Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

MINH HUỆ [18-01-2013] Thông qua việc tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, tôi đã dần dần được Sư phụ tịnh hóa trong suốt hơn 14 năm tu luyện Đại Pháp. Tôi đã thay đổi từ một người ích kỷ, luôn tranh đấu vì danh và lợi thành một người hoàn toàn mới. Dưới đây là một số trải nghiệm của tôi. Tôi muốn cả thế giới biết được sự vĩ đại của Sư phụ và vẻ đẹp của Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp.

Trước khi tu luyện

Tôi là trưởng ban dân phố và bí thư Đảng ủy của địa phương, phụ trách về vấn đề sức khỏe môi trường từ năm 1994 đến năm 1997. Trong khi đang đi tuần tra khu phố vào một buổi tối tháng 05 năm 1997, tôi nhìn thấy một số rác thải xây dựng được chất đống ở trước một ngôi nhà. Khi bước vào, tôi thấy một phụ nữ lớn tuổi bị gù cùng với một người đàn ông trung niên ở trong nhà. Tôi hỏi họ: “Những đống rác bên ngoài là của các vị à?” Tôi bảo họ phải mang chúng đi sau khi họ thừa nhận đó là của họ. Người phụ nữ lớn tuổi đáp lại: “Chúng tôi không thể.” Tôi đã phạt họ 100 nhân dân tệ mà không nói một lời nào. Bà ấy nói: “Tôi không có tiền để trả tiền phạt. Lương hưu của tôi không đủ để mua thức ăn.” Tôi nói với bà ấy: “Tôi phải phạt các vị nếu các vị không mang đống rác này đi.” Người đàn ông trung niên là cháu trai của bà ấy và ông ấy đã nộp tiền phạt. Tôi đút tiền vào túi và dùng quỹ phòng để thuê người mang đống rác đi vào ngày hôm sau. Lúc đó tôi là một con người như vậy.

Tôi làm việc cho một doanh nghiệp lớn, được trả lương cao và được hưởng những phúc lợi y tế tốt. Trước thời cải cách hệ thống chăm sóc y tế, tôi có thể yêu cầu để được hoàn trả cho bất kỳ khoản chi phí y tế nào mà tôi có hóa đơn. Bởi sức khỏe tôi rất yếu kém và cần phải dùng rất nhiều loại thuốc khác nhau, tôi đã xuất trình rất nhiều hóa đơn. Tôi để gia đình tôi và thậm chí cả những người họ hàng không được hưởng những phúc lợi này sử dùng tên của tôi cho các chi phí y tế của họ. Theo cách đó, họ sẽ dễ dàng được hoàn trả các chi phí y tế. Tôi sử dụng tên của mình để lấy thuốc cho hai đứa con của tôi kể từ khi chúng ra đời. Tôi gần như trở thành một bác sỹ bởi vì tôi biết khá nhiều về những loại thuốc nào thì tốt cho loại bệnh nào. Mặc dù tôi nghỉ hưu vào tháng 06 năm 1993 và về quê của chồng tôi khi ông ấy chuyển chỗ làm, tôi vẫn tiếp tục xuất trình các hóa đơn này. Bởi vì tôi vẫn được đơn vị công tác đáp ứng, thậm chí tôi còn thoải mái đề xuất những hóa đơn giả. Tôi sử dụng tên của mình cho những chi phí y tế của các con tôi, thực phẩm dinh dưỡng bổ sung cho mẹ chồng tôi như nhân sâm và một số thiết bị y tế. Điều này đã khiến công ty tổn thất rất nhiều tiền mỗi năm.

Tôi cũng chơi chứng khoán và kiếm tiền từ những người giao dịch khác. Lương hàng tháng của tôi chỉ có 400 nhân dân tệ và các con tôi chưa có việc làm nên thực sự tôi không có nhiều tiền để chơi. Tuy nhiên tôi lại phải hao tổn rất nhiều năng lượng cho việc đó. Đúng như Sư phụ đã giảng:

“sống vì tiền bạc, chết vì quyền thế, vui buồn chỉ vì chút lợi nhỏ nhoi” Ngộ, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi đã hành xử như thế nào sau khi tu luyện

Sau khi đọc các bài giảng của Sư phụ và Chuyển Pháp Luân, tôi đã bị ấn tượng sâu sắc đến mức không thể diễn tả thành lời. Theo tiêu chuẩn của Pháp, thực sự tôi đã cư xử không tốt một chút nào cả. Ngay lập tức, tôi nhớ lại việc khi tôi còn là trưởng ban dân phố, tôi đã lấy 100 nhân dân tệ của người phụ nữ bị gù và giữ lại tiền như thế nào. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ và quyết định trả lại tiền. Tôi đã đến gặp bà ấy vào tối hôm đó. Tôi nói với bà ấy: “Tôi xin lỗi! Tôi đến đây để trả lại bà 100 nhân dân tệ mà bà đã nộp phạt vì đống rác xây dựng.” Bà ấy không nhớ sự viêc đó vì đã hơn 10 tháng trôi qua. Cháu trai của bà ấy cũng ở đó. Tôi giải thích: “Tôi đã phạt bà 100 nhân dân tệ vì đống rác chất bên ngoài nhà bà. Cháu trai của bà đã nộp tiền phạt. Bây giờ bà đã nhớ ra chưa?” Người phụ nữ đáp lại: “Chúng tôi đã nộp tiền phạt. Tại sao cô lại trả lai nó?” Tôi giải thích cho họ rằng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Là học viên, chúng tôi tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành người tốt. Chúng tôi cố gắng sống tốt và không trục lợi của bất kỳ ai . Họ đồng thanh nói: “Ồ, Pháp Luân Công thật là quá tốt!” Trên đường về tôi cảm thấy thật thanh thản. Tôi đã hành xử như vậy sau khi tu luyện Đại Pháp.

Sau đó tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi đã lừa công ty bằng cách tính các chi phí y tế cho gia đình mình. Sau khi trở thành một học viên Đại Pháp vào ngày 04 tháng 03 năm 1998, tôi nói với gia đình mình: “Mẹ sẽ không lợi dụng chế độ nữa. Từ nay trở đi, các con phải tự thanh toán cho các chi phí y tế của các con.” Con gái của tôi bị ốm từ năm 2005. Cháu đi khắp các bệnh viện trong thành phố để điều trị nhưng không có hiệu quả. Trong những năm qua, chúng tôi đã tiêu tốn hơn 40.000 nhân dân tệ tiền lương hưu của chúng tôi để thanh toán cho những chi phí y tế của cháu bởi vì cháu không có việc làm. Một lần, con gái tôi đã nói với tôi: “Mẹ ơi, hãy để con dùng thẻ y tế của mẹ để yêu cầu được thanh toán các chi phí y tế cho con. Nếu không làm sao chúng ta có thể sống được với chi phí y tế lớn như vậy?” Tôi nói với cháu: “Mẹ sẽ không làm việc đó đâu, ngay cả một xu cũng không.” Tôi giải thích với cháu: “Mẹ là một học viên Đại Pháp. Mẹ phải tuân theo những yêu cầu của Sư phụ.” Cả chồng và con gái tôi đều nhìn tôi. Chồng tôi không nói một lời nào còn mắt của con gái tôi thì ngấn nước. Qua thái độ của họ, tôi biết chắc hẳn họ nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và các đệ tử Đại Pháp là chân chính.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 14 năm. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi, khiến tôi tràn đầy năng lượng và không còn bệnh tật. Đơn vị công tác cũ của tôi không còn phải thanh toán bất kỳ chi phí y tế nào cho tôi nữa. Mặc dù tôi không giàu có nhưng tôi rất hạnh phúc còn tâm trí của tôi được khai mở và tĩnh tại. Tôi đã trở thành một con người mới kể từ khi tu luyện Đại Pháp.

Sau khi học Pháp, tôi nhận ra rằng việc chơi cổ phiếu trên thị trường chứng khoán là không phù hợp với yêu cầu của Pháp. Tôi đã bán hết số cổ phiếu mà tôi sở hữu. Một nhân viên tại quầy đã nói với tôi: “Chị đã mua những cổ phiếu này trong đợt IPO (lần đầu phát hành ra công chúng) và không phải ai cũng có cơ hội để mua được chúng. Chị có khả năng kiếm được rất nhiều tiền đấy.” Tôi trả lời: “Tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi không thể kiếm tiền từ những người khác.” Tôi cảm thấy thanh thản sau khi tôi bán hết tất cả số cổ phiếu đó.

Tôi vẫn còn xa mới đáp ứng được những yêu cầu của Sư phụ. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi hoàn toàn hiểu được rằng tôi phải làm tốt hơn công việc mà tôi làm. Tôi sẽ ghi nhớ những lời giảng của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Bản tính thực chất từ trước của chư vị được kiến lập trên cơ sở vị ngã vị tư, từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, thế nên từ nay trở đi chư vị làm gì nói gì đều phải vì người khác, và nghĩ đến cả vì người đời sau nữa! Hãy nghĩ cho Đại Pháp vĩnh thế bất biến!” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/1/18/原居委主任自述修炼后的变化-265758.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/2/13/137933.html

Đăng ngày 27-03-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share