Bài viết của đệ tử tại Trung quốc

[MINH HUỆ 29-9-2008] Những ai chân thành tu luyện Pháp Luân Công đều chắc chắn nhớ đến lời dạy của Sư phụ: ”Nói thật cho chư vị, trong toàn bộ quá trình tu luyện của môt đệ tử là quá trình luôn luôn trừ dứt chấp trước người thường” (Chuyển Pháp Luân) Những ai đang tu luyện và nâng cao chính họ là trong quá trình tống khứ chấp trước này.

Đôi khi tôi xem một số chấp trước như là một sợi dây cột chặt tôi hay là thứ áo quần dơ dáy mà tôi có thể vất nó đi bằng một chút cố gắng. Tuy nhiên, vì một số chấp trước khác, mặc dầu là tôi có vẻ như đang cố gắng tống khứ, tôi chưa hề thành công. Thật ra, một số những chấp trước này càng ngày càng tệ hơn. Một số chấp trước lại bám chặt vào tôi mà tôi có cảm giác như tôi cố tình tranh đấu với chúng, nhưng chúng lại bám quá chặt. Cũng như những người cố gắng bỏ thuốc lá: họ luôn luôn nói là họ sẽ bỏ hút thuốc, nhưng họ lại hút hằng ngày. Quá sức khổ sở.

Là một người nông nổi và nóng nảy, tôi luôn luôn muốn người khác phải theo ý mình. Điều rắc rối này trước đây không rõ ràng mấy khi tôi mới bắt đầu tu luyện, vì là một người thường, thì ta thường giấu kín và che chúng lại. Sau khi tôi tu luyện, vấn đề này trở nên rõ ràng hơn. Năm ngoái, tâm tính tôi rất tệ, và tôi càng trở nên nóng nảy hơn. Mọi thứ về chồng của tôi (không tu luyện) hình như đều trái ý với tôi, và tôi thậm chí còn làm lớn chuyện với con gái tôi về những lỗi lầm của cô bé (12 tuổi, tu luyện với tôi). Tôi thường trở nên nóng giận và mắng cô bé, nhưng sau đó lại thấy hối hận. Cuối cùng, tôi thậm chí còn ngần ngại khi nhìn hình Sư phụ và lại hứa là không nóng giận nữa.

Tôi cũng xin lỗi với nhiều người mà tôi thường gây gổ và hứa là sẽ không làm lại nữa. Ngay lúc này, các đệ tử khác góp ý với tôi là tôi đã quá mức. Họ nói rằng tôi cư xử còn tệ hơn người bình thường nữa. Với “quyết tâm” và “nỗ lực”, tôi có thể “trở thành tốt” trong một thời gian ngắn, nhưng cuối cùng nó lại trở lại đường cũ. Vì thế, một lần nữa, tôi lại xin lỗi và hối hận, nhưng cuối cùng nó cũng xảy ra lại. Mới đây, còn tệ hơn nữa. Tôi bắt đầu vung tay ra đòi đánh con tôi khi tôi nóng giận. Tôi la hét bất cứ ai muốn cãi với tôi. Tôi quá mệt mỏi, và cách cư xử của tôi làm ảnh hưởng xấu đến thanh danh của Đại Pháp và không làm tốt ba điều.

Cách đây mấy ngày, tôi kiểm tra bài vở của con gái của tôi. Cô bé làm sai ba câu trong số bốn câu hỏi, vì lý do bất cẩn. Nhưng cô bé lại không chấp nhận lỗi mà còn cãi lại tôi và nói rằng cô bé làm như thế trong 5 năm vừa qua, vì thế tại sao tôi lại bắt bẻ hôm nay? Cách mà cô bé đối xử làm tôi nhớ lại khi tôi kiểm tra bài thi của cô ta vào đêm hôm trước. Chỉ cần nhìn bài vở, tôi có thể biết được cô bé rất bất cẩn và cẩu thả. Khi tôi nói với cô bé, cô ta kể lể đủ điều bào chữa cho lỗi lầm của mình. Tôi nói với cô bé, nhắc nhở rằng là một đệ tử, cãi vã và đổ trách nhiệm là không đúng. Chúng ta cần phải tự nhìn vào trong. Cô bé đồng ý với tôi, nhưng sau đó cô ta quay lại và bắt đầu bào chữa lỗi lầm của cô.

Như tôi nhớ lại lần cuối cùng, tôi bắt đầu mất bình tĩnh. Tôi la hét cô bé, và thậm chí còn cố tát tai cô bé nữa, nhưng chồng tôi chận tôi lại. Sau đó tôi la vào mặt cô bé, dùng nhiều từ xấu mà đáng ra tôi không nên dùng. Chồng tôi cũng không vui về cách đối xử của tôi. Anh ta nhắc tôi rằng tu luyện cần phải điềm tĩnh nhưng tính điềm tĩnh của tôi ở đâu? Tôi cảm thấy xấu hổ về cách đối xử của tôi và cả ngày cứ nghĩ ngợi về điều này. Sau khi con gái tôi đi học về, chúng tôi cùng học Pháp với nhau, và sau đó tôi nói với cô bé rằng tôi không đối xử với cô bé như thế nữa. Tôi nghĩ rằng sau lần này thì mọi thứ sẽ êm đềm; tôi sẽ cố gắng giữ lời hứa của tôi.

Đêm hôm đó, cô ta làm lại cái lỗi đó, nhưng lần này còn tệ hơn nữa, và cô ta có vẻ như bất cần và cứ làm lỗi. Sau khi đưa ra nhiều lời bào chữa, cô ta bắt đầu hoàn toàn lạnh nhạt với tôi. Một lần nữa, tôi nổi nóng lên và la hét vào mặt cô. Tôi biết rằng tôi có chấp trước về tính tình nóng nảy và điều này làm tôi bị rớt tầng và gây ra nhiều ảnh hưởng xấu cho người tu luyện, nhưng tôi không tự kềm chế được.

Sau lần này, tôi rất hối hận đến nỗi tôi không thể tha thứ cho tôi được. Tôi rất sửng sốt khi tôi nghĩ tới cách cư xử của tôi. Tôi cũng biết rằng thế lực cũ lợi dụng chỗ hở của tôi và làm lớn chấp trước của tôi. Tuy nhiên làm sao thế lực cũ lại có thể lợi dụng tôi được? Làm thế nào tôi có thể trừ dứt chấp trước nặng nề này? Tôi biết rõ ràng về sự nguy hiểm của chấp trước này của tôi. Tôi không nỗ lực cố gắng chịu đựng thêm. Sự nhẫn nhục của tôi chỉ ở tầng cấp người thường, và dĩ nhiên tôi lại làm một ví dụ rất xấu cho con gái tôi. Mặc dầu chấp trước của cô bị đè bẹp vì sự nóng giận của tôi, cô bé không hoàn toàn bỏ được chúng dựa trên tiêu chuẩn của Pháp. Ngược lại, tính nóng nảy của tôi làm cho cô bé càng bướng bỉnh.

Một đứa bé hiền hoà, thành thật biến thành một đứa hỗn láo. Tôi rất xấu hổ xin nhờ Sư phụ giúp tôi bỏ chấp trước này. Tôi phải tự trừ dứt nó. Trong khi tôi thiền tập, tâm tràn đầy xấu hổ, mắc cỡ và hối hận, tôi cảm thấy Sư phụ đang nhắc nhở tôi: Mặc dầu tôi bị té ngã rất nặng, tôi cần phải đứng lên! Được rồi, tôi quyết định tôi phải trừ dứt chấp trước này. Tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ tìm ra gốc rễ của chấp trước này, nhưng tôi phải nhổ tận gốc nó. Đó là tại sao thế lực cũ đã nuôi nấng chấp trước này ngay tại gốc rễ, làm cho nó càng lớn hơn.

Tôi biết việc này trước đây nhiều lần và tôi luôn luôn nổi khùng bất cứ khi nào tôi bị thách thức, mặc dầu tôi vẫn nói rõ với người khác về lỗi lầm của họ vì lợi ích của họ. Vậy thì tại sao tôi nổi khùng khi người khác từ chối không nghe theo lời khuyên của tôi để sửa chữa lỗi lầm của họ? Vậy thì nếu như tôi bắt đầu khuyên người khác thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung quốc, một số người sẽ chọc tức và làm nhục tôi, thì tôi cũng nổi khùng và chửi tung toé lên? Sau này khi tôi biết được đó là vì vấn đề tự trọng và lợi lộc của tôi (về thời giờ, tiền bạc) – thật ra đó chính là ích kỷ.

Sau khi tôi trừ dứt được lòng ích kỷ, tôi không còn nổi lôi đình khi tôi gặp vấn đề này nữa. Trong vài trường hợp khác, bất cứ khi nào tôi nổi giận bạn bè hay gia đình tôi, ngoài chấp trước về tình cảm mà trước đây tôi không xác định được, thì tất cả còn lại là vì nó động chạm đến lòng ích kỷ của tôi? Nhưng mỗi lần như thế, có phải là vì lợi ích cho họ không? Xem lại thử coi, có cái gì đang giấu chặt phía sau ý niệm như thế. Khi con gái tôi mắc lỗi lầm, có phải là tôi lo lắng là sẽ mất mặt nếu cô bé không đậu được vào trường trung học tốt? (Đôi khi tôi viện cớ là cô bé không nên làm thất vọng Đại Pháp).

Khi chồng tôi không chịu đưa tiền lương cho tôi viện cớ là tôi sẽ dùng tiền để in tài liệu, có phải là tôi nghĩ rằng anh ta thách thức vai trò của tôi trong gia đình? (Tôi dùng lý do là giữ đúng sự trang nghiêm của Đại Pháp để che đậy chấp trước này) Khi bạn bè tôi tìm tôi để an ủi khi họ gặp khó khăn, có phải tôi ghét họ vì họ làm mất thời gian học Pháp của tôi? (tôi dùng lý lẽ rằng cô ấy quá ích kỷ, và không thể thân thiết với ai được).

Nhìn thật sâu vào trong, có cái “tự ngã” to lớn đang giấu kín, khi tôi nghĩ rằng tôi làm tốt cho “người khác”. Khi người khác cư xử càng ngày càng tệ hơn, và khi tôi nổi khùng hết lần này đến lần khác, có phải là Sư phụ đang cố gắng vạch trần cái “tôi” bẩn thỉu của tôi? Tôi quá cứng đầu không nhìn thấy nó và tôi cho phép bọn thế lực cũ làm lớn chấp trước của tôi nhiều lần. Tôi cảm thấy rất hối hận và tôi không biết được sự dàn dựng của Sư phụ, ngược lại tôi làm tổn thương người khác nhiều hơn.

Sau khi tôi tìm ra căn nguyên giữa chấp trước của tôi với tự ngã và tính nóng nảy của tôi, tôi thình lình cảm thấy tâm trí rất sáng suốt. Năng lực xấu đã bao vây tôi bấy lâu, cho tôi nhức đầu đang hoàn toàn biến mất. Tôi thình lình cảm thấy rất nhẹ nhàng. Cuối cùng tôi đã phát hiện ra gốc rễ và tôi sẽ nhổ tận gốc nó đi, không cần biết là nó cắm sâu tới độ nào.

Mấy ngày sau đó, con gái tôi mắc lại lỗi lầm xưa, và chồng tôi vẫn tránh né không nói chuyện với tôi. Nhưng lần này tôi biết được chấp trước của mình. Mặc dầu tôi đã tìm ra gốc rễ của chấp trước và nhổ nó đi, năng lực xấu vẫn còn ở đó. Tôi cần phải làm sạch chúng đi. Buổi sáng hôm trước, tôi cứ suy nghĩ rằng tôi phải giữ bình tĩnh, chỉ cần giữ bình tĩnh khi tôi cảm thấy tôi sắp nổi khùng. Và sau đó tôi biết rằng tôi vẫn dùng phương pháp cũ trước đây để giải quyết vấn để. Ngược lại, tôi nên làm bất cứ điều gì để làm sạch năng lượng xấu này, không chỉ bỏ qua tính nóng và giận hầm trong người, nhưng phải thật sự trừ dứt tính ích kỷ của mình.

Tôi cũng biết rằng tôi không thành thật với sự nghiêm trang của tu luyên. Một số chấp trước, tôi chỉ đụng sơ sơ tới nó và không tìm tòi, nhổ tận gốc. Một số chấp trước nặng nề, cần phải trừ dứt bằng lòng quyết tâm cao độ. Mặc dầu tôi luôn luôn “tính tới chuyện trừ dứt nó”, tôi không muốn chịu đựng những cay đắng, khó chịu, và những cố gắng trừ dứt chúng cuối cùng tan theo mây khói. Những chấp trước và quan niệm cũ sâu nặng – tôi có muốn đem nó theo với tôi lên thiên đàng không?

Trong khi tôi viết bài này, tôi cũng nghĩ đến một số đệ tử khác cũng đang có khó khăn như tôi. Có một đệ tử thường nóng giận với chồng vì chồng không tu luyện tinh tấn. Họ cãi vã nhau rất nhiều. Trong lúc đó, chúng tôi mới bắt đầu tu luyện và không biết chia sẻ kinh nghiệm dựa trên quan điểm của Pháp. Cô ấy nói rằng cô cũng rất hối hận vì tính nóng giận của cô, nhưng cô ấy vẫn không ra khỏi được, không làm tốt hơn được. Tôi hy vọng rằng bây giờ cô ta đã nhận ra và trừ dứt được chấp trước này và cô ấy hiểu rằng nếu cô ấy không trừ dứt được những chấp trước của cô, cô ấy cũng ngăn cản người khác trừ dứt chấp trước của họ. Có một đệ tử khác cũng nóng tính và tự cao. Chấp trước này luôn luôn theo anh ấy trong thời gian rất dài và gây ra nhiều xung đột và cản trở. Anh ấy thường thường bị can nhiễu. Tôi thật tình hy vọng rằng tất cả chúng ta có thể tìm ra gốc rễ chấp trước của mình và trừ dứt chúng tận gốc rễ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/9/29/186790.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/11/12/102222.html
Đăng ngày 17-11-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share