Bài viết của một học viên từ tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-10-2012] Sau khi tôi đọc bài viết “Đừng nhìn nhận vấn đề bằng tâm người thường” đăng trong số 559 của Tuần báo Minh Huệ (tiếng Hán), tôi cảm thấy muốn chia sẻ kinh nghiệm của tôi về vấn đề này.

Chồng tôi qua đời vì nghiệp bệnh. Nhìn lại những ngày mà hai vợ chồng tôi bước trên con đường tu luyện, tôi cảm thấy nhói đau trong tâm. Tôi cảm thấy rất hối hận.

Chồng tôi và tôi đều là những học viên lâu năm, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Trong giai đoạn đầu tu luyện cá nhân, anh ấy chỉ hiểu Pháp ở mức độ nông cạn, nhưng anh ấy đã vượt qua nhiều khó khăn, khổ nạn, và rũ bỏ nhiều chấp trước người thường.

Trong thời kỳ Chính Pháp, giống như các học viên khác, anh ấy bước ra  phơi bày cuộc bức hại của tà ác, giảng chân tướng và chứng thực Pháp. Trong công việc, anh ấy phải ghé thăm hàng nghìn gia đình. Anh ấy giảng chân tướng cho từng người anh ấy tiếp xúc. Khi anh ấy bị tố cáo cho công an hay khi Phòng 610 và lãnh đạo cơ quan gây sức ép lên anh ấy, anh ấy cố gắng vượt qua và không bỏ cuộc. Anh tự yêu cầu bản thân làm mọi việc theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn của Pháp. Anh ấy làm việc chăm chỉ và không nhận hối lộ. Khách hàng và quản lý hết lời khen ngợi anh ấy. Anh ấy đã được trao giải “Nhân viên tiêu biểu” trong tổ chức của mình và ở cấp tỉnh nhiều lần.

 

 

Hằng ngày, mọi người tin rằng chồng tôi là một người tín Pháp. Nhiều học viên cũng nghĩ rằng anh ấy là một người chân tu. Mặc dù anh ấy có một công việc khá vất vả khi phải đi bộ 5-6 tiếng mỗi ngày, anh ấy không bỏ luyện công hay học Pháp một ngày nào. Tu luyện, tuy nhiên, là một vấn đề nghiêm túc. Trong giai đoạn Chính Pháp, Pháp Luân Đại Pháp đặt ra một chuẩn mực cao hơn cho chúng ta, không như khi chúng ta mới bắt đầu tu luyện, khi chúng ta chỉ ước chế bản thân một cách hời hợt.

Chồng tôi là một người bốc đồng, mặc dù anh ấy đã thay đổi rất nhiều sau khi tập Pháp Luân Công. Trong những năm cuối đời, anh ấy lầm tin rằng anh ấy đã khá tinh tấn khi làm tốt ba việc. Tuy nhiên, anh ấy không để tâm tới việc tu tâm tính và anh ấy gặp khó khăn khi xả bỏ các chấp trước trong nhiều khảo nghiệm anh ấy gặp phải. Khi cuộc bức hại mới bắt đầu, chúng tôi có những ý kiến khác nhau về việc chúng tôi nên phân phát tài liệu giảng chân tướng ở đâu. Có một lần, anh ấy đã rất tức giận với tôi đến nỗi anh ấy đá cánh cửa và gần như làm hỏng nó. Con trai của chúng tôi còn mải chơi và chưa tinh tấn trong tu luyện, nhưng chồng tôi đẩy và kéo cháu, bắt cháu phải luyện các bài công pháp. Cháu đã khóc và nhiều lần muốn từ bỏ việc tu luyện.

 

Chồng tôi rất tử tế và từ bi khi anh ấy cứu độ chúng sinh. Anh ấy đã dành toàn bộ tiền tiết kiệm của mình cho tài liệu giảng chân tướng và hiếm khi tiêu tiền cho bản thân. Một ngày hè oi bức, anh ấy đã đi quét sân khoảng 4-5 tiếng và thấy rất khát nước. Anh ấy đi ngang qua một cửa hàng kem và đi qua đi lại trước cửa hàng này 3 lần. Cuối cùng, anh ấy thậm chí đã không mua một chai nước lạnh để tiết kiệm một đồng. Tôi ngưỡng mộ anh ấy từ đáy lòng mình vì anh rất tinh tấn cứu độ chúng sinh.

Nhưng chồng tôi không biết cách hướng nội và tu luyện bản thân. Rất nhiều lần anh ấy cố gắng bình tĩnh lại vì anh ấy nghĩ mình là một học viên và không nên hành xử như một người bình thường. Tuy nhiên, anh ấy không thực sự tìm ra chấp trước của mình hay ý niệm người thường và cũng không cố gắng xả bỏ chúng. Rất nhiều lần anh ấy không yêu cầu bản thân tuân theo các tiêu chuẩn của Pháp. Vì vậy, nhiều khổ nạn đã tích lại.

Một ngày nọ, người thu phí nước đến nhà chúng tôi để thu phí. Nhiều hộ gia đình trả phí trọn gói vì tiền nước sẽ rẻ hơn khi thanh toán bằng cách này. Chồng tôi cũng muốn nhà chúng tôi được thanh toán phí nước trọn gói. Anh ấy đã thảo luận vấn đề này với người thu phí nước một vài lần nhưng họ không đồng ý cho anh ấy trả phí trọn gói. Lần này, anh ấy đã không thể kiềm chế bản thân và nổi giận. Anh ấy không để tôi đưa tiền cho người thu, nhưng tôi vẫn đưa. Sau đó anh ấy yêu cầu họ trả lại tiền cho tôi. Họ đã quá sợ hãi đến nỗi họ nhanh chóng ra về.

Vào thời điểm đó, tôi đã ở trong một trạng thái tu luyện không tốt. Tôi thường hướng ngoại thay vì hướng nội. Tôi coi thường chồng mình vì rất nhiều hành vi của anh ấy đã không chiểu theo Pháp. Tôi thường chỉ trích anh ấy và để lỡ nhiều cơ hội đề cao bản thân.

Một ngày vào tháng 03 năm 2006, chồng tôi nhờ tôi mua cho anh ấy một cái quần. Tôi đi ra ngoài và mua cho anh ấy một số quần thời trang. Anh ấy trở nên cực kì tức giận với tôi và buộc tội tôi có tâm không chính. Anh ấy nói đi nói lại trong nhiều giờ. Tôi nhận ra rằng tôi đã thực sự có những niệm không chính. Anh ấy cáu giận cả ngày. Ngày hôm sau khi anh ấy đề cập đến vấn đề này, anh ấy vẫn không thể kiềm chế bản thân và mắng tôi một hồi lâu.Lúc đó tôi đangviết một bài chia sẻ kinh nghiệm. Tôi lắng nghe mà không nói bất cứ điều gì cho đến khi tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi đã khóc. Tôi xé bài chia sẻ tôi đã viết. Anh ấy hơi sốc và nhận ra rằng mình đã sai. Anh ấy gắn tờ giấy lại bằng băng dính và nói với tôi: “Nếu anh can nhiễu việc tu luyện của em, anh đã phạm tội. Anh không biết vì sao anh không thể kiểm soát cơn giận của mình.” Được một lúc, anh ấy lại mất bình tĩnh một lần nữa về cái quần. Lúc 6 giờ tối khi tôi đang phát chính niệm, tôi thấy bằng thiên mục của mình hai vị Thần của Cựu thế lực hiện ra trước mắt tôi ở phía bên phải. Một người trong số họ chỉ tay vào chồng tôi và nói với tôi khinh bỉ: “Hãy nhìn anh ta!” Ngay lập tức tôi nhận ra rằng tà ác không được phép bức hại các học viên. Tôi liên tục phát chính niệm cho đến khi các vị Thần của cựu thế lực biến mất. Vào 12 giờ đêm hôm đó khi tôi đang phát chính niệm, tôi thấy một con dao nhọn dài khoảng 15 cm cắm vào giữa gối của chồng tôi với đầu nhọn hướng lên trên. Tôi đã hơi sốc. Đó là nơi chồng tôi đặt đầu mình khi anh ấy nằm trên giường. Tôi phát chính niệm mạnh để giải thể tà ác. Tuy nhiên chồng tôi đã không suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

 

Anh trai của chồng tôi gọi điện cho anh ấy vào một ngày đầu tháng Tư, khi anh ấy không phải đi làm. Anh ấy mời chồng tôi đến nhà mẹ đẻ để chơi mạt chược. (Chồng tôi đã từng đánh bạc rất nhiều trước khi anh ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Anh ấy đã bỏ, nhưng không xả bỏ được chấp trước căn bản của mình, vì thế khi những thành viên trong gia đình tụ tập cùng nhau, chồng tôi vẫn chơi cùng họ.) Anh ấy biết mình không nên đi nhưng vẫn đi mà không do dự. Anh ấy nói rằng đây sẽ là lần cuối và sau đó anh ấy sẽ từ bỏ mạt chược. Tôi không muốn anh ấy đi và đã phàn nàn về điều này: “Tại sao anh không chiểu mọi việc theo Pháp? Anh tu luyện kiểu gì vậy? Nếu anh muốn tu luyện, anh hãy tu luyện tử tế. Nếu anh không muốn tu, hãy đi, và đừng nhắc tới tu luyện nữa.” (Tôi nói những lời này quá nghiêm khắc và đã không chú ý tới việc anh ấy tiếp nhận thế nào. Tôi rất ân hận.) Tôi cố gắng ép buộc anh ấy thay đổi bằng phương pháp của người thường và điều này không hề giúp được các học viên.

 

Sư Phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

 

“Giữa khí với nhau không có tác dụng chế ước.”

Anh trai chồng tôi lại gọi điện. Chồng tôi đã hứa là sẽ tới ngay lập tức. Anh ấy tiếp tục tranh luận với tôi và để biện minh việc đi chơi mạt chược bằng việc nói thêm vào những gì tôi đã nói và thậm chí còn nói rất lớn: “Từ bây giờ anh sẽ từ bỏ tu luyện, nhưng đó là vì em ép anh phải làm như vậy. Anh sẽ làm những gì anh muốn. Anh sẽ đi ra ngoài tìm gái đấy. Hãy chờ đấy.” Mặc dù anh ấy ra đi, tôi có thể cảm thấy rằng anh ấy thấy có lỗi trong tâm.

Ngày hôm sau khi anh ấy trở về nhà, anh ấy đã hối cải và dường như thay đổi. Anh ấy nói rằng anh ấy đã mắc sai lầm. Tuy nhiên tu luyện không phải là trò đùa con trẻ. Cựu thế lực đã tận dụng sơ hở của anh ấy và bắt đầu bức hại anh. Ba ngày sau, anh ấy bị chảy máu cam rất nặng khi đang làm việc. Mũi anh ấy chảy máu 5 lần trong mỗi ngày trong vòng 40 ngày, và mỗi lần chảy máu nặng hơn lần trước đó và nó kéo dài từ nửa tiếng đến 6 tiếng rưỡi. Lần cuối cùng anh ấy ngất đi. Nhưng cuối cùng, nhờ có sự giúp đỡ của các học viên và Sư phụ, anh ấy đã vượt qua.

Tuy nhiên, sức khỏe của anh ấy suy giảm sau sự cố này. Trông anh ấy xanh xao và gặp khó khăn khi đi lên cầu thang và hầu như lúc nào cũng ho. Anh ấy cảm thấy bất lực trong tình trạng ốm đau kéo dài này. Vào cuối năm 2006, anh ấy tiếp tục ho và đi tiểu ra máu, toàn thân bị phù và anh ấy bị mất ngủ. Lúc đó là gần Tết Âm Lịch. Đồng nghiệp của anh ấy đề nghị rằng anh ấy nên đi gặp bác sĩ. Anh biết mình không nên đi, nhưng anh ấy thấy tâm trĩu nặng. Tôi đã cố gắng chia sẻ với anh ấy nhưng anh ấy không nói nhiều. Anh ấy phát chính niệm mỗi ngày. Một tuần trước khi anh ấy qua đời, tôi nhìn thấy mắt anh ấy và tôi đã bị sốc – tôi biết rằng anh ấy sắp từ giã cõi đời. Tâm tôi trở nên trống không lúc ấy. Tôi phát chính niệm cả ngày lẫn đêm để phủ nhân sự bức hại của tà ác, nhưng sự can nhiễu của tà ác quá lớn và tôi cảm thấy cực kì buồn ngủ vào những ngày đó.

Mọi sự trở nên tồi tệ hơn do sự an bài của cựu thế lực. Hai ngày trước Tết Âm Lịch, chồng tôi hỏi tôi liệu tôi có thể cho anh ấy thư giãn trong dịp Tết Âm Lịch. Tôi đã không vui nhưng tôi không biết làm cách nào để thuyết phục anh ấy không nên làm vậy. Anh ấy đã chơi mạt chược trong 3 ngày.

Vào ngày thứ ba của năm mới theo lịch âm, khi anh ấy về nhà và phải leo cầu thang, chân anh ấy bị cứng đơ lại. Anh ấy giang tay ra hiệu cho tôi dìu anh ấy lên. Tôi đùng đùng nổi giận và mắng anh ấy: “Vì anh lại ra ngoài chơi. Em sẽ không dìu anh lên.” Tôi thấy anh ấy đau đớn đứng đó, nhưng tôi quay lưng lại và bỏ đi. Cuối cùng khi tôi giúp chồng tôi leo lên cầu thang, trong vòng 10 phút, anh ấy đột ngột qua đời.

Trong những năm vừa qua, bất cứ khi nào tôi nhìn lại con đường tu luyện mà chúng tôi đã đi, tôi luôn luôn nghĩ về khoảnh khắc chồng tôi giang tay ra và cầu xin tôi dìu anh ấy lên cầu thang. Đôi lúc tôi cũng không thể kiểm soát bản thân mình.

Tu luyện là một vấn đề rất nghiêm túc. Chồng tôi đã giã từ thế giới này với nhiều nuối tiếc. Anh ấy đã đóng một vai trò tiêu cực và cản trở nhiều người đến để tìm hiểu Pháp. Chúng tôi đã không thực sự tu luyện bản thân. Chúng tôi đã coi khổ nạn là những khó khăn của người thường. Chúng tôi chỉ muốn đạt được kết quả tốt nhưng lại không tu luyện bản thân trong quá trình đó. Khổ nạn càng ngày càng lớn hơn và cuối cùng không thể vượt qua nổi. Sư phụ đã an bài cho mỗi học viên con đường tiến tới viên mãn. Chồng tôi đề cao chậm chạp và đã không phủ nhận sự an bài của cựu thế lực, và vì vậy anh ấy đã qua đời khi thời khắc đến.

Tôi chân thành hy vọng rằng các học viên Đại Pháp đang làm mọi việc bằng tâm người thường có thể thoát khỏi hình thức bề ngoài và thực tu bản thân. Các học viên, xin đừng để lỡ cơ hội triệu năm có một này, hãy xứng đáng với lòng tin của chúng sinh.

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/10/28/再谈《不要用人心看问题—对同修离世的反思》-264581.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/7/136176.html
Đăng ngày 2-1-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share