Bài viết của Y Liên, một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03 – 09 – 2012] Tôi đã bị chấn động khi đọc bài viết có nhan đề, “Chia sẻ những hiểu biết của tôi về những học viên mới ra khỏi tù nhưng lại bị vướng vào một khó nạn khác” trên trang web Minh Huệ. Tôi vô cùng ngưỡng mộ và khâm phục trước những bạn đồng tu, những người đã đứng lên chống lại và chấm dứt bạo hành và tra tấn thông qua những biện pháp ôn hòa trong khi bị giam giữ vì niềm tin kiên định của mình vào Pháp Luân Công, và chia sẻ những sự thật mà họ biết về Pháp Luân Công với những người đồng bào của mình. Mặt khác, tôi đã rất đau lòng và thương xót khi biết rằng vài đồng tu sau khi được thả ra khỏi tù lại tiếp tục phải đối mặt với những khó nạn trong gia đình và cuối cùng họ đã qua đời.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 09 năm 1998. Khi tôi mới bắt đầu tu luyện, tôi thường ước rằng tôi bắt đầu [tu luyện] sớm hơn, vì vậy tôi đã quyết định kiên trì học các sách của Pháp Luân Công bất kể bao nhiêu can nhiễu hay những khó khăn trở ngại mà tôi gặp phải. Khi tôi càng liên tục đọc sách, thì tôi càng hiểu ra nội hàm thâm sâu trong sách. Tôi cũng đã nhận ra rằng mình đã may mắn dường nào, khi được sinh ra vào thời điểm có cơ hội nghe các bài giảng của Sư phụ. Tôi cũng hiểu được tầm quan trọng của việc phát chính niệm để tu luyện tốt hơn và cứu mọi người thoát khỏi những dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nó đã cấm Pháp Luân Công và đàn áp những người từ chối từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những không gian khác qua thiên mục của mình, cũng không có những thể ngộ siêu thường ở trong tu luyện. Nhưng tôi tin vào những lời nói của Sư phụ. Mới gần đây tôi thường cảm giác thấy ấm người lên trong khi tôi phát chính niệm. Tôi có thể cảm thấy bản thân mình đang giải thể nhiều sinh mệnh tà ác trong những không gian khác khi những ý niệm của tôi đạt thanh tịnh.

Sự thật là, trong thời gian này, tôi phải vượt qua một chặng đường rất gian nan để giành được sự ủng hộ từ phía gia đình.

Bởi vì chỉ có ít học viên sống ở gần nhà tôi nên nhận thức của gia đình tôi về Pháp Luân Công và học viên Pháp Luân Công là hữu hạn. Hiểu biết về tu luyện của họ cũng ở mức nông cạn. Bố mẹ của tôi đều được nuôi dưỡng để trở thành những người vô thần ở Trung Quốc. Bố tôi hay nóng tính. Chửi mắng và trách móc là việc thường ngày như cơm bữa. Mẹ tôi luôn phải chịu đựng ông ấy. Thực ra mẹ tôi không thực sự biết cách nào khác để giảm bớt tính khí nóng nảy của bố tôi nên chỉ biết cam chịu điều đó. Học vấn của bố mẹ tôi cũng rất giới hạn. Họ luôn tự hào về tôi bởi vì tôi đã học tập rất siêng năng và có được một tấm bằng khá. Tôi là hy vọng của cha mẹ để đưa gia đình tiến đến một tầng lớp xã hội cao hơn.

Khi ĐCSTQ tuyên bố cấm Pháp Luân Công vào tháng 07 năm 1999, bố mẹ tôi đã cố gắng khuyên nhủ tôi không tu luyện nữa, bởi vì họ lo sợ rằng chính sách của Trung Quốc sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi. Hàng ngày, bố mẹ đã bắt tôi xem những tuyên truyền xấu xa của chính quyền chống lại Pháp Luân Công ở trên tivi. Họ vứt bộ sách Pháp Luân Công của tôi đi. Họ đã nói chuyện tới tôi mỗi ngày, muốn tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Khi tôi bị bắt lần đầu tiên vì thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, mẹ tôi khóc sướt mướt và nức nở. Bà ấy thậm chí còn quỳ gối xuống và năn nỉ tôi viết “Hối quá thư” và từ bỏ Pháp Luân Công, để đổi lấy sự tự do và việc làm cho mình. Tôi đã nhớ lại những lời nói của Sư phụ. Tôi đã không làm tổn hại niềm tin của mình. Vì điều này tôi đã bị kết án tù.

Sư Phụ giảng,

“Chính niệm kiên định của người tu luyện vượt trên hết thảy nhận thức của con người, vượt trên hết thảy tâm của con người, là điều mà người thường vĩnh viễn không cách nào lý giải được, đồng thời không cách nào bị người thường làm cho thay đổi; bởi vì con người không thể thay đổi được các Giác Giả.” (“Cưỡng chế không thể thay đổi lòng người” trongTinh Tấn Yếu Chỉ 2)

Mẹ tôi không thể hiểu được điều này có ý nghĩa thế nào đối với việc tu luyện của tôi. Trong thời gian tôi ở tù, bà đã ghét Sư phụ và ghét Pháp Luân Công.

Sau khi tôi được thả, mẹ tôi đã rất lo lắng cho sự an toàn của tôi. Bà ấy đã từng đi theo tôi và giấu đi những cuốn sách Pháp Luân Công của tôi. Tôi đã nói chuyện nghiêm túc với mẹ và ngăn cản để mẹ không làm điều đó một lần nữa. Cùng lúc, tôi cố gắng chú ý nhiều hơn đến gia đình, đặc biệt là mẹ. Tôi tìm những thời điểm thích hợp để giải thích Pháp Luân Công là gì đồng thời phát chính niệm đều đặn.

Sư Phụ giảng,

“Con người hiện nay trên thực tế là chịu ma nạn do thế lực cũ tại các tầng khác nhau an bài, bị thế lực cũ tại các tầng khác nhau đang khống chế; do đó họ đã trở nên cứng cỏi phi thường; họ mới dám đối xử với người tu luyện như thế như thế, họ mới dám bất kính đối với Đại Pháp.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC”)

Tôi đã phát chính niệm cho gia đình tôi. Ngoài việc phát chính niệm bốn lần một ngày ra thì tôi cũng phát chính niệm thêm bất cứ khi nào tôi có thời gian để thanh trừ tà những nhân tố tà ác đang trú ngụ trong các tầng không gian khác nhau ở Bắc Kinh, và những người khác mà đang ngăn cản, không cho gia đình tôi chấp nhận sự thật về Pháp Luân Công. Sau khi bị chuyển công tác làm việc về một thành phố khác, tôi vẫn tiếp tục phát chính niệm cho gia đình. Tôi tin rằng chính niệm của học viên Pháp Luân Công sẽ vượt qua thời gian và không gian. Tôi tin tưởng rằng tôi sẽ có thể thanh trừ hết thảy những nhân tố tà ác ở các không gian khác mà cản trở họ chấp nhận sự thật về Pháp Luân Công. Thái độ của gia đình tôi đối với Pháp Luân Công đã cải thiện sau khoảng bốn năm.

Khi mẹ đến thăm, tôi đã bật đĩa DVD Biểu diễn nghệ thuật Thần Vận. Một ngày sau khi hai mẹ con cùng xem, mẹ tôi đã hỏi liệu Thần Phật có thực sự tồn tại hay không. Tôi kiên nhẫn giải thích cho mẹ. Cuối cùng thì mẹ tôi đã bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân.

Cách đây không lâu tôi có một chuyến đi về quê để thuyết phục chị gái tôi và gia đình chị thoái xuất khỏi ĐCSTQ và hai tổ chức thanh niên liên đới của nó mà họ đã từng tham gia. Tôi cũng đã bật đĩa DVD Nghệ thuật Thần Vận cho họ xem. Chị gái tôi đã xem một trong những tiết mục múa miêu tả lại cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Chị ấy đã buồn và nói chị có thể liên tưởng được điều này.

Chồng tôi và tôi gặp nhau trong trường đại học. Anh ấy là một người đàn ông tốt. Anh ấy có tấm lòng nhân hậu và biết chăm sóc cho bố mẹ của anh ấy. Anh ấy có một tấm bằng khá nhưng niềm tin của anh vào khoa học đã ngăn anh tin vào Pháp Luân Công. Chồng tôi đã từng một lần bảo tôi từ bỏ Pháp Luân Công và thậm chí còn cố ngăn cản tôi bởi vì chính quyền đã đe dọa tạo sức ép nếu anh ấy không chịu hợp tác. Nếu không có công năng mà Sư phụ đã giao cho tôi, thì tôi sẽ không có khả năng vượt qua những khó nạn mà chồng tôi gây ra.

Sư Phụ giảng,

“Tôi có thể nói rằng mọi khó khăn đau khổ các học viên Đại Pháp đang gánh chịu không phải chỉ đơn thuần nhắm vào việc tu của riêng họ — mà nó còn do các sinh mệnh (nơi các) tầng cao đang thử Đại Pháp dùng nghiệp lực của học viên, với biện hộ rằng để “cải thiện họ”, và thông qua hành động ngược đãi do sinh mệnh thoái hoá cấp thấp thực hiện. Thực ra, những việc làm ấy đã làm tổn hại tiến trình Chính Pháp. Quý vị đang gánh chịu những đau khổ không chỉ do con người gây ra. Một phần quý vị đã tu xong, vậy quý vị là những vị thần lớn, do đó chư thần tại tầng cấp rất, rất cao đang hiện đang thử quý vị. Vì vậy, những gì xảy ra hôm nay chưa từng có trong lịch sử — khó khăn sóng gió cỡ này chưa từng xảy ra.” (“Bài thuyết của Sư phụ Lý Hồng Chí tại hội thảo chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp miền Tây Hoa Kỳ”)

Chồng tôi đã có thời gian gặp khó khăn về công việc do tôi tu luyện Pháp Luân Công. Một hôm ông chủ của anh đã phê bình anh trước mọi người ở một cuộc họp lớn và nói “Anh không cần phải tới đây làm nữa. Đi về nhà và dạy bảo vợ của anh đi.” Điều đó đã làm tổn thương đến lòng tự trọng và danh dự của anh ấy. Hàng ngày, anh ấy đi làm về, gác chân lên chiếc bàn uống cà phê, và bắt đầu cãi nhau với tôi. Anh ấy đánh tôi khi anh ấy nhìn thấy tôi đang luyện công. Anh ấy chửi mắng tôi khi nhìn thấy tôi phát chính niệm.

Lúc đó, tôi đã không biết bất kì đồng tu nào trong khu vực, còn bố mẹ của tôi lại sống ở một thành phố khác. Tôi đã đối mặt với tất cả các loại áp lực một mình. Khi nhìn lên bầu trời u ám, tôi cảm thấy rằng thậm chí cả bầu trời cũng tràn ngập những nhân tố tà ác. Tôi đã mong chờ Chính Pháp sẽ kết thúc nơi nhân loại. Hoàn cảnh tại Trung Quốc chính xác như những gì Sư phụ giảng:

“Qua thực tiễn mọi người chúng ta đều đã thấy: từ ngày 20 tháng Bảy 1999, vào lúc ấy có thể mỗi học viên đều cảm nhận được, tà ác kia thật giống như ‘vô khổng bất nhập, vô sở bất tại’. Hết thảy đều thật giống như chân tượng mà nhà tiên tri đã nói: tà ác phô thiên cái địa đã đến, thật giống như là trời đang sập xuống, đến đâu cũng có tà ác. Dù là người nào hoặc là sinh mệnh nào khác có tốt đến mấy, đều có thể [bị] nhận ảnh hưởng của tà ác.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Florida, Hoa Kỳ”)

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ niềm tin của mình. Tôi nhờ một đồng tu ở thành phố khác gửi cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc sách mỗi khi tôi có cơ hội. Tôi đọc sách trong suốt lúc giao ca và ở một cửa hàng sách sau khi làm việc xong. Khi chồng tôi đã bình tĩnh trở lại, tôi đã nhân cơ hội đó để giảng chân tướng cho anh. Chồng tôi cuối cùng đã yêu cầu li dị khi anh ấy không thể đối mặt lâu hơn nữa với sự kì thị [của đồng nghiệp] đối với anh ấy vì anh là chồng của một học viên Pháp Luân Công. Tôi từ chối, bởi vì tôi tin rằng vì chúng tôi đã thệ ước, chúng tôi sẽ duy trì cuộc hôn nhân này cho đến khi cái chết chia lìa chúng tôi. Tôi bị bắt lại. Tôi nghĩ nó là bởi vì tôi đã có tâm chấp trước vào tình cảm thân quyến và những quan niệm người thường vào lúc đó. Chồng tôi đã li dị tôi trong khi tôi ở tù.

Trong khi tôi bị giam cầm, tôi đã thấy chấp trước của mình vào tình cảm vợ chồng. Tôi quyết định loại bỏ tâm chấp trước này, và tôi tiếp tục phát chính niệm. Với sự giúp đỡ của bố mẹ, tôi cuối cùng cũng được thả. Tôi không thể chịu được khi thấy chồng cũ của tôi và gia đình anh ấy ghét bỏ Pháp Luân Công. Tôi đã không muốn con gái mình lớn lên mà lại không tin vào Pháp Luân Công. Chúng tôi sau đó lại tái hợp trở lại. Chồng tôi muốn tôi quay trở lại bởi vì con gái chúng tôi còn quá nhỏ.

Trong nhiều năm, sau tất cả những khó nạn tôi đã đối mặt ở nhà, thỉnh thoảng tôi nghĩ thầm liệu tôi sẽ sống tốt hơn nếu tôi kết hôn với một đồng tu không. Lúc đầu, chồng tôi không để tôi luyện Pháp Luân Công cho đến khi đi ngủ. Nếu anh ấy phát hiện ra tôi đã phân phát những tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công, thì anh sẽ đánh tôi. Bất kể anh ấy đối xử với tôi như thế nào, tôi vẫn kiên trì đọc sách Pháp Luân Công và phát chính niệm. Tôi đã phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác đã thao túng chồng tôi bất cứ khi nào tôi có cơ hội.

Tôi làm tất cả những công việc nhà và không bao giờ than phiền. Tôi đã đối xử với gia đình của anh như là gia đình của tôi và cũng chăm sóc tốt cho họ. Tôi đã làm họ cảm động bởi lòng tốt và sự tận tình của tôi.

Chồng tôi chấp trước mạnh mẽ vào sắc dục. Khi tôi phát chính niệm, tôi phải thanh trừ tất cả những nhân tố tà ác ở phía sau tôi, cũng như ma sắc. Tôi đã dành khoảng bốn năm phút phát chính niệm cho anh ấy. Một hôm tôi đã có một giấc mơ Sư phụ điểm hóa cho tôi đến chỗ mà hầu hết sắc dục của chồng tôi đã bị thanh lý. Chồng tôi kể từ đó đã trở nên biết chừng mực hơn. Anh ấy không còn can nhiễu đến việc tu luyện của tôi. Thậm chí thỉnh thoảng anh còn luyện công với tôi.

Khi tôi bị bắt lần thứ ba khi giảng chân tướng về Pháp Luân Công, chồng tôi đã không đòi li dị tôi lần nữa. Thay vào đó, anh ấy đã hết sức cố gắng để tôi được thả ra. Chồng tôi không có những kĩ năng xã hội tốt, nhưng anh ấy đã đến gặp những người có khả năng giúp được tôi. Tôi đã được thả ra sau hơn một năm ở trong tù. Thời gian này gia đình anh ấy đã không chỉ trích tôi. Tôi đã rất xúc động. Chồng tôi mất chức bởi vì tôi phải ngồi tù nhưng anh ấy không ca thán về điều đó. Anh ấy không quan tâm đến nó nữa. Chồng tôi đã từng kể với bạn cùng lớp cũ rằng những giọt nước mắt của anh ấy đã khô cạn rồi.

Với chế độ chuyên chế của Trung Quốc, gia đình của các học viên Pháp Luân Công cũng là những nạn nhân của cuộc đàn áp của chế độ cộng sản. Chúng ta nên cứu lấy gia đình mình và giúp họ nhìn thấu ĐCSTQ, phân biệt rõ đúng sai và qua đó tạo ra một lựa chọn tốt cho tương lai của chính họ.

Nếu chúng ta không thể phát chính niệm để giải thể những nhân tố tà ác ở các không gian khác hay học Pháp siêng năng, chúng ta có lẽ đi sai lệch con đường tu luyện của mình hoặc là phải đối mắt với việc bắt giữ và giam cầm, hoặc những khó nạn ở gia đình. Khi điều đó xảy ra, chúng ta sẽ không thể làm ba việc được tốt và gia đình của chúng ta có thể mắc tội với Pháp Luân Công.

Trong một bài viết trên trang Minh Huệ có tựa đề “Người ta chỉ có thể tu luyện bằng sự lý trí và tỉnh táo”, ban biên tập đã viết, “Sư phụ thường nhắc nhở chúng ta trong tu luyện Đại Pháp, chủ ý thức của người ta phải mạnh và người ấy phải tu luyện với những niệm đúng đắn. Nếu không thì người đó không thể tu luyện. Các đệ tử Đại Pháp, người đang tu luyện chân chính biết rằng nếu không làm vậy thì sẽ tương đương với việc không đi đúng con đường mà Sư phụ đã an bài, và như vậy thì họ chỉ có thể đi trên con đường mà cựu thế lực đã an bài. Nếu điều đó xảy ra thì họ không chỉ không thể được cứu mà họ cũng không còn cách nào hoàn thành lời thệ nguyện mà họ đã hứa với Sư phụ từ xa xưa.”

Tôi muốn nhắc các bạn đồng tu hiện giờ đang đối mặt với khó nạn là hãy kiên định với chính niệm của mình và tự hành xử  như những đệ tử Pháp Luân Công chân chính. Họ nên tìm ra những tâm chấp trước căn bản của mình khi họ gặp những trở ngại và bỏ đi những suy nghĩ người thường. Học viên Pháp Luân Công được yêu cầu tu luyện tâm tính bản thân và giải quyết những vấn đề gia đình dựa theo pháp lý. Chúng ta cũng nên phát chính niệm đều đặn để chúng ta có thể vượt qua những vấn đề trong gia đình và bước tốt trên con đường của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/9/3/坚持发正念和修己解体了家庭中的干扰-262347.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/11/135369.html

Đăng ngày:10-11-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share