Bài viết của một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

 

[MINH HUỆ 25-06-2012] Tôi tự sản xuất tài liệu giảng chân tướng trong nhiều năm qua. Tôi cũng bảo trì máy in và máy tính của chính mình. Bất cứ khi nào tôi cần hỗ trợ kỹ thuật, tôi lên mạng để tìm hiểu các kỹ năng và giải quyết các vấn đề một cách độc lập. Tôi có thể thực hiện việc này bởi vì suốt quá trình Sư Phụ đã khai mở trí huệ và bảo vệ tôi. Trong môi trường này, tôi thiếu kinh nghiệm phối hợp với các bạn học viên. Hơn nữa, tôi có chấp trước mạnh vào tự ngã. Tôi không thể chấp nhận được những lời chỉ trích dù có hợp lý hay không. Tôi biết rằng đây là một chấp trước mà tôi phải loại bỏ trong tu luyện.

Khi tôi phát ra tâm này, Sư Phụ từ bi an bài cho tôi tham gia vào một nhóm kỹ thuật. Tất cả các thành viên trong nhóm là những học viên có tay nghề cao về công nghệ. Họ đã làm ba việc rất tốt. Khi chúng tôi làm việc cùng nhau, tôi thấy được chỗ thiếu sót của tôi và rất ngưỡng mộ họ.

Ban đầu  khi tôi gia nhập nhóm, họ đang phát triển một hạng mục giảng chân tướng. Tôi cũng làm hạng mục giống như vậy trước đây, tuy nhiên, tôi ngộ ra rằng họ không chú ý đến vấn đề bảo mật của hạng mục. Thậm chí họ không đạt những yêu cầu cơ bản về khía cạnh này. Tôi đã chỉ ra vấn đề, nhưng họ không lắng nghe. Họ đã góp ý với tôi như:“Đó là một chấp trước của người thường. Tất cả mọi việc đều ổn miễn là chúng ta giữ chính niệm.” Tôi đã nói chuyện với họ về việc này hai lần, nhưng họ không chấp nhận lời khuyên của tôi, vì vậy tôi không bao giờ đề cập đến vấn đề ấy một lần nữa. Tuy nhiên, khi tôi gặp họ một lần nữa, tôi cực kỳ mệt mỏi với họ. Ngay sau khi tôi nhận ra cảm giác này, tôi mỉm cười trong tâm. Tôi ngộ ra rằng tôi đã không tham gia vào nhóm một cách vô ích.  Lúc đầu tôi đã miễn cưỡng tham dự các cuộc họp định kỳ của họ, nhưng khi tôi nhận ra chấp trước của mình, tôi ngộ ra rằng thực sự xứng đáng để tiếp tục công việc bởi vì cuối cùng tôi đã xác định được những cảm xúc của mình, cảm giác mệt mỏi, thiếu kiên nhẫn, có thể nó giống như những gì những người khác cảm nhận về tôi. Các bạn đồng tu không có chấp trước vào tự ngã, nhưng tôi thì có. Sư Phụ đã để tôi thấy cảm nhận những gì người khác nghĩ về tôi, và việc tôi đã chấp trước vào tự ngã! Khi tôi đã xác định được chấp trước của mình, tôi cần phải xả bỏ nó. Vậy thì, xả bỏ nó như thế nào? Phóng hạ tự ngã, và âm thầm phối hợp với các bạn học viên. Tôi bắt đầu nghiên cứu công nghệ liên quan đến vấn đề an toàn. Tôi sẽ dạy cho họ sau khi tìm kiếm được giải pháp, họ có chấp nhận việc ấy hay không điều đó không quan trọng. Khi tôi xả bỏ được tự ngã, họ muốn biết thêm về đề xuất của tôi.

Một lần, tôi đã có một cơ hội để đề cao bản thân trong nhóm học Pháp, trong một cuộc thảo luận về việc sản xuất các sách Pháp Luân Đại Pháp. Hai học viên lâu năm cần hai cuốn sách Đại Pháp. Họ muốn tự in những cuốn sách đó và nhờ tôi đóng và làm bìa cho họ. Điều phối viên yêu cầu chúng tôi sản xuất nhiều sách hơn và chỉ định một học viên in bìa. Điều phối viên cũng bảo tôi dạy cho học viên kia cách in sách và phân công tôi đóng sách. Vì anh ấy biết cách in tài liệu, tôi đã hỏi, “Có cần thiết phải dạy cho anh ấy một công việc đơn giản như vậy không? Hơn nữa, quá nhiều người tham gia là không cần thiết. Tôi sẽ tự in bìa và đóng các cuốn sách.” Người điều phối viên nói, “Tại sao anh lại làm một mình? Tại sao anh không thể hợp tác với những người khác? “Khi nghe điều này, từ sâu thẳm trong tâm tôi biết rằng mình đã sai. Tuy nhiên, tôi vẫn tranh luận với anh ấy và bảo vệ bản thân mình. Tôi cảm thấy bất an trên đường về nhà, và rất hối hận. Tôi nghĩ rằng “Tôi đã tu luyện trong nhiều năm. Tại sao tôi không thể chịu đựng được những lời chỉ trích? Tại sao tôi lại quá chấp vào tự ngã của mình? “Cảm giác đó cứ đeo bám tôi và không suy giảm cho đến khi tôi gần về đến nhà.  Não của tôi dần dần tĩnh lại. Tôi nghĩ rằng có thể Sư Phụ đã loại bỏ vật chất đó cho tôi.

Ngày hôm sau, tôi đến nhà của điều phối viên. Tôi mỉm cười và nói rằng “Tôi đến để phối hợp với anh.”Anh ấy cũng mỉm cười. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi  tống khứ chấp trước vào  tự ngã. Tận hưởng cảm giác hòa ái cùng các bạn đồng tu thật là tuyệt vời!

 

Tôi đã ngộ ra điểm này từ những trải nghiệm của bản thân: Đây là một biểu hiện của tính ích kỷ của cựu vũ trụ cũ – chấp trước vào tự ngã, chứng thực bản thân, làm trung tâm, không chấp nhận được những lời chỉ trích… vv. Gốc rễ của vấn đề chính là sự ích kỷ. Nếu chúng ta không đồng hóa với Pháp và xả bỏ tính ích kỷ của chúng ta, sự phối hợp của chúng ta với các bạn đồng tu sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Kết quả là, việc này sẽ cản trở chúng ta thực hiện tốt ba việc và cứu độ chúng sinh.

Sau khi học kinh văn mới của Sư phụ “Thế nào là đệ tử Đại Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011″, tôi ngộ ra trách nhiệm và sứ mệnh đặt trên vai mình. Chỉ bằng cách học Pháp và phối hợp tốt với các bạn học viên, chúng ta mới có thể hoàn thành lời thệ nguyện tiền sử ở đây – trên thế gian này!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/25/放下自我-配合同修-259310.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/7/134830.html

Đăng ngày: 21-09-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share