Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-06-2012] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1995. Trong suốt 17 năm tu luyện, tôi đã hiểu rõ hơn mục đích cuộc sống cũng như tầm quan trọng của việc làm một người tốt.

Tôi thường hay nổi nóng trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong bất cứ cuộc xung đột nào tôi đều không khoan nhượng và cho dù thế nào tôi cũng đấu tranh để giành phần thắng. Tôi thường xuyên mâu thuẫn với chồng, ngày nào cũng có những xích mích nhỏ và dăm ba ngày lại một trận cãi nhau to. Tôi đã từng tát mẹ chồng tôi và cãi nhau với bà ba tiếng liền. Cuộc cãi vã chỉ kết thúc sau khi chồng tôi bị bắt phải trở về nhà bố mẹ anh ấy. Bây giờ tôi rất hối tiếc. Người ta nói rằng trong tất cả những đức hạnh trên thế giới, thì kính trọng người lớn tuổi là đức hạnh số một. Tôi đã không những không kính trọng mẹ chồng mà còn phàn nàn về việc bà yêu quý những người con khác hơn. Tôi đã không nhận ra rằng giữa mẹ và con là đều có mối quan hệ duyên nghiệp. Trong vô minh, tôi đã tạo ra rất nhiều nghiệp cho bản thân mình. Bài viết này là một cơ hội để tôi bày tỏ sự hối tiếc từ tận đáy lòng đối với mẹ chồng tôi. Tôi mong bà biết được rằng tôi rất lấy làm tiếc về sự bất kính của mình đối với bà trong quá khứ và mong rằng bà sẽ tha lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi.

Đối với tôi, tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp là một quá trình thay đổi tận gốc các quan niệm. Trước khi tu luyện, tôi khôn ngoan và hiểu biết. Tôi không nghĩ rằng như vậy có gì sai, thay vào đó, tôi còn nghĩ rằng mình quả là thông minh. Kể từ khi trở thành một người tu luyện, tôi nhìn mọi thứ từ một phương diện hoàn toàn khác.

Vào năm 2007, tôi làm việc bán thời gian tại một nhà hàng . Hàng ngày, tôi làm hai tiếng, từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều và chỉ kiếm được 10 nhân dân tệ. Nhà hàng nằm gần một trường học, do đó, khách hàng chủ yếu là sinh viên từ trường đó. Tôi nói với bà chủ của tôi rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nói với những người làm công khác trong nhà hàng sự thật về Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy con người tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi cho họ biết rằng điều này có nghĩa là người ta nên nói và làm những điều trung thực, nên tốt bụng với người khác và chịu đựng mọi việc trong cuộc sống hàng ngày. Sau khi nghe những gì tôi nói, bà chủ rất vui mừng và nói: “Cô hãy ở lại đây và làm việc cho tôi.” Lúc đó tôi đã gần 50 tuổi, nhưng bà chủ sắp xếp cho tôi làm ở quầy tiếp tân và cho một người khác kém tôi 10 tuổi rửa bát đĩa ở phía sau. Hàng ngày, tôi đến sớm, về muộn, làm việc cẩn thận cũng như giúp đỡ người khác mà không mong được báo đáp. Một lần, có một sinh viên để quên tiền và đồ dùng cá nhân lại nhà hàng. Mỗi khi tìm thấy chúng khi dọn dẹp tôi đưa chúng cho bà chủ thay vì giữ lại cho riêng mình. Sau đó, thân nhân của bà chủ sẽ trả lại đồ bỏ quên cho khách hàng. Mỗi khi trả lương vào cuối tháng, bà chủ luôn muốn đưa thêm tiền cho tôi nhưng tôi luôn luôn lịch sự từ chối. Tôi nói với bà rằng tôi chỉ nhận số tiền mà tôi đã thực sự kiếm được. Bà rất vui mừng và cảm động vì điều đó.

Vào kỳ nghỉ, trường học đóng cửa nên nhà hàng cũng đóng cửa theo, tôi đi làm một công việc khác trong thời gian đó và sẽ quay trở lại làm việc cho nhà hàng khi trường mở lại. Có một lần khi tôi làm việc trong một khách sạn, nơi tôi được phân công dọn dẹp các phòng. Tôi thường xuyên tìm thấy tiền hoặc những vật dụng khác mà mọi người đã bỏ quên trong phòng của mình sau khi rời khách sạn. Đôi khi các vật dụng này khá đắt tiền. Tôi luôn luôn đưa cho chúng cho quầy lễ tân. Khi tôi bắt đầu làm việc tại khách sạn, tôi để cho họ biết tín ngưỡng của tôi và thông báo rằng tôi sẽ trở lại nhà hàng làm việc khi nó mở cửa trở lại. Họ chấp nhận điều này và nhận tôi vào làm. Họ nhận thấy rằng tôi là một nhân viên tốt, hoàn thành các nhiệm vụ mà không phàn nàn gì cả, đồng thời cũng giúp đỡ những người khác bất cứ khi nào cần thiết. Vì vậy, khi tôi trở lại làm việc cho nhà hàng, khách sạn đã cử người đến đề nghị tôi tiếp tục làm trong khách sạn khi trường học bước vào kỳ nghỉ. Nhà hàng cũng bày tỏ ý định giữ tôi lại. Họ nói, “Học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt. Chẳng phải xã hội chúng ta sẽ tốt hơn nếu tất cả mọi người đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sao? Cuộc đàn áp của những người tốt như vậy cho thấy rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ sớm kết thúc”.

Tôi làm các công việc này trong hai năm. Ngoài việc mua một chiếc điện thoại di động trị giá 180 nhân dân tệ, máy nghe nhạc MP3 80 nhân dân tệ, và 120 nhân dân tệ mua hai thẻ điện thoại, tôi đã gửi tất cả thu nhập từ các công việc này đến một điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp. Tôi mong muốn trợ giúp sản xuất tài liệu giảng chân tướng để cứu người. Tôi làm điều này vì Sư phụ đã giảng rằng hãy trở nên vị tha và nghĩ đến người khác trước khi nghĩ đến bản thân. Thông qua những hành xử tốt của tôi những người khác có thể thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp.

Ở nhà, tôi cũng cư xử chiểu theo các tiêu chuẩn yêu cầu của Đại Pháp. Chồng tôi, là con trai cả trong gia đình, có một em trai và hai em gái. Năm ngoái bố chồng tôi đã định trao tài sản thừa kế của gia đình cho em trai và căn hộ đang ở cho chồng tôi. Vì vậy, gia đình ba người của em trai anh ấy đã chuyển sang một căn hộ mới rộng 80 m2, trong khi bố mẹ ở lại trong căn hộ 60m2. Bố chồng tôi cho biết căn hộ cũ sẽ được trao cho người con trai cả (chồng tôi). Chồng tôi cảm thấy không công bằng vì hai em gái không nhận được gì, vì vậy anh nói với cha, “Cha, nếu cha cho con căn hộ đó, con sẽ bán và chia cho hai em gái.” Khi cậu em trai biết điều này, nó cũng muốn được chia phần. Chồng tôi về nhà bàn bạc với tôi. Tôi nói với anh: “Em nghĩ rằng chúng ta nên bỏ nó đi, chúng ta sẽ không lấy nó.”

Tôi kể cho chồng tôi câu chuyện này: “Trước kia có hai gia đình là hàng xóm của nhau. Họ đã tranh giành một bức tường mà họ muốn xây. Một trong hai gia đình có thân nhân làm việc trong triều đình, nên gia đình đó đã viết một lá thư nhờ người này giúp đỡ. Người đó đã trả lời ngay lập tức: “Gửi một bức thư từ hàng ngàn dặm chỉ để giành một mảnh tường! Nhường cho người ta ba thước thì có vấn đề gì đâu? Nhìn xem, Vạn Lý Trường Thành vẫn còn đứng, nhưng giờ đây Tần Thủy Hoàng làm gì còn nữa?.” Khi nói xong, tôi gõ nhẹ trên tường và nói, “Trăm năm sau, cái tường gạch này sẽ là của anh hay của em đây? Sau khi chết, chúng ta không mang theo được gì cả. Sau khi con gái chúng ta lập gia đình, nó sẽ rời khỏi nhà này, chẳng phải là căn hộ hai phòng và một phòng bếp là quá đủ cho chúng ta sao? Là con trai cả trong gia đình, anh hiểu điều này chứ?” Anh nhìn tôi và lắc đầu. Tôi nói với anh, “Anh cả là gần giống như một người cha cần phải gánh vác gia đình. Khi cha mẹ đã mất hết, chúng ta sẽ tranh giành với các anh chị em về thừa kế và không chăm sóc các em sao? Chúng ta sẽ không hạnh phúc được ngay cả khi có cả bạc triệu và những thứ vật chất tốt khác nếu như gia đình không hòa thuận và các mối quan hệ thì rạn nứt. Sư phụ Lý đã giảng rõ trong Chuyển Pháp Luân, “Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị dù có tranh giành cũng không được.” 

Ngày hôm sau, chồng tôi đã đến thăm cha mẹ. Khi trở về, anh nói với tôi rằng cha đã hỏi: “Vợ con nói gì về chuyện này?” Anh kể, “Anh đã bảo cha: “Vợ con khuyên con không nhận tài sản. Cô ấy không muốn con nhận nó, nói với con không tranh giành với các em.’ Cha đã trả lời ngay: “Thấy chưa, con dâu cả là tốt nhất. Những ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều cao quý như vậy.”

Tôi thường xuyên nhắc nhở chồng chú ý những ưu điểm của người khác. Tôi gợi ý anh nên xét lại những việc đã làm trong ngày để xem có làm gì xúc phạm đến người khác hay không. Người khác có thể đối xử không tốt với chúng ta, nhưng chúng ta dứt khoát không làm điều xấu cho người khác. Nếu chúng ta không hoàn trả những gì đã nợ người khác trong cuộc đời này, chúng ta sẽ phải trả cho họ trong các đời sau này.

Từ lời nói và hành động của tôi, những người khác có thể biết rằng Đại Pháp là tốt, và tôi rất vui mừng về điều này. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi chắc chắn sẽ không lựa chọn việc nhường lại căn hộ.

Hơn mười năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tâm tôi ngày càng trở nên bao dung hơn và coi danh lợi càng nhẹ hơn. Suy nghĩ của tôi càng ngày càng khác với bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Dưới sự thống trị qua hàng thập kỷ của ĐCSTQ, tâm trí của người dân trở nên loạn bậy và họ không thể phân biệt được đúng sai nữa. Những người tham gia vào tà Đảng, Đoàn Thanh niên, đội Thiếu niên Tiền phong đã phải thề hiến dâng cả đời làm việc cho nó. Họ thậm chí còn phải từ bỏ cuộc sống của mình cho Đảng. Điều này thật tà ác! Hy vọng rằng mọi người có thể thoát khỏi tà giáo này càng sớm càng tốt, thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó và đón chờ một tương lai tươi sáng.

_______________________

Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2012/6/6/【徵稿選登】大法讓我看淡利益-豁達無私-257935p.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/22/134563.html

Đăng ngày 28-8-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share