Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 30-5-2012]

Pháp Luân Đại Pháp đã kéo dài sinh mệnh của tôi

Từ khi còn nhỏ, thân thể tôi đã rất yếu đuối, trong tâm luôn thấy bất an và đi bộ một lúc đã thấy mệt. Đến năm hai tuổi, tôi bị phát hiện mắc bệnh tim bẩm sinh. Bác sĩ nói tôi chỉ có thể sống tới 11 hoặc 12 tuổi. Bố mẹ tôi chỉ còn biết nuông chiều tôi. Còn anh chị tôi luôn cố gắng làm tôi vui để những năm tháng ngắn ngủi còn lại của tôi được hạnh phúc. Vì được nuông chiều trong một thời gian dài, tôi trở nên rất ích kỷ. Họ biết tình trạng sức khỏe yếu đuối của tôi, nên họ không bao giờ tranh cãi với tôi. Năm tôi 18 tuổi, tôi vẫn rất ốm yếu. Ngoài bệnh tim, dạ dày của tôi cũng không được tốt, và tay chân của tôi quanh năm đều cảm thấy rất lạnh. Tôi đã phải uống rất nhiều thuốc.

Năm 1996, ở chỗ làm, tôi được nghe mẹ của đồng nghiệp tôi kể về Pháp Luân Đại Pháp. Vào buổi tối, bà ấy bật nhạc luyện công ở sân trường, trẻ con và người lớn đều đến để nghe. Lúc đó, tôi chưa bắt đầu tu luyện, nhưng vẫn cảm thấy không khí thật hòa ái và yên bình.

Có một đệ tử Đại Pháp sống ở tầng trên nhà tôi. Lúc đó, tôi đang mang bầu nên không tiện đi lại. Hơn nữa, chồng tôi không có ở nhà. Cô ấy thường giúp tôi mua đồ ăn và nhiều thứ khác. Qua cách cư xử của cô ấy, tôi hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Tháng 8 năm 1998, tôi chuyển tới chỗ làm mới. Tôi thấy có một người đồng nghiệp hay đọc sách. Khi thấy cô ấy mở cuốn sách ra, tôi nói:“Đây chẳng phải là Pháp Luân Đại Pháp sao? Môn tập này rất tốt. Sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp, một người xấu có thể trở thành người tốt!” Cô ấy nói:“Hãy xem kỹ cuốn sách này, đây thật sự là một cuốn sách quý đấy.” Sau khi tôi đọc hơn 10 trang cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi bắt đầu bị tiêu chảy; tôi đi nhà vệ sinh 12 lần trong nửa ngày. Người đồng nghiệp đó nói với tôi:“Cậu thật là may mắn. Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cậu!” Trước đây, bệnh tiêu chảy có thể khiến tôi nằm liệt giường, nhưng lần này, tôi không có cảm giác khó chịu vì tiêu chảy. Tôi đã trải nghiệm được Đại Pháp là siêu thường, và tôi đã bắt đầu tu luyện.

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, chứng mất ngủ của tôi biến mất, và tôi không còn gặp ác mộng khi ngủ nữa. Sư phụ không chỉ giúp tôi tịnh hóa thân thể nhiều lần, mà còn tăng cường tín tâm tu luyện của tôi. Ngài đã để tôi thấy các chữ lấp lánh ánh vàng kim, và những Pháp Luân to, nhỏ, đủ màu sắc đang xoay nhanh. Nhờ tu luyện Đại Pháp, nhiều bệnh tật của tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi đã thật sự trải nghiệm được cảm giác của trạng thái vô bệnh.

Những năm tháng gian nan

Một ngày tháng 7 năm 2001, người từ Cục An ninh Nội địa đến chỗ làm của tôi để quấy nhiễu tôi, họ tìm cách ép tôi cam đoan từ bỏ tu luyện. Lúc đó, lãnh đạo ở chỗ làm của tôi rất sợ, vì vậy họ đều cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ đức tin của mình. Họ cũng nhờ gia đình tôi đến để thuyết phục tôi. Họ tạo áp lực cho tôi từ mọi phía. Lúc đó tôi cũng không thấy sợ, và kể cho họ nghe tôi đã có những chuyển biến như thế nào sau khi tu luyện, và nói về vẻ đẹp của Đại Pháp..

Cảnh sát đưa tôi về đồn và giam giữ tôi trong một căn phòng nhỏ. Mẹ tôi đưa con gái tôi đến thăm để ép tôi từ bỏ đức tin của mình. Đứa con gái ba tuổi của tôi đã dùng bàn tay nhỏ bé của nó để lay những song sắt và hét to:“Mẹ, mẹ ra ngoài đi. Chúng ta về nhà thôi!” Chồng của tôi vừa khóc vừa thuyết phục tôi. Hai người lính canh cũng rơi nước mắt và nói:“Hãy nhân cơ hội này mà viết cam kết đi, sau đó cô có thể về nhà.” Tôi trả lời:“Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, người tôi đầy bệnh tật. Sư phụ đã cho tôi một cơ thể khỏe mạnh và để tôi hiểu ra chân lý của cuộc sống. Không ai có thể ép tôi nói xấu Sư phụ và Đại Pháp được. Những tuyên truyền trên TV là để bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp. Đó đều là lời giả dối.” Ngày hôm sau, họ bắt gia đình tôi đóng 5000 nhân dân tệ và để tôi về nhà.

Tôi đã bị mất môi trường học Pháp theo nhóm. Thêm vào đó, các thành viên trong gia đình thường để ý canh chừng tôi và không để tôi học Pháp hay luyện công. Sư phụ từ bi đã không để tôi rớt xuống và điểm hóa cho tôi bằng nhiều cách khác nhau. Một lần, tôi nằm mơ thấy cảnh rất nhiều đồng tu bạch nhật phi thăng. Bởi vì tôi không tu luyện tốt nên tôi bị rớt lại phía sau. Lúc đó, tôi ngồi trên mặt đất và khóc. Mẹ tôi bị đánh thức bởi tiếng khóc của tôi và chạy vào giường tôi để đánh thức tôi. Tôi ngồi dậy và vẫn khóc. Mẹ tôi hỏi tại sao tôi lại khóc thống thiết như vậy. Tôi trả lời:“Họ đều đã tu thành và bay đi rồi, để lại con ở đây.” Mẹ tôi khóc và nói: “Mẹ sẽ không can thiệp vào việc của con nữa.” Khi tôi không tinh tấn và không minh bạch về các Pháp lý, Sư phụ luôn an bài những đồng tu khác nhắc nhở và giúp đỡ tôi.

Bất động tâm khi đối mặt với cám dỗ lớn

Để được thăng tiến, cấp dưới của chồng tôi đã tới nhà tôi biếu 20.000 nhân dân tệ. Lần đó chồng tôi không có nhà. Chúng tôi mới chuyển tới nhà mới và thật sự cần tiền. Tuy nhiên, tôi là một đệ tử Đại Pháp, vì vậy tôi nói với anh ấy một cách chân thành:“Tôi là đệ tử Đại Pháp. Sư phụ tôi dạy chúng tôi về quan hệ giữa được và mất; vì vậy hãy mang số tiền này về đi.” Tôi nói với anh ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy cho con người tu theo Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi cũng nói về cuộc bức hại và những thay đổi lớn của tôi sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đã cảm động sâu sắc. Sau đó, anh ấy đã được thăng chức một cách xứng đáng nhờ kết quả làm việc tốt.

Trong một bữa tiệc ăn tối tôi gặp lại anh ấy. Anh ấy đề nghị các cấp dưới của mình nâng cốc chúc mừng tôi. Tôi nhiệt tình chào hỏi họ và kể cho họ nghe sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Vài người hỏi tôi một số việc mà họ chưa rõ về Đại Pháp, và tôi trả lời họ từng câu một. Họ đều lắng nghe hết sức nghiêm túc.

Một cán bộ ở cơ quan của chồng tôi muốn chồng tôi giúp để được đề bạt lên chức phó giám đốc. Thật không may, lúc đó chồng tôi không có nhà. Vì vậy tôi đã tiếp họ. Tôi nghĩ:“Tôi nghe nói ông từng làm thư ký của tà Đảng, vì vậy, đây là cơ hội để tôi cứu ông.” Tôi đã nói về vẻ đẹp của Đại Pháp, về cuộc tự thiêu giả ở quảng trường Thiên An Môn, Cửu bình, việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Chúng tôi nói chuyện tới 11 giờ tối. Cả hai người này đều thoái ĐCSTQ. Trước khi đi, ông ấy cảm ơn tôi nhiều lần. Không lâu sau khi rời khỏi nhà tôi, ông ấy đã được phúc lành và được thăng chức phó giám đốc.

Một lần, một đồng nghiệp của chồng tôi tặng chúng tôi một hộp quả hồng vàng. Sau khi về, anh ấy gọi điện cho chúng tôi và nói:“Có vài quả hồng trong hộp bị hư, chị phải nhặt chúng ra nhé.” Chúng tôi mở hộp và thấy có 10.000 nhân dân tệ trong đó. Chúng tôi đã trả lại toàn bộ số tiền cho anh ấy.

Một cán bộ ở cơ quan chồng tôi tặng chúng tôi thẻ quà trị giá 50.000 nhân dân tệ của Ngân hàng Nông nghiệp. Tôi nói: “Anh không dễ gì mà kiếm được số tiền này. Xin hãy mang tiền về và làm việc chăm chỉ.” Anh ấy vẫn không chịu về. Tôi nói với anh ấy: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và làm một người tốt theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn; vì vậy, chúng tôi sẽ tuyệt đối không muốn số tiền này!” Tôi cũng nói về sự hủ bại của ĐCSTQ và những xung đột xảy ra trong xã hội ngày nay. Tôi nói chỉ có Đại Pháp mới có thể quy chính lại nhân tâm. Anh ấy gật đầu và cuối cùng đã thoái khỏi ĐCSTQ, và lấy lại chiếc thẻ ngân hàng.

Có một vài nội dung phỉ báng Đại Pháp trong sách giáo khoa của học sinh. Điều này đã đầu độc nhiều học sinh. Khi các học sinh tan học, tôi đã phát tài liệu giảng chân tướng cho họ. Một lần con gái tôi phát hiện ra điều này, cháu đã giơ ngón tay cái lên ủng hộ tôi.

Một người tu luyện, cả gia đình được lợi ích

Một hôm, con gái tôi – đang học lớp ba – đi bộ từ trường về nhà, và bị một chiếc xe máy đi trên đường đâm rất mạnh, bị hất ra cách đó ba, bốn mét. Lúc đó, con gái tôi ngất đi vì va chạm quá mạnh. Người lái xe bỏ chạy. Các bạn cùng lớp liên tục gọi tên cháu. Một lúc sau, cháu mở mắt, ngồi dậy và dụi mắt. Cháu nói: “Mình có cảm giác như có ai đó đã đỡ mình lúc mình ngủ.” Lúc đó, nhiều người đã vây quanh và nói hãy nhanh chóng gọi bố mẹ cháu đến đưa cháu đi bệnh viện để kiểm tra. Con gái tôi đứng dậy và nói:“Cháu không sao.” Sau đó, cháu đi về nhà, trên lưng vẫn mang theo cặp sách. Một đứa trẻ nhỏ như vậy bị xe đâm văng ra xa như vậy, mà cháu chỉ bị xây xát ở tay. Nếu Sư phụ không bảo vệ cháu, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng.

Khi chị gái tôi tới nhà tôi chơi, chị ấy kể chị bị đau răng đã lâu. Tôi đã giảng chân tướng và giúp chị ấy thoái khỏi ĐCSTQ. Sau đó, tôi bảo chị ấy hãy chân thành nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Ngày hôm sau, chị ấy thức dậy và kể với tôi là cả đêm qua chị ấy đã nhẩm “Đại Pháp hảo” trước khi chìm vào giấc ngủ. Chị ấy mơ thấy có một cái ống đã hút mủ ra khỏi cơ thể chị. Sau khi tỉnh dậy, chị ấy không còn thấy đau răng nữa. Thay vào đó, chị ấy thấy có vị của mủ và máu. Chị ấy đi vào nhà vệ sinh để xúc miệng, và chị ấy đã nhổ ra rất nhiều thứ bẩn.

Bố mẹ già 70 tuổi của tôi, chồng tôi và con gái tôi đều biết Đại Pháp là tốt và ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi thay đổi hoàn toàn. Đúng như Sư phụ giảng:

Trực chỉ nhân tâm Pháp thượng tu
Tục thế tịnh liên ác bất cô
” (“Tu luyện hình thức” trong Hồng Ngâm III)

Xin cảm tạ sự cứu độ từ bi của Sư phụ.

Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm ngày Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/30/【征稿选登】面对巨额诱惑不动心-256796.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/12/133924.html

Đăng ngày 28-7-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share