Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp Hoa Mẫn ở tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 26 – 05 – 2012] Chồng tôi thì xấu xí, suy nghĩ đơn giản, và một chút bướng bỉnh. Đồng thời, anh cũng trung thực, đĩnh đạc, ngay thẳng, tử tế, và rất có trách nhiệm. Người xưa có câu: “Vợ chồng là duyên số.” Quả đúng là như vậy, số phận đã đưa chúng tôi lại với nhau.

Vào một dịp Tết Nguyên Đán, sau khi thăm một người bạn về, cha tôi nói, “Một người mai mối muốn giới thiệu ai đó cho con. Cha đã từ chối vì con vẫn còn trẻ.” Tôi không nghĩ quá nhiều về việc đó. Sau lần Tết Nguyên Đán đó, người mai mối lại gợi ra lần nữa. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chỉ đi xem. Tôi nghe nói rằng anh là một người trung thực và giỏi nấu ăn.

Tôi đã không ấn tượng với anh lúc đầu, tôi chỉ nghĩ rằng anh nhìn xấu xí. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn thỉnh thoảng đi chơi. Có lẽ đó là định mệnh, và chúng tôi cuối cùng đã kết hôn. Anh chăm sóc rất tốt cho tôi, giống như một người anh trai. Anh đã làm hầu hết việc nấu ăn bởi vì tôi không biết nấu. Tôi không bao giờ thức dậy vào buổi sáng để làm cho anh bữa sáng. Vào buổi sáng, anh chộp lấy một cái gì đó đơn giản để ăn trước khi vội vã đi làm. Tôi đã rất hư hỏng. Bất cứ khi nào chúng tôi cãi nhau, tôi đều tranh luận – ngay cả nếu nó là lỗi của tôi – và anh sẽ xin lỗi cho đến khi tôi bình tĩnh lại. Anh rất siêng năng và có thể chịu khổ. Bất kỳ công việc nhà nào mà tôi không muốn làm, anh đều nhanh chóng nhận lấy. Anh không bao giờ yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì mà tôi không thích. Nếu một việc gì đó làm phiền tôi tại nơi làm việc hoặc ở nhà, tôi sẽ nói với anh về điều đó. Sau đó, anh sẽ an ủi tôi và giúp tôi nhanh chóng quên đi những vấn đề này. Anh kính trọng và chăm sóc cho cha mẹ của mình. Anh lấy tiền thưởng cuối năm để biếu cha mẹ trước tiên. Khi cha tôi bị ung thư, chúng tôi đã đưa ông về nhà của chúng tôi và đã chăm sóc ông cho đến khi ông qua đời.

Chồng tôi làm việc rất chăm chỉ và tử tế với người khác. Anh hiếm khi có xung đột với đồng nghiệp. Anh thẳng thắn nhưng không giỏi ăn nói. Anh không biết cách nói những điều mà ông chủ của anh muốn nghe, anh cũng không đạo đức giả, huống chi là liên quan đến hối lộ. Trong xã hội ngày nay, những người như chồng tôi được coi là “không thông minh.” Tôi bắt đầu xem thường anh, nghĩ rằng anh không chỉ xấu xí, mà còn vô dụng, cứng đầu, quá trung thực, và không đạo đức giả như anh cần phải vậy. Tôi tin rằng anh sẽ không bao giờ kiếm được nhiều tiền và tôi bắt đầu la mắng anh. Tôi nhiều lần đề nghị ly hôn và cuộc hôn nhân của chúng tôi bị đe dọa.

May mắn thay, vào mùa Đông năm 1997, chúng tôi đã học Pháp Luân Đại Pháp cùng nhau trong cùng một ngày. Sau khi tôi thiền định lần đầu tiên, đêm đó, tôi thấy cái lưng cong của tôi đã thẳng. Chồng tôi và tôi rất hạnh phúc và vui mừng. Trước đó, anh đã phải xoa bóp lưng của tôi mỗi đêm để giúp tôi ngủ ngon.

Khi chúng tôi tiếp tục đọc Chuyển Pháp Luân và tập công, thêm nhiều phép lạ đã xảy ra. Nhịp tim không đều của chồng tôi biến mất và thận của anh bắt đầu hoạt động bình thường. Bệnh dạ dày, họng, vai, và mũi của tôi biến mất. Một bác sĩ Trung y một lần từng nói với tôi rằng tim tôi yếu như là người 70 tuổi, gây ra mệt mỏi nghiêm trọng. Bây giờ, trái tim của tôi rất khỏe và tôi có thể làm bất kỳ công việc nào mà tôi muốn và tôi tràn đầy năng lượng.

Quan trọng hơn, Pháp Luân Đại Pháp đã dạy chúng tôi cách cư xử: ân cần, tử tế, và vị tha. Tôi hiểu ý nghĩa thực sự của việc là người tốt và tử tế. Quan điểm của tôi về cuộc sống thay đổi hoàn toàn. Tôi quay lại nhìn và nhận ra rằng, trên thực tế, chồng tôi là một người rất tốt. Anh trung thực, tử tế, và ngây thơ, với tất cả các đức tính truyền thống. Tôi nhận ra rằng, làm người phụ nữ, tôi nên dịu dàng và đoan chính; làm người vợ, tôi nên chăm sóc và quan tâm đến chồng tôi. Tôi cần phải gánh vác nhiệm vụ và trách nhiệm của một người vợ. Tôi biết rằng tôi nên trân trọng mối quan hệ của chúng tôi. Từ đó, hàng ngày tôi làm bữa sáng cho anh. Tôi cố gắng làm công việc nhà càng nhiều càng tốt, tôi chăm sóc anh ấy và nhìn vào trong khi có xung đột giữa chúng tôi. Gia đình chúng tôi trở nên êm ấm và yên bình.

Chúng tôi đi đến các buổi tập công ngoài trời hàng ngày và buổi tối thì học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp. Cuộc sống của chúng tôi rất vui vẻ và sung túc. Chúng tôi biết rằng tất cả mọi thứ chúng tôi có đến từ Đại Pháp. Sư Phụ không chỉ cho chúng tôi sức khỏe, mà còn một gia đình hạnh phúc.

Cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Tôi đã bị bắt bất hợp pháp vì thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Năm 2000, tôi đã bị sa thải bởi vì tôi từ chối từ bỏ niềm tin của mình. Tôi đã bị giam trong một trại lao động cưỡng bức một năm. Trong thời gian đó, chồng tôi đã một mình gánh vác gia đình và phải chịu đựng áp lực từ hai bên gia đình của chúng tôi và xã hội. Cha chồng tôi thường khiển trách và la mắng anh, và cảnh sát thường xuyên quấy nhiễu anh ở nhà. Lần thứ hai tôi bị bắt, bố mẹ chồng đã yêu cầu chồng tôi ly dị tôi. Anh từ chối và nói rằng anh sẽ chờ tôi dù bao lâu đi nữa. Vì cuộc đàn áp, chúng tôi hiếm khi nhìn thấy nhau trong những năm đó. Chồng tôi thực tế là sống một mình. Tôi biết rằng anh phải chịu khổ rất nhiều khi phải tự mình chăm lo tất cả mọi thứ. Anh không bao giờ phàn nàn hay nói về vấn đề của mình khi tôi trở về nhà.

Tất cả những người biết chồng tôi cảm thấy tiếc cho anh. Anh mỉm cười mỗi ngày. Một lần tôi nói đùa với anh, “Anh có vẻ thích sống một mình. Anh vẫn tăng cân mặc dù bận rộn như vậy.” Những người khác nghĩ rằng chúng tôi sống một cuộc sống cay đắng, nhưng chỉ có ngọt ngào trong trái tim của chúng tôi. Chúng tôi có Pháp Luân Đại Pháp trong tim chúng tôi, chúng tôi là các học viên, chúng tôi có Sư Phụ chăm sóc chúng tôi, và chúng tôi đang hướng tới một tương lai tươi đẹp. Các nạn nhân thực sự là những người không hiểu được sự thật của Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp.

Chồng tôi rất tiết kiệm và không chi tiêu tiền vào bất cứ thứ gì. Anh sử dụng tiền mà anh tiết kiệm được để giúp đỡ và ủng hộ tôi. Ban đầu, chị em của anh không để anh đưa tiền cho tôi. Anh nói với họ, “Cô ấy là vợ của tôi. Nếu tôi không giúp cô ấy, thì ai sẽ giúp?” Với sự hỗ trợ mạnh mẽ của anh, tôi cảm thấy an toàn và yên bình ở bất cứ nơi nào tôi ở. Điều này xuất phát từ niềm tin của chúng tôi vào Sư Phụ và giáo lý Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi không hề sợ hãi trước khổ nạn và có thể vượt qua tất cả các can nhiễu.

Chúng tôi đã chịu đựng rất nhiều trong những năm này. Chúng tôi cảm ơn các học viên vô vị kỷ đã giúp đỡ chúng tôi. Chúng tôi vô cùng hạnh phúc và biết ơn vì chúng tôi biết rằng chúng tôi may mắn đã đắc được Pháp của vũ trụ. Chúng tôi biết lý do tại sao chúng tôi ở đây và ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Chúng tôi biết là vinh quang đang phía trước chúng tôi.

Từ thông tri kêu gọi viết bài kỷ niệm 20 năm ngày Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/26/【征稿选登】家有“丑”夫-257402.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/23/134095.html

Đăng ngày: 5– 7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share