[Minh Huệ 30-10-2011] Tôi 78 tuổi và đã không đi học khi tôi còn nhỏ vì gia cảnh nghèo khó. Khi tôi lớn tuổi, tôi đã đi học bổ túc trong nhiều tháng. Tôi may mắn bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 và được hưởng lợi cả về tâm lẫn thân. Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của tôi trong thời gian tu luyện Đại Pháp vĩ đại này.

1. Chính niệm làm bất động cảnh sát

Một ngày nọ, tôi và một đồng tu đi đến chợ để phát tờ rơi Pháp Luân Công và nói với mọi người sự thật về Đại Pháp. Đột nhiên tôi nhận thấy có một chiếc xe cảnh sát bám sát theo sau một đồng tu. Hai viên cảnh sát trong xe đã cố gắng bắt giữ đồng tu. Ngay lúc đó, tôi đã sử dụng một công năng mà Sư Phụ đã ban cho chúng ta, và làm bất động hai viên cảnh sát trên đường để họ không thể bắt kịp chúng tôi. Sau khi chúng tôi đã đi hai mươi mét, chúng tôi quay lại và thấy cảnh sát vẫn bất động trên đường phố. Những người qua đường đều ngạc nhiên với cảnh tượng này.

2. Máy ảnh không thể chụp hình tôi

Vào tháng 9 năm 2009, tôi đến trường đại học và đã trao đổi kinh nghiệm với các bạn đồng tu. Sau khi ăn trưa xong, tôi đã đi đến một nơi lý tưởng để phát tờ rơi, đĩa DVD Pháp Luân Công và một phụ nữ trung niên đã báo an ninh khu vực. Cảnh sát đã có đĩa DVD cửu bình và Thần Vận trong tay và hỏi tôi có phải là người đã phát chúng trên đường phố không? Khi tôi trả lời ““, họ hỏi tôi tại sao? Tôi nói với họ rằng “để cứu người,” và sau đó họ đưa tôi trực tiếp đến phòng an ninh.

Tôi không hề sợ hãi. Tôi chỉ có một suy nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để nói với họ sự thật về Pháp Luân Công. Tôi đã phơi bày những tội ác mà ĐCSTQ đã bức hại các học viên Pháp Luân Công. Họ đã chụp hình tôi mà không được sự đồng ý của tôi và ngay lập tức tôi không cho phép họ chụp hình tôi thêm một lần nữa. Họ cho tôi xem máy ảnh và rất ngạc nhiên hình ảnh của tôi không có ở đó. Vì vậy, họ yêu cầu chụp một bức ảnh khác của tôi và khi tôi từ chối họ hỏi liệu tôi có công năng đặc dị không. Tôi trả lời: “Tôi không biết.”

Hai viên cảnh sát dẫn tôi đến đồn cảnh sát để thẩm vấn. Có bốn viên cảnh sát và tất cả họ dường như không vội vàng để thẩm vấn tôi. Họ lịch sự, và đưa cho tôi ngồi ghế và một chút nước để uống. Sau đó họ hỏi tôi, tôi ở đâu tới, tên tôi, và nơi tôi làm việc. Tôi bình tĩnh nói với họ tất cả những gì họ muốn biết và một nữ cảnh sát hỏi tôi một lần nữa tôi ở đâu, như thể cô ta không nhận ra tiếng địa phương của tôi.

Vì họ không vội vã nên tôi bắt đầu nói với họ sự thật về Pháp Luân Công, và cái được gọi là “tự thiêu” tại quảng trường Thiên An Môn là một trò lừa đảo được dàn dựng của chế độ Giang Trạch Dân như thế nào. Tôi nói với họ ĐCSTQ đã cố gắng kiểm soát các phương tiện truyền thông và vu khống Pháp Luân Công lừa nhiều người dân Trung Quốc. Tôi nói với họ về nhiều sơ hở trong video đã chiếu trên truyền hình.

Với bảo hộ của Sư Phụ, tôi đã nói chuyện rất lâu về các vấn đề cơ bản và cảnh sát lắng nghe chăm chú và không cố gây cản trở tôi. Tôi cũng nói với họ về “tàng tự thạch” từ thôn Chưởng Bố, huyện Bình Đường, tỉnh Quý Châu, và một chuyên gia đã tiết lộ tảng đá này có từ 200 triệu năm như thế nào. Sau khi nó rơi xuống đất, nó vỡ thành hai. Người dân địa phương đã phát hiện nó vào năm 2002, và họ phát hiện trên mặt tảng đá có 6 chữ lớn “Trung Quốc Đảng Cộng Sản vong“. Nơi họ đã tìm thấy tảng đá đã trở thành một nơi thu hút khách du lịch. Tôi nói sự xuất hiện của tảng đá không phải là ngẫu nhiên, đến ngày hôm nay ĐCSTQ đã phạm vô số tội chống lại người dân Trung Quốc – và chúng ta biết rằng làm điều ác sẽ bị quả báo.

Cuối cùng, tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy con người trở nên lương thiện, và điều này đem đến lợi ích về thể chất và tinh thần cho mọi người. Pháp Luân Đại Pháp phổ biến trên 100 quốc gia và không có nước nào Pháp Luân Đại Pháp bị đàn áp ngoại trừ Trung Quốc. Một môn tập cao thượng đang được đánh giá cao và chào đón bên ngoài nhưng lại bị đàn áp ở Trung Quốc. Có thể thấy ai chính ai tà đây?

Vào lúc 4 giờ chiều, và tôi phát chính niệm để rời khỏi ngay lập tức. Chưa đầy 1 phút, một viên cảnh sát đã đến và nói với tôi rằng họ sẽ đưa tôi về nhà. Tôi cám ơn họ và đã nói với họ rằng tôi không cần sự giúp đỡ của họ. Họ nói: “Bác lớn tuổi và chỉ có một mình vì vậy chúng tôi sẽ đưa anh đến trạm xe buýt.” Họ thậm chí còn hỏi tôi liệu tôi có tiền vé xe buýt không. Tại trạm xe buýt, họ nói với tôi cứ ngồi trong xe hơi vì bên ngoài trời đang nóng. Khi xe buýt đến, họ tử tế giúp tôi lên xe và vẫy tay chào tạm biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/10/30/照相机对我失效-讲真相归正人心-248032.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/6/129236.html
Đăng ngày: 27-11-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lại cho sát hơn với nguyên gốc.

Share