Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-09-2011] Vào cuối tháng 06 năm 2010, tôi đang giảng chân tướng về Pháp Luân Công trong một trung tâm mua sắm và bị bắt sau khi một người bán hàng tố cáo tôi với công an. Tôi nhận ra rằng cơ hội đã đến để tôi có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Công ở đồn công an địa phương.

Ức chế tà ác với uy lực vô biên của Đại Pháp

Trải qua cuộc bức hại Pháp Luân Công của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong hơn 10 năm, tôi đã quá biết công an sẽ đối xử với các học viên Pháp Luân Công như thế nào. Tôi nói với công an bằng một giọng tự tin, “Tôi sẽ không khai ra điều gì cho các anh và các anh sẽ không thể ép tôi viết hối quá thư. Cố gắng ép buộc tôi sẽ chỉ làm xấu mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta mà thôi. Pháp Luân Công đã bị ĐCSTQ bức hại lâu như vậy rồi, các anh lẽ ra phải biết rõ chân tướng rồi chứ.” Sau đó tôi nắm lấy cơ hội và giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho tất cả mọi người trong đồn công an.

Tôi nghĩ, “Là một đệ tử Đại Pháp, tôi nên dùng mọi phương cách có thể để cứu độ chúng sinh trong mọi hoàn cảnh. Bất kể nơi nào có người, ở đó có chúng sinh đang đợi được cứu.” Sau khi họ biết chân tướng về Pháp Luân Công, một số người trong đồn tỏ ra tử tế với tôi thay vì thái độ thù địch như trước đây. Có người cũng bắt đầu giúp đỡ tôi, có người thay đổi xu hướng tà ác và trở thành người tốt, và có người thậm chí còn đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên quan. Uy lực vô biên của Đại Pháp đã triển hiện thông qua sự từ bi của tôi và sự hòa ái đã được tận dụng triệt để trong việc cứu độ chúng sinh.

Viên công an trẻ, người đã bắt tôi, rất giận dữ. Khi tôi giảng chân tướng cho cậu ấy, cậu ấy từ chối không nghe, nói rằng cậu ấy không sợ bị nghiệp lực luân báo. Với sự trợ giúp của hai viên công an trẻ khác, cậu ấy ba lần liền tìm cách ép tôi ký vào lệnh bắt giữ, nhưng mỗi lần tôi đều từ chối, khiến cho một trong số họ chửi rủa tôi. Tôi nói với họ, “Tại sao cậu lại nói ra những câu chửi rủa như vậy? Đó là cách cư xử của một người công an sao?” Không biết trả lời như thế nào, họ giận giữ bỏ đi, trong khi tôi vẫn tiếp tục phát chính niệm. Sau đó họ quay trở lại và đưa tôi đến gặp cấp trên, với hy vọng viên chỉ huy của họ sẽ có thể ép tôi ký vào lệnh bắt giữ.

Ở đồn công an, tôi giảng chân tướng cho tất cả mọi người xung quanh tôi. Tôi nói với họ về việc hai viên công an trẻ đã bắt giữ tôi như thế nào. Trong khi nói, tôi cũng phát chính niệm để thanh trừ những yếu tố tà ác đang thao túng trong đồn công an, tôi chỉ về phía hai viên công an trẻ tuổi và nói với họ thật to, “Hai người này đã tìm cách bức hại tôi và bắt tôi vào tù. Họ đánh đập tôi, chửi rủa tôi, và dùng bạo lực để thẩm vấn tôi. Đó có phải là điều mà những người công an nên làm không? Họ không dám ngăn chặn những kẻ tội phạm thật sự, nhưng họ sẵn sàng khủng bố các học viên Pháp Luân Công vì họ biết học viên Pháp Luân Công là những người ôn hòa không bao giờ đánh trả ngay cả khi họ bị ngược đãi. Người như vậy là côn đồ, chứ không phải công an. ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Công trong hơn 10 năm, và mọi người đều biết Pháp Luân Công vô tội. Tôi phải nhắc cho mọi người nhớ rằng vì những việc các anh làm hôm nay, sau này các anh sẽ bị ĐCSTQ lợi dụng làm vật thí mạng cho tội ác chống lại Pháp Luân Công của chúng.” Những câu nói của tôi làm cho mọi người im lặng. Tiếng động duy nhất là những tiếng ghê rợn từ phía bên kia của hành lang nơi lính canh đang đánh đập tù nhân một cách bạo lực.

Ngay sau khi tôi nói xong, nhiều người tò mò đã ra khỏi văn phòng để gặp tôi. Trong mắt họ, tôi có thể nhìn thấy sự ngưỡng mộ và kính trọng họ dành cho tôi. Hai viên công an trẻ, bối rối vì hành động xấu xa của họ bị những lời nói của tôi vạch trần ra, trông có vẻ khó chịu và bất lực. Trên mặt họ không có một dấu hiệu nào của sự đắc thắng, ngay cả khi trưởng đồn ra lệnh cho họ giam giữ tôi trong 15 ngày.

Khi hai viên công an trẻ dẫn tôi xuống cầu thang với tinh thần chán nản và đầu của họ cúi xuống, tôi nói với họ một cách nghiêm túc, “Chính các cậu là người cho tôi vào ngục. Tôi không hề ký nhận gì cả. Khi công lý được thiết lập trong tương lai, tôi chắc chắn sẽ kiện các cậu.” Người giận giữ hơn trong số hai viên công an cố ngăn không cho tôi nói, nhưng tôi vẫn nói tiếp, “Bất kể thế nào tôi cũng sẽ không ngừng nói!” Lúc đó sự giận giữ của họ đã biến mất, và họ chỉ biết lặng lẽ nghe tôi nói.

Chúng tôi ngồi vào xe công an, nhưng động cơ xe bị hỏng không lâu sau khi chúng tôi bắt đầu đi. Họ nhìn nhau một cách ngạc nhiên và nói, “Bà đang phát ra công năng đấy à?” Tôi trả lời, “Đó là vì những việc xấu xa các cậu đang làm. Nếu các cậu không thay đổi, động cơ sẽ lại hỏng.” Họ ra lệnh cho tôi ra khỏi xe và cùng họ đẩy xe để giúp lái xe nổ máy. Tôi nói, “Tôi sẽ không làm việc đó đâu. Tôi là khách của các cậu. Nếu các cậu để tôi ra khỏi đây, tôi sẽ đi về nhà thôi.” Bọn họ ngồi ở ghế đằng trước, và có một viên trợ lý công an cùng tôi ngồi đằng sau. Tôi nói với họ, “Các cậu còn quá trẻ để nhận ra sự lừa đảo của ĐCSTQ. Các cậu có biết ĐCSTQ đã đối xử với công an các cậu như thế nào sau Cách mạng Văn hóa không? Khi lực lượng nòng cốt được thả ra, công an các cậu trở thành vật thí mạng cho ĐCSTQ. Các cậu sẽ bị điều chuyển đến một nơi bí mật ở tỉnh Vân Nam và bị xử bắn, nhưng họ lại loan báo rằng các cậu bị chết trong khi làm nhiệm vụ. Đó chẳng phải là một cái chết đáng thương hay sao? Các cậu cũng bằng tuổi con tôi. Cha mẹ nào cũng muốn con của họ được an toàn, nhưng những gì các cậu đang làm chắc chắn sẽ khiến cho họ cảm thấy xót xa cho các cậu.”

Viên công an có thái độ giận dữ hỏi tôi vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn vào tháng 01 năm 2001 thực hư là như thế nào. Tôi nói với họ chân tướng về sự việc đã xảy ra trong ngày hôm đó, rằng vụ tự thiêu là một cuộc biểu diễn tuyên truyền được đạo diễn bởi ĐCSTQ để vu khống cho Pháp Luân Công trong mắt công chúng. Tôi cũng nói với họ tên của người đã đạo diễn màn kịch đó, người mà sau đó đã chết vì việc làm của mình. Tôi nói, “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, đó là chân lý vũ trụ. Các cậu không bao giờ nên bức hại các học viên Pháp Luân Công trong tương lai. Nếu các cậu thay đổi chiều hướng của mình, tôi sẽ không kiện các cậu. Nếu các cậu tiếp tục bức hại học viên Pháp Luân Công, tôi chắc chấn sẽ không để cho các cậu thoát.” Sau đó tôi nói cho họ nghe về sự hồng truyền của Pháp Luân Công trên toàn thế giới, và tôi bảo họ hãy nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và ”Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi cũng nói với họ rằng một người có thể bảo đảm cho tương lai tốt đẹp của mình bằng cách thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên quan. Viên công an có thái độ giận dữ lẩm nhẩm một mình, “Pháp Luân Đại Pháp…” Tôi có thể nhìn thấy được sự thay đổi lớn lao trong con người cậu ấy. Cậu ấy như một con người mới, hoàn toàn thay đổi so với 10 tiếng trước đây. Từ đáy lòng tôi thấy hạnh phúc cho cậu ấy.

Khi chúng tôi đến nơi giam giữ tôi nói với cậu ấy, “Cậu có thể tìm địa chỉ của trang web thoái ĐCSTQ trong những tư liệu giảng chân tướng cậu đã tìm thấy trong cặp của tôi. Cậu có thể truy cập vào đó và tự thoái cho mình cũng như cho gia đình. Tôi mong các cậu được may mắn. Nếu mọi việc diễn ra tốt đẹp với các cậu, thì những rắc rối tôi sắp phải gặp ở đây cũng xứng đáng.” Gương mặt cứng lại của cậu ấy thể hiện sự hỗn loạn, nghi ngại của cậu ấy, và tôi chia tay họ với nụ cười trên môi.

Hết thảy từ bi và cứu độ chúng sinh

Đã là thông lệ cho tất cả các tù nhân mới vào trại giam, tôi bị dẫn đến một phòng lục soát, ở đó một nữ quản giáo khám người tôi. Tôi nắm lấy cơ hội để nói với cô ta về việc thoái ĐCSTQ và cô ấy đồng ý sẽ nhanh chóng thoái đảng. Sau đó tôi bị đưa đến một phòng giam. Khi cánh cửa sắt đóng lại sau lưng tôi, tôi nhận ra mình là trung tâm sự chú ý của hơn 20 bạn tù cùng phòng. Tôi nói thẳng với họ, “Xin chào, mọi người! Tôi là một học viên Pháp Luân Công.” Sau khi nghe tôi nói vậy, họ phá lên cười, điều này phá vỡ bức tường ngăn cách giữa chúng tôi vốn là những người xa lạ, và nhờ đó tôi đã có được cơ sở vững chắc để giảng chân tướng cho họ. Khi tôi ngồi xuống, họ vây quanh lấy tôi như bạn bè lâu ngày không gặp và hỏi tôi nhiều câu hỏi, và tôi bắt đầu giảng chân tướng một cách cởi mở cho họ.

Vào lúc đó, ĐCSTQ đang “giữ gìn trật tự xã hội,” một dạng nói dối chính trị để che giấu mục đích thực sự: đè bẹp sự bất đồng chính trị bằng cách bắt bớ tất cả những ai dám công khai nói ra ý kiến đi ngược lại với định hướng của Đảng. Để thực hiện nhiệm vụ do Đảng giao cho, công an ở mọi cấp bậc đã bắt nhiều người mặc dù họ không có quyền hạn chính trị hay làm việc trong hệ thống công chức, và vì thế các nhà tù giam đầy những người vô tội. Những người bị giam kể rất nhiều về ĐCSTQ đã đối xử tệ với họ như thế nào và họ đã cảm thấy oán hận như thế nào. Tôi đã sử dụng chủ đề này để vạch ra cho họ thấy hết thảy những tội ác mà Đảng đã gây ra cho người Trung Quốc. Tôi nói với họ rằng Trời sẽ tiêu diệt ĐCSTQ và khuyên họ thoái khỏi ĐCSTQ. Nhiều người trong số họ đồng ý thoái đảng đồng thời nói cho họ hàng của họ biết.

Mặc cho những ngược đãi mà một số người phải chịu bởi ĐCSTQ, họ vẫn do dự về việc từ bỏ Đảng vì họ đã bị đầu độc sâu sắc bởi những lời dối trá, và vì họ rất sợ Đảng. Một số người không có chính kiến riêng nhưng đơn giản chỉ bắt chước theo thái độ hoài nghi của những người khác. Trong những trường hợp như thế, tôi thường phát chính niệm giúp họ trong những “thời gian ngồi.” Trong tâm, tôi nói với chủ nguyên thần của họ, “Hãy nghe tôi nói: mọi người có mặt ở đây là để được cứu. Mọi người hãy đồng hóa với Đại Pháp bằng cách nghe theo những lời giảng chân tướng của học viên Đại Pháp. Nếu không, tương lai của mọi người sẽ không được bảo đảm. Nếu mọi người muốn nghe chân tướng, hãy đến gần tôi.” Và họ đã làm như vậy.

Một người phụ nữ ở tuổi 40 bị giam 14 ngày vì tội mua một căn hộ của nhà nước mà không xin cấp chứng nhận sở hữu từ trước. Bà ấy thường phàn nàn với bạn tù rằng bà ấy rất bị oan so với những người khác. Tôi nói chuyện với bà, và nói rằng chúng tôi có tiền duyên. Sau đó tôi nói, “Có một việc quan trọng nhất mà tôi muốn nói với cô.” Khi tôi bắt đầu giảng chân tướng cho bà ấy, bà ấy đã không bị lay động và không nói gì cả. Một ngày khi tôi đang ngồi trên giường của mình, bà ấy đi về phía tôi và nói, “Cô nên ở yên đó và đừng nói với tôi những điều về Pháp Luân Công nữa.” Lời lẽ của bà ấy làm tôi ngạc nhiên và khiến tôi cảm thấy rất buồn, nhưng tôi biết rằng chính những yếu tố tà ác ở các không gian khác đã khiến cho bà ấy hành động như vậy.

Buổi chiều hôm đó, tôi ngồi trong tư thế xếp bằng và phát chính niệm cho chủ nguyên thần của bà ấy, “Cô đã đến đây vì cô bị oan, nhưng lý do thật sự cho cô có mặt ở đây là để nghe chân tướng về Pháp Luân Công. Cô không được để những yếu tố tà ác kiểm soát bản thân. Để đảm bảo cho sự an toàn của cô trong tương lai, cô phải đồng hóa bản thân với Đại Pháp bằng cách nghe theo lời giảng chân tướng của tôi.” Những ngày sau đó chúng tôi được đi lại thoải mái, bà ấy cứ đi theo tôi, nhìn tôi và nói những điều tốt về tôi. Tôi tĩnh tâm quan sát bà ấy trong vài ngày trong khi bà ấy tiếp tục đối xử rất tử tế với tôi. Một ngày, sau bữa trưa, bà ấy lại đi về phía tôi. Tôi nghĩ thời điểm đã đến và bắt đầu nói chuyện với bà ấy. Tôi nhanh chóng đề cập đến Pháp Luân Công và “tam thoái.” Bà ấy nghe tôi nói một cách chăm chú và cuối cùng đã đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ. Bà ấy cũng nói với tôi rằng bà ấy muốn tập Pháp Luân Công. Tôi nói với bà ấy rằng bà sẽ được Trời bảo vệ nếu luôn luôn nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi đã nói rằng bà ấy sẽ trở thành một học viên Đại Pháp vào thời điểm thích hợp. Qua chuyện này, tôi đã hiểu cứu một sinh mệnh là khó như thế nào. Nếu các học viên Đại Pháp chúng ta không thể phân biệt thiện và ác và dễ dàng buông bỏ nỗ lực cứu độ chúng sinh, rất nhiều sinh mệnh trân quý sẽ bị đào thải và vũ trụ sẽ chịu nhiều tổn thất to lớn.

Trong suốt 15 ngày bị giam giữ, mỗi ngày tôi đều dành hết thời gian giảng chân tướng cứu độ chúng sinh. Mỗi ngày đều có những câu chuyện đáng nhớ và cảm động. Trại giam giống như một dây chuyền lắp ráp với đủ loại người ra vào. Họ có thể bị giam trong 3 ngày, 5 ngày, 10 ngày, hay 15 ngày, và họ đến từ các tỉnh, thành phố, quận và làng xã khác nhau. Tôi rất trân quý họ. Tôi thường nói với họ, “Nếu mọi người không có mặt ở đây, chúng ta đã chẳng bao giờ gặp mặt nhau. Chúng ta phải trân quý cơ hội được gặp mặt nhau ở đây. Đừng bỏ lỡ cơ hội quý giá này để được cứu, và đừng quên nói lại với bạn bè và người thân về “tam thoái” để được an toàn trong tương lai.

Có hai cô gái trẻ bị giam vì tội ăn cắp tiền trong khi làm việc ở quầy thu ngân trong một trung tâm thương mại. Khi tôi gặp họ, tôi đã không trách cứ họ về những gì họ đã làm mà cố gắng nhắc họ hãy chú ý đến những bản tính tốt của mình. Tôi dạy cho họ cách làm người tốt tuân theo “Chân-Thiện-Nhẫn” và nói cho họ biết chân tướng về Pháp Luân Công. Họ đã rất cảm động vì lòng tốt của tôi và đã khóc khi nói với tôi, “Chúng cháu sẽ không bao giờ làm việc xấu nữa.” Họ cũng đã thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức có liên quan.

Buổi sáng trước khi tôi được thả ra, tôi nhìn thấy phòng giam của tôi có hai người mới đến. Tôi hỏi một người trong số họ, “Cô đến đây khi nào?” Cô ấy trả lời, “Đêm qua.” Tôi hỏi cô ấy tại sao. Cô ấy trả lời, “Tôi đến từ tỉnh khác và muốn chữa bệnh, nhưng tôi đã bị bắt trong khi đi bộ trên phố tối qua.” Tôi hỏi tại sao cô ấy bị bắt, nhưng cô ấy không biết. Nhìn vào khuôn mặt thật thà, nhẹ nhàng của cô ấy, tôi nói, “Cho dù lý do của họ là gì, việc cô có mặt ở đây không phải là uổng phí. Đây có thể là phúc của cô mà cô không biết.” Sau đó tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho cô ấy nghe, và cô ấy gật đầu đồng ý. Tôi hỏi cô ấy xem hai người có đến cùng nhau không, và cô ấy nói không phải. Tôi nói, “Tôi sắp đi khỏi đây rồi. Cô hãy nói với cô ấy những gì tôi đã nói với cô, và nói rằng tôi mong cô ấy sẽ được may mắn như cô trong tương lai.” Cô ấy hứa với tôi sẽ làm như vậy.

Trong suốt quá trình, tôi có thể cảm nhận được mỗi người đều có mong muốn được cứu, nhưng tôi thấy đau lòng vì họ phải bị bắt giam để có được cơ hội này. Không có lý do nào để tôi không cứu họ. Họ đã đến với tôi bằng nhiều cách, và tôi phải làm thật tốt để không phụ lòng họ. Buổi sáng hôm tôi được thả, khi tôi quay lại nhìn mọi người và vẫy tay chào tạm biệt, hơn 30 người đã vẫy tay chào lại tôi; có người còn rơi nước mắt. Đó quả là một cảnh tượng cảm động, và cho đến bây giờ nó vẫn hiện rõ trong tâm trí tôi.

Trong trại giam, tôi đã gặp đủ mọi kiểu người từ mọi tầng lớp xã hội. Mặc cho sự phức tạp, tôi đã giữ sự kiên định trong quyết tâm cứu độ chúng sinh và đối xử mỗi người tôi gặp với lòng từ bi to lớn nhất. Nỗ lực của tôi đã được đền đáp, và hơn 60 người đã chấp nhận chân tướng. Tuy nhiên, 4 người đã được thả ra trước khi tôi kịp nói chuyện với họ, và tôi rất tiếc vì điều đó. Có một người cũng từ chối nghe tôi nói và không muốn theo “tam thoái,” và tôi cũng cảm thấy đáng tiếc cho cô ấy.

Thời gian trôi qua nhanh càng hối thúc sự cấp bách của các học viên Đại Pháp trong việc cứu độ chúng sinh. Cùng với các học viên Đại Pháp, chúng sinh đã đi một quãng đường dài từ quá khứ xa xưa cho đến tận bây giờ. Chúng ta không thể không cứu họ, vì mọi sinh mệnh đều đáng trân quý. Khi họ tiếp cận chúng ta, họ có thể biểu hiện không có thiện chí, nhưng dù thế nào chúng ta vẫn cần phải cứu họ với lòng từ bi vô điều kiện. Đó chính là điều chúng ta cần phải làm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/24/在派出所、公安局和拘留所讲真相-247094.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/10/11/128681.html
Đăng ngày 07-11-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share