Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-08-2022] Vào Ngày của Mẹ năm 2016 (ngày 8 tháng 5), cảnh sát đã đột nhập vào nhà của bà Đàm Phượng Vân, một người mẹ ở thành phố Thất Đài Hà, tỉnh Hắc Long Giang, và bắt giữ bà chỉ vì bà kiên định đức tin vào Pháp Luân Công. Cùng ngày hôm đó, 16 học viên Pháp Luân Công khác ở thành phố, mà hầu hết đều là những người mẹ, cũng bị bắt giữ. Sau đó, 9 người đã bị kết án tù, trong đó có bà Đàm, người đã từng 1 lần bị cầm tù.

Dưới đây là lời kể của bà Đàm về những khổ nạn mà bà đã trải qua kể từ khi chính quyền cảnh sát Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999.

Vụ bắt giữ và án tù đầu tiên

Tôi năm nay 61 tuổi. Tôi theo học Pháp Luân Công vào năm 1998. Thời điểm đó, tôi bị viêm phúc mạc do mắc bệnh lao nặng trong nhiều năm. Mặc dù đã tốn nhiều công sức và tiền của để điều trị, nhưng vẫn không tìm được phương pháp chữa trị nào hiệu quả. Gia đình tôi lo lắng và suy sụp, chồng tôi kiếm tiền không đủ để tôi chữa bệnh, cuộc sống vô cùng khó khăn. Thế nhưng, chỉ một tuần sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh. Chồng tôi đã cảm thấy vô cùng thần kỳ và vui mừng.

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công xảy ra vào tháng 7 năm 1999, cảnh sát đã bắt giữ, giam cầm và kết án nhiều học viên trên cả nước. Mặc dù áp lực đè nặng như núi, tôi vẫn kiên định đức tin của mình bởi tôi biết Pháp Luân Công là tốt.

Một buổi sáng tháng 3 năm 2004, 5 người đến từ Công an Thú Xí xông vào nhà tôi tựa như thổ phỉ, hung hăng lục tung căn nhà và lấy đi toàn bộ sách Đại Pháp (các sách của Pháp Luân Công) của tôi, ghi hình và chụp ảnh lại toàn bộ quá trình. Họ bắt tôi đến trụ sở Công an Thú Xí.

Họ thẩm vấn tôi một mạch 38 tiếng đồng hồ và cố gắng tra hỏi tôi đã lấy sách và tài liệu thông tin Pháp Luân Công từ ai, và tôi đã liên lạc với những học viên nào, nhưng tôi từ chối trả lời. Họ còng tay tôi vào một chiếc ghế kim loại và treo một chiếc bóng lớn và sáng chói ngay trên đầu tôi để nướng tôi. Sau đó, họ lấy danh bạ điện thoại của tôi và cố gắng tìm số liên lạc của các học viên khác, nhưng vô ích.

2006-3-4-msj-kuxin-63--ss.jpg

Tái hiện phương thức tra tấn: trói người vào ghế sắt

Tiếp theo, họ chuyển tôi đến Trại tạm giam Số 1 Thất Đài Hà. Sau đó, Viện Kiểm sát quận Tân Hưng đã truy tố tôi và chuyển hồ sơ của tôi sang Tòa án quận Tân Hưng.

Một trong những lãnh đạo đơn vị công tác của chồng tôi là một người rất nghĩa khí, ông ấy đã cố gắng hết sức để giải cứu tôi, nhưng không thành công. Ba tháng sau, tôi bị kết án 3 năm tù với 4 năm quản chế.

Vụ bắt giữ và án tù thứ hai

Sáng sớm ngày 8 tháng 5 năm 2016, hôm đó chính là Ngày của Mẹ, khi chồng và con trai tôi còn đang ngủ, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa và ra mở cửa. Sáu người xông vào và tự xưng là đến từ Đồn Công an Gia Tử Hà. Họ yêu cầu tôi đi cùng họ. Tôi không muốn họ đột kích vào nhà và tịch thu sách hoặc tài liệu Pháp Luân Công, cũng như không muốn họ gây ảnh hưởng tới người nhà, nên tôi đồng ý đi cùng họ. Nhưng tôi nhận thấy họ không lái xe về hướng đồn công an nên hỏi họ đang lừa tôi hay sao và đang đưa tôi đi đâu. Họ ngang nhiên nói với tôi rằng: “Chúng tôi đang lừa bà đó, thì làm sao nào?”

Tôi bị đưa đến Đội An ninh Nội địa Gia Tử Hà. Sau đó, một số cảnh sát quay trở lại nhà tôi và đột nhập vào nhà, lấy đi máy tính, máy in, điện thoại di động, giấy in và tất cả các sách Pháp Luân Công của tôi.

Sau đó, cảnh sát cho tôi xem đơn kiện Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo chính quyền cộng sản, thủ phạm phát động cuộc bức hại) mà tôi đã gửi lên Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao, và hỏi tôi tại sao lại làm như vậy.

Tôi nói với họ rằng vào năm 2015, Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao đã ra thông báo rằng những công dân phổ có thể là nguyên đơn trong các vụ án hình sự và hai cơ quan này sẽ đảm bảo việc lập án và xử lý mọi đơn kiện được gửi đến. Để thực hiện quyền hợp pháp của mình, tôi đã kiện Giang, thủ phạm chính trong cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Cảnh sát Lý Kiến Quốc hỏi tôi lấy máy in, máy tính và sách Pháp Luân Công ở đâu và tôi liên lạc với những học viên nào. Tôi nói rằng tôi đã làm tất cả một mình. Họ liên tục tra hỏi tôi hết lần này đến lần khác suốt cả ngày trời. Sau đó, họ đưa tôi đến bệnh viện và khám sức khỏe toàn diện cho tôi. Họ thẩm vấn tôi vài lần nữa trong vài hôm kế tiếp, và sau đó chuyển hồ sơ của tôi tới Viện Kiểm sát Gia Tử Hà.

Tôi bị đưa đến trại tạm giam Số 1 thành phố Thất Đài Hà, một nơi có điều kiện sinh hoạt vô cùng tồi tệ. Phòng giam của tôi có tổng cộng 14 người và mỗi ngày mỗi người chúng tôi chỉ được phát hai cái bánh ngô với một ít canh loãng. Chúng tôi phải mua thêm đồ ăn với giá cao. Khi gia đình gửi thức ăn vào cho tôi, tôi đã chia sẻ chúng với những người bạn cùng phòng. Tôi luôn đối xử tử tế với tất cả mọi người, bất kể họ là tù nhân phạm tội gì, bao nhiêu tuổi, tôi đều tôn trọng họ, không kỳ thị. Họ nhìn thấy được sự thiện lương của tôi với tư cách là một học viên Pháp Luân Công nên cũng đối xử tốt với tôi. Nhiều người trong số họ đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và tổ chức Đoàn, Đội của nó khi biết việc tổ chức này đã bức hại các học viên Pháp Luân Công và những người vô tội khác như thế nào.

Tôi đã bị Tòa án Gia Tử Hà xét xử vào cuối tháng 11 năm 2016. Luật sư của tôi đã biện hộ vô tội cho tôi. Ông ấy lập luận rằng thực hành Pháp Luân Công là hoàn toàn hợp pháp và tôi không vi phạm bất kỳ luật nào khi sở hữu sách Pháp Luân Công. Tuy nhiên, tòa án đã không chứng không cứ mà định cho tôi tội danh “phá hoại việc thực hiện luật pháp”, một cái cớ tiêu chuẩn được chính quyền sử dụng để hình sự hóa các học viên Pháp Luân Công chúng tôi.

Tôi đã kháng cáo lên tòa trung cấp. Đến gần cuối tháng 4 năm 2017, hai nhân viên tòa án đi đến trại tạm giam và tổ chức cái gọi là “phiên xét xử” cho vụ án của tôi, nhưng toàn bộ quá trình diễn ra trong chưa đầy 10 phút. Vài ngày sau, họ tới đưa phán quyết, trong đó viết là giữ nguyên bản án ban đầu của tôi.

Sau đó, tôi bị đưa vào Nhà tù Nữ Cáp Nhĩ Tân. Ngay khi tới đó, tôi đã bị nhốt một mình trong một căn phòng. Tiếp theo, tôi bị cưỡng chế ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ và xem những video vu khống và phỉ báng Pháp Luân Công. Nhà tù phân công một tù nhân giám sát tôi. Tôi không được phép nói chuyện với các học viên khác và không được ra khỏi căn phòng đó. Sự tra tấn thể xác và tinh thần kéo dài khiến sức khỏe của tôi hủy hoại nghiêm trọng và cân nặng sụt giảm không ít.

Một học viên ở thành phố Y Xuân, tỉnh Hắc Long Giang bị bức hại đến thân thể chỉ còn da bọc xương. Sau đó, bà bị chẩn đoán mắc ung thư đường ruột giai đoạn cuối. Tôi cố gắng tìm cơ hội để nói chuyện và khích lệ bà ấy kiên định giữ vững đức tin. Cuối cùng, bà ấy đã vượt qua khổ nạn và khỏe mạnh trở về nhà.

Tôi thấy một học viên khác bị hai tù nhân dìu đi khám sức khỏe. Tôi cảm thấy rất thương và buồn lòng cho bà ấy.

Vài tù nhân hình sự với án tù dài hạn vì để được giảm án mà ra sức phục tùng mệnh lệnh của nhà tù mà tra tấn học viên Pháp Luân Công. Một số học viên bị bức hại đến tinh thần thất thường, không thể tự chăm sóc bản thân.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/5/447278.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/18/202843.html

Đăng ngày 24-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share