Bài của một học viên bên ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-09-2011] “Nghiệp bệnh” đã tấn công tôi thời gian này một cách đột ngột và mãnh liệt. Tôi đang bình thường trong bữa tối, nhưng bắt đầu cảm thấy không được khỏe vào khoảng 8 giờ tối. Ngay sau đó tôi đi tiểu ra máu có mùi khó ngửi, và theo sau là cơn đau thắt. Tôi cảm thấy thật thống khổ. Tôi cảm thấy người lạnh, đau đầu, và nôn mửa sau khi ăn. Cứ vài phút tôi lại phải xoa dịu mình, nó thật sự đau đớn. Tôi ăn không ngon miệng trong ba ngày.

Tôi cảm ơn vợ tôi người đã chăm sóc tôi chu đáo. Bà ấy đã chuẩn bị cháo yến mạch, hoa quả, và mỳ cho bữa ăn của tôi. Bà ấy mặc quần áo hộ tôi và cho tôi ăn.
Khi tôi không thể tập trung vào việc học Pháp, tôi lắng nghe các bài giảng của Sư Phụ, nhưng không thể nghe suốt. Trong khi tôi phát chính niệm mà ngủ gật, vợ tôi đánh thức tôi nếu bàn tay của tôi không dựng thẳng. Khi tôi cảm thấy buồn ngủ trong lúc phát chính niệm, tôi đã thấy một cái vòng tròn sẫm màu, có ba lớp với một bức chân dung của người đứng đầu Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ngay trước tôi. Khi chính niệm của tôi mạnh mẽ, cái đó biến mất ngay lập tức. Sau đó tôi không hề cảm thấy mệt mỏi khi phát chính niệm.

Hóa ra là tôi đã không thật sự buồn ngủ trong khi phát chính niệm. Tà linh đã dựng lên những rào cản để ngăn tôi thanh trừ chúng. Tôi hiểu rằng nếu tôi cảm thấy buồn ngủ và không thể tập trung trong khi học Pháp hoặc khi phát chính niệm, những thứ xấu này không muốn bị thanh trừ. Chúng âm mưu mọi thủ đoạn để ngăn tôi học Pháp và phát chính niệm.

Kỳ thực, thậm chí trong không gian này, nếu tôi cảm thấy mệt khi can nhiễu tới, cựu thế lực không thể can nhiễu tới chân ngã thực sự của tôi trong không gian này. Khi tôi tu luyện, chân ngã của tôi là thật sự khởi tác dụng. Chân ngã của chúng ta, cộng với nhiều thần thông, khởi phát những chân niệm, nên chúng ta không bị mệt mỏi hoặc buồn ngủ [khi học Pháp hoặc phát chính niệm].

Tôi đã tiếp tục làm những điều mà tôi tin là đúng liên quan tới “nghiệp bệnh” – Tôi đã học Pháp, phát chính niệm, và hướng nội tìm chấp trước. Tôi phát hiện ra là học Pháp không tinh tấn, tâm sắc dục, tâm ích kỷ, và tâm danh lợi. Nhưng bất kể tôi nỗ lực bao nhiêu, tôi vẫn cảm thấy thống khổ. Tình trạng sức khỏe của tôi xấu đi.

Không còn hy vọng, tôi đã hợp thập và cầu xin Sư Phụ trợ giúp. Lúc tôi nhắm mắt lại, tôi thấy Sư Phụ trong bức chân dung có vẻ gầy hơn trước, nhưng đột nhiên Sư Phụ triển hiện một bức ảnh lớn màu vàng của cuốn sách Đại Pháp. Tôi cuối cùng đã minh bạch. Sư Phụ đã phải chịu đựng nhiều hơn những gì tôi đã chịu. Nguyên nhân chính cho can nhiễu “nghiệp bệnh” là tôi đã học Pháp không nhập tâm.

Ngoại trừ việc trào nước mắt cảm kích, tôi có thể nói gì đây? Tôi không còn dám nằm và lắng nghe các bài giảng của Sư Phụ nữa. Tôi đã ngồi dậy ngay lập tức, với hai chân vắt chéo. Cung kính cầm Chuyển Pháp Luân bằng hai tay, và bắt đầu đọc từng chữ.

Mặc dù sự khó chịu vẫn tiếp tục, bây giờ nghiệp không còn có tác dụng bởi vì tôi biết rằng giờ tôi không còn trong Tam Giới nữa. Cựu thế lực không thể đụng tới tôi. Khi đau, nó không làm tôi đau; khi khó chịu, tôi không khó chịu. Tôi tự nhủ rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp và việc này chẳng có liên hệ gì với tôi. Học pháp và tu luyện cá nhân là trách nhiệm của tôi. Thậm chí nếu tôi không làm tốt, cựu thế lực không có quyền dạy bảo tôi. Tôi trở lại nhóm học Pháp lớn, và giống như một học viên bình thường, tôi ngồi xuống với hai chân vắt chéo. Khi nó rất đau, tôi hạ chân xuống. Nếu tôi đau đầu, tôi lại vắt chéo chân.

Sau suốt một đêm tôi biết rằng khảo nghiệm đã qua. Tôi bảo gia đình mình, “Đừng lo lắng cho tôi nữa, Tôi khỏe rồi. Tôi không còn khó chịu nữa. Khái niệm đói khi tôi không ăn, hay sự mệt mỏi không còn tác dụng với tôi, bởi vì những khái niệm này là tiêu chuẩn trong Tam Giới.”

Từ đó trở đi tôi không còn động niệm nếu tôi có triệu chứng “bệnh”, bởi vì khái niệm đó không còn tồn tại nữa. Tôi ăn bất cứ khi nào tôi có thể, và tôi uống khi tôi thấy khát. Khi tôi không thể ăn hoặc uống, tôi hoàn toàn quên nó đi.

Tôi không hề phát chính niệm để nhắm vào việc diệt trừ “bệnh tật” nữa. Đệ tử Đại Pháp trong thời Chính Pháp có trách nhiệm vĩ đại. Chúng ta phát chính niệm để thanh trừ lạn quỷ phá hoại Đại Pháp trong các không gian khác. Như thường lệ vào sáng Chủ nhật, tôi tham gia khóa đào tạo công nghệ, và vào buổi chiều tôi giảng chân tướng cho khách tham quan tại một điểm du lịch. Hôm đó, có rất nhiều khách du lịch. Tôi chưa bao giờ gặp nhiều khách du lịch người Trung Quốc như thế. Tôi đột nhiên nhận ra rằng mục đích thật sự đằng sau can nhiễu “bệnh tật” là để ngăn cản tôi tới điểm du lịch vào Chủ nhật tuần trước. Bởi vì tôi mà không đi hôm đó, thì một số lớn người có thể đã mất cơ hội được cứu độ.

Mặc dù tôi đã vượt qua khảo nghiệm mới nhất lần này, nhưng tôi biết rằng tôi vẫn đang bị tụt lại phía sau. Do đó, tôi cần phải tinh tấn hơn.

Tôi muốn nhắn nhủ các bạn đồng tu trong vùng của tôi những người vẫn còn “nghiệp bệnh” làm phiền và những thành viên gia đình (cũng là học viên) vẫn còn lo lắng về họ, như Sư Phụ đã giảng cho chúng ta rằng mỗi người có một con đường tu luyện riêng. Bảo các học viên khác “tu” như thế nào có thể không hiệu quả. Nó tùy thuộc vào chính bản thân chúng ta, trở nên tự giác ngộ và biết làm gì vào những thời điểm then chốt để chúng ta có thể vượt qua những chướng ngại bằng chính niệm. Các thành viên gia đình cũng là các học viên có thể cố gắng hết sức để quan tâm lẫn nhau, phát chính niệm cho nhau, và nhắc nhở nhau phải tập trung khi học Pháp. Làm như thế là chúng ta có thể giúp đỡ các học viên đang gặp phải “nghiệp bệnh” một cách tốt nhất.

Thể ngộ của tôi là rất hữu hạn. Xin hãy từ bi chỉ ra những điểm chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/4/学法不入心的教训-246135.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/16/128138.html
Đăng ngày 20-09-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share