Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-07-2011] Một học viên đang đi phát tài liệu giảng thanh chân tượng tại một bệnh viện. Khi bà để lại một cuốn sách nhỏ tại quầy thuốc, người gác cổng là một người đàn ông lớn tuổi nhìn thấy nó và quát, “Bà đang làm gì vậy?” Bà cố gắng làm ông ta dịu lại bằng cách bảo ông hãy đọc cuốn sách trước đã. Người gác cổng không nghe theo và một mực gọi cảnh sát. Bà nói với ông ta rằng, “Xin đừng phí thời gian – cuộc gọi sẽ không được thông suốt đâu.” Và quả thực, điều đó xảy ra thật. Nhưng ông ta vẫn không từ bỏ. Ông ta gọi hai bảo vệ tới canh chừng bà và chạy tới sở cảnh sát gần đó để xin giúp đỡ. Người học viên tìm cách rời khỏi đó, nhưng những người gác cổng không để bà đi. Sau đó bà nói rằng, “Các anh đứng đó, không được cử động.” Họ bị đông cứng lại, không thể cử động được. Họ hét lên với bà, nhưng không làm gì được. Họ chỉ biết nhìn bà rời đi.

Dưới chân cầu ngoài bệnh viện, người ta bán đồ gốm. Bà nghĩ đến việc trốn dưới chân cầu nhưng nhanh chóng từ bỏ, nhận ra rằng đó là một suy nghĩ của người thường. Bà nghĩ rằng nếu bà không có chính niệm, ma quỷ từ không gian khác sẽ thấy nó ngay và sẽ lợi dụng bà. Bà lập tức ra khỏi chỗ dưới cầu và đi bộ tới phố chính. Một chiếc taxi đi tới. Khi bà vào trong rồi, bà có thể nghe được những tiếng hò hét đằng sau.

Một đêm mùa đông năm 2009, hai học viên chuẩn bị đi gỡ các khẩu hiệu lăng mạ Pháp Luân Công treo trên tòa thị chính của thành phố. Trời mưa rất to, nhưng khi họ đến đó và bắt đầu gỡ khẩu hiệu xuống, mưa đột nhiên ngớt. Một người phụ trách việc cắt bỏ và người kia dọn đám khẩu hiệu đi.

Khi họ đang làm, một người đàn ông bước ra từ tòa nhà. Một học viên nghĩ, “Ông ta không thể thấy chúng ta.” Người đàn ông đi qua mà không thấy gì. Hai học viên dọn sạch hết chỗ khẩu hiệu vào đêm hôm đó.

Tháng 12 năm 2010, các nhà chức trách cho treo một khẩu hiệu phỉ báng lớn trên đường cao tốc. Một học viên trông thấy và muốn gỡ xuống, nhưng không chắc chắn lúc nào là thích hợp nhất để làm. Khi anh bắt taxi ngày hôm đó, người lái xe đề cập tới việc làm ăn khó khăn thế nào khi trời quá lạnh và than phiền rằng anh không có việc gì làm sau 8 giờ tối, điều này khiến người học viên nhận ra rằng đó là điểm hóa từ Sư Phụ thông qua người lái xe. Anh quyết định sẽ tháo khẩu hiệu xuống đêm đó.

Tấm khẩu hiệu trông có vẻ rất cao khi anh nhìn thấy nó vào ban ngày, nhưng nó không hề cao khi anh đến đó vào ban đêm. Tấm khẩu hiệu bị trùng xuống ở giữa, vì thế anh có thể dễ dàng kéo nó xuống với sự giúp đỡ từ sức mạnh của Đại Pháp. Sư Phụ thật sự nhìn vào những suy nghĩ chân chính của các đệ tử Đại Pháp, trong khi chính Sư Phụ đang làm mọi việc.

Một buổi sáng mùa hè năm 2008, một học viên 72 tuổi bị bắt tới sở cảnh sát sau khi các nhân viên thấy bà phân phát tài liệu Đại Pháp. Cảnh sát trưởng lúc đó vắng mặt. Một cảnh sát hỏi bà lấy tài liệu từ đâu ra và dọa tống bà vào trung tâm tẩy não hay trại giam. Người học viên rất bình tĩnh và chân thành nói, “Anh hãy đọc các tờ rơi trước được không? Chúng nói về việc cứu sống mạng người đấy. Bà cũng cảnh báo anh ta không nên bức hại các đệ tử Đại Pháp, bà nói rằng cảnh sát trưởng tiền nhiệm có tham gia vào việc đàn áp Pháp Luân Công đã chết trẻ vì bị ung thư gan.”

Bà vừa tiếp tục nói cho anh ta nghe chân tướng vừa phát chính niệm. Sau đó, người cảnh sát đồng ý thả bà ra sau khi bắt bà trả hai nghìn nhân dân tệ coi như tiền “đặt cọc” trước khi bà được thả ra. Chiều hôm đó, cảnh sát trưởng liên lạc với gia đình bà tới và nhận lại tiền đặt cọc.

Năm 2006, một đôi học viên đang trên đường bỏ chạy sau khi dán tờ rơi ở một trại giam khi cảnh sát có vũ trang phát hiện ra họ. Khi hai người chuẩn bị tách nhau ra để rời đi để đánh lạc hướng, một chiếc taxi đậu ngay trước họ. Khi chiếc xe cảnh sát tiến tới từ đằng sau, hai người phát chính niệm và xin Sư Phụ bảo vệ. Chiếc taxi đi vào một ngõ hẻm sau khi rẽ vài lần. Chiếc xe dừng ở một bến xe buýt ở cuối ngõ. Chiếc xe buýt sẽ đưa họ thẳng về nhà. Khi hai người xuống xe taxi, chiếc xe buýt đã sẵn sàng rời đi. Họ lên xe và ra khỏi khu rừng.
Chúng ta có thể thấy những an bài của Sư Phụ và cảm nhận được sự chở che của Sư Phụ ở mọi lúc mọi nơi. Những học viên biết ơn đều hiểu rằng, “Đó là những ví dụ về sức mạnh của Đại Pháp, tất cả đều được làm bởi Sư Phụ.”

Mùa thu năm 2005, bốn học viên, hai người gần 60 tuổi và hai người khác khoảng 70 tuổi, đi hơn một trăm dặm khỏi nhà để phát các tài liệu thông tin. Sau khi họ xuống xe buýt, họ phải đi bộ một quãng đường dài tới các làng hẻo lánh. Họ treo các áp phích Đại Pháp lên khi họ đi bộ cho tới 3h chiều, không để ý tới rằng họ chưa ăn trưa. Một trong số những người phụ nữ đột nhiên thấy rất mệt mỏi và đề nghị nghỉ chân. Họ nghĩ rằng có thể bà ấy bị đói, nhưng vừa ngồi xuống, bà trở nên xanh xao, môi thâm lại, và mồ hôi túa ra. Một niệm đầu tiên của học viên là rất quan trọng. Mặc dù bà không cảm thấy thoải mái, bà vẫn rất tỉnh táo. Bà cầu xin Sư Phụ che chở. Sau một hồi, bà từ từ bình phục. Bà tự nhủ,Cựu thế lực không thể hạ gục ta được. Thậm chí nếu cựu thế lực không muốn ta phát các tờ rơi Đại Pháp, ta sẽ vẫn làm.” Sau đó bà đứng dậy và tiếp tục dán các tờ rơi.

Những kinh nghiệm trên đây đã khiến các học viên nhận ra rằng việc giữ tâm cho chính là rất quan trọng. Chính niệm chính hành có thể giải quyết mọi khó khăn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/7/6/正念正行得师护-243472.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/7/23/126938.html
Đăng ngày 16-8-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho phù hợp hơn với nguyên bản.

Share