Bài viết của Hiểu Trí

[MINH HUỆ 16-04-2010] Một đồng tu từ vùng khác đến thăm để chia sẻ kinh nghiệm của cô ấy. Cô kể một câu chuyện về việc cô đi thăm một học viên đang chịu nghiệp bệnh nghiêm trọng. Khi đến thăm và chia sẻ kinh nghiệm với học viên chịu nghiệp bệnh đó, cô đã kể cho học viên đó một câu chuyện mà cô đã từng nghe. Có một đàn ngựa đang băng qua một con sông. Trước khi chúng bắt đầu, những con ngựa đã quyết định qua sông với nhau theo đàn để chúng có thể chăm sóc lẫn nhau. Không con ngựa nào nên đi một mình vì có cá sấu ở sông và những con thú dữ sư tử và hổ ở bờ bên kia của con sông, tất cả chúng đang háo hức nhìn chằm chằm vào những con ngựa và đang chờ cơ hội để vồ và ăn thịt chúng. Nếu có một con ngựa đi một mình, nó sẽ dễ dàng bị vồ và bị ăn thịt. Vì vậy, chúng bắt đầu vượt sông theo đàn. Ngay sau đó, một con ngựa nhỏ đã nhảy ra khỏi nhóm và nói: “Tôi muốn đi một mình để tôi có thể đi ở phía trước.” Ngay sau khi nó rời nhóm, nó đã bị ăn thịt bởi một con cá sấu ẩn nấp trên bờ. Những con ngựa tiếp tục tiến lên. Khi chúng đã gần như đến được bên kia sông, một con ngựa lớn chạy về phía trước và tách khỏi nhóm vì nó muốn được là người đầu tiên đến đó. Ngay sau khi nó tới bờ bên kia, nó đã bị bắt đi bởi một đám thú dữ.

Sau khi nghe câu chuyện, học viên bị nghiệp bệnh đã nói, “Bây giờ tôi đã hiểu. Đây chính là tôi.” Hóa ra là học viên này đã ngừng đi học Pháp nhóm sáu tháng trước đây vì một lý do nào đó. Cô đã không còn làm ba việc với các bạn đồng tu. Cô đã ở trong tình trạng “tu luyện một mình.” Mặc dù cô vẫn duy trì làm ba việc nhưng cô bắt đầu bị nghiệp bệnh, và nó trở nên tồi tệ hơn. Cô ấy không biết nguyên nhân gốc rễ là gì. Câu chuyện này đã làm cho cô nhận ra lý do thật sự gây ra nghiệp bệnh của cô. Đó là bởi vì cô đã tách khỏi môi trường tu luyện nhóm mà Sư Phụ đã thiết lập cho các học viên. Cô ấy không tạo thành một chỉnh thể với các bạn học viên. Nếu cô ấy không theo con đường mà Sư Phụ an bài rồi thì cô sẽ đi trên con đường mà cựu thế lực an bài. Cô đã tìm ra lý do, và bệnh tật của cô biến mất. Ngày hôm sau, cô đã có thể đi bộ trên đường phố.

Tôi đã học được rất nhiều điều từ câu chuyện này: trong khi giúp các học viên những người đang chịu đựng nghiệp bệnh, chúng ta không nên chỉ đơn thuần là áp đặt cách riêng của chúng ta lên họ. Làm như vậy sẽ không có hiệu quả lắm. Tôi đã rút được những bài học trong lĩnh vực này. Chúng ta nên khuyến khích họ, chia sẻ những cảm nghĩ và kinh nghiệm của chúng ta với họ nhiều hơn dựa trên Pháp Lý, và giúp họ xác định được vấn đề của họ.

Ngoài ra, học viên Pháp Luân Công là một chỉnh thể. Mỗi người đều là một lạp tử của Đại Pháp. Chúng ta cần hợp tác với nhau và đề cao như một chỉnh thể.

Sư Phụ giảng,

“Cả năm ngón tay đều duỗi thẳng ra, không nắm thành nắm đấm, thì đánh ra sao được, (cười) thế không có sức mạnh; vậy cần phối hợp cho tốt.” (Giảng Pháp tại hội thảo luận Đài truyền hình Tân Đường Nhân)

Là một học viên trong thời kỳ Chính Pháp, nếu chúng ta tách khỏi môi trường tu luyện nhóm, nếu chủ ý thức của chúng ta không mạnh thì chúng ta có thể dễ dàng bị can nhiễu bởi những quan niệm người thường. Chúng ta sẽ dễ dàng buông lơi. Đây chính là điều mà tà ác muốn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/4/16/221558.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/26/116352.html
Đăng ngày: 29-04-2010, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share