Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục.
[MINH HUỆ 05-04-2018] Gần đây Minh Huệ đăng “Thông tri kêu gọi gởi bài/tác phẩm kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2018”. Thông báo lần này dài hơn nhiều so với những cái trước. Nó khiến tôi xúc động và nước mắt rơi đầy khi đọc. Những trải nghiệm đã qua bỗng chợt ùa về trong tâm trí, từ chuyện nhỏ, lớn, bình thường và cả nghiêm trọng cũng có. Tôi không thể giữ bình tĩnh. Tôi muốn kể về những gì bản thân đã kinh qua chỉ là không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi bị ấn tượng với nội dung trong bài Thông báo: “Câu chuyện của bản thân hay những trải nghiệm của bạn có thể chỉ là những câu chuyện nhỏ, chỉ là thoáng qua hay cho rằng không quan trọng. Nhưng miễn là chúng ta kể về những diễn biến trong suy nghĩ của chúng ta, về ý nghĩa và tác động của những suy nghĩ đó thì độc giả sẽ minh bạch được Pháp Luân Đại Pháp là như thế nào. Họ sẽ hiểu được đệ tử Đại Pháp là những người ra sao, từ đó họ sẽ có nhận thức tốt hơn về cuộc bức hại và minh bạch được rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Điều này rất quan trọng đối với tất cả mọi người vì chính họ hiện nay, cũng là vì chính tương lai của họ, để họ có thể được cứu độ.”
Nước ở sông lớn vẫn chảy hàng ngàn năm mà chưa hề khô cạn, chẳng phải cũng là góp nhặt từ những giọt nước nhỏ li ti? Vài lời giản đơn chẳng thể nói rõ câu chuyện tu luyện của hàng triệu đệ tử Đại Pháp cũng như những đổi thay mà Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại cho họ và mọi người.
Tôi chẳng thể cầm nước mắt khi nhìn lại con đường tu luyện mình đã qua. Chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả trọn vẹn trải nghiệm của tôi. Một số chiếu sáng rực rỡ như những vì sao chưa bao giờ phai mờ theo năm tháng hay già cỗi theo thời gian.
Khi tham gia một hạng mục Đại Pháp hay cái khác, không phải lúc nào tôi cũng cảm nhận được ý nghĩ to lớn của chúng. Nhưng khi soạn bài viết này, tôi thấy thật sự được khích lệ. Tôi đã bị bức hại trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Tôi không có lý do gì để bây giờ lại không tu luyện tinh tấn. Trong quá trình viết bài cho ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, tôi chính là người được thụ ích nhiều nhất. Đó là cơ hôi để tôi ôn lại quá trình tu luyện của mình, đánh thức bản ngã, giúp tôi quay lại thời “tu luyện như thuở ban đầu” và càng trân quý hơn cơ duyên tu luyện lần này. Nhờ vậy, tôi cũng nhận ra rằng mình phải làm điều cần làm trong mỗi giai đoạn của quá trình Chính Pháp và cần kiên định tu luyện bản thân cho tới thời khắc cuối cùng.
Hầu hết các đồng tu bên cạnh tôi đều đọc thông báo. Một số bảo tôi viết bài chia sẻ cho họ. Tôi đã đọc thông báo trước khi tôi bắt đầu viết. Bài thông tri ấy tràn đầy thống thiết và cho tôi cảm hứng viết.
Câu chuyện của các học viên và sức mạnh vô biên của Đại Pháp khiến tôi vô cùng xúc động. Trải nghiệm của mỗi học viên là duy nhất và thể ngộ của mỗi người đối với cùng một tình huống là khác nhau. Nhưng tất cả đều là ngộ từ Đại Pháp. Nội hàm của Đại Pháp khiến tôi kinh ngạc. Tôi thấy mình quá may mắn khi đắc Pháp.
Hầu hết học viên đều không biết viết gì và không có những ý tưởng rõ ràng về điều muốn viết. Nhưng khi bắt đầu viết, trí huệ của họ khai mở và có nhiều điều để ghi. Họ kể lại niềm hào hứng ra sao khi lần đầu đắc Pháp, bệnh tình biến mất thế nào, và kinh ngạc ra sao khi cảm giác được Pháp Luân đang xoay trong cơ thể.
Một vài người chia sẻ họ đã tu luyện tâm tính và trở thành người tốt hơn khi tuân theo những nguyên lý của Đại Pháp như thế nào. Một vài người kể rằng những người bạn tù trong trại cưỡng bức lao động và nhà giam đã thức tỉnh ra sao và tà ác suy yếu thế nào. Một số nói về việc con người đã thay đổi sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, và họ đã hân hoan thế nào khi được cứu. Còn nhiều câu chuyện nữa. Nhìn lại, những trải nghiệm của tôi đã khích lệ đức tin vào Đại Pháp và hồi sinh quyết tâm tu luyện tinh tấn hơn nữa.
Khi chúng ta bước trên con đường quá lâu, chúng ta có thể lãng quên mất niềm hân hoan ban đầu và hướng đi mà chúng ta phải theo. Thỉnh thoảng chúng ta dừng lại. Tuy nhiên những chia sẻ kinh nghiệm có thể động viên chúng ta tiếp tục bước đi và trân quý từng giây phút để không lưu lại hối tiếc nào trong tương lai. Để rồi, khi tất cả đã qua thì sẽ không thể nào quay trở lại.
Hầu hết mọi người đều khỏi bệnh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng khi Chính Pháp đang đến gần thì một vài học viên lại qua đời vì nghiệp bệnh. Vì vậy, các học viên: Tại sao chúng ta không dậy sớm hơn vào buổi sáng để tham gia luyện công nhóm?
Trước kia chúng tôi đã học Pháp vô cùng nghiêm túc. Những học viên trong tù đã dựa vào trí nhớ để nhẩm Pháp. Tuy nhiên, một vài học viên hiện nay lại đang đắm chìm trong những thứ tầm thường mỗi ngày, ít hăng say hơn và càng ngày càng rời xa Đại Pháp. Chẳng phải chúng ta nên trân quý mỗi phút giây có sách Đại Pháp để đọc sao?
Khi các học viên chia sẻ họ đã thành kính và trân trọng Đại Pháp ra sao khi vừa bước vào tu luyện, trái tim họ đã thuần khiết thế nào, thì họ phải thực sự ngẫm lại và tự hướng nội. Điều mà nhiều người nhận thấy là họ đã bớt nhiệt huyết và không còn động lực tu luyện. Chẳng phải chúng ta nên thấy biết ơn và trân quý cơ hội này sao? Thế giới hỗn độn. Các học viên đã không còn cần đi tìm Đạo hay Pháp môn tu luyện nữa bởi chúng ta đã đắc Pháp. Lẽ nào chúng ta không nên quý tiếc cơ hội ngàn năm có một này sao?
Khi hỗ trợ các học viên khác viết bài chia sẻ, tôi cứ ngỡ như mình đang trải qua thêm một lần thanh tẩy tinh thần. Tôi nhận ra rằng những điều tưởng chừng như bình thường với tôi hay những thứ mà tôi cho là dĩ nhiên có thể không đơn giản là vậy. Con người có thể đã đợi chờ biết bao nhiêu kiếp cho ngày hôm nay. Đắc Pháp là điều vô cùng khó. Làm thế nào mà tôi có thể triển hiện những nguyên lý của Pháp và phản bổn quy chân khi tôi lại có quá nhiều chấp trước. Tôi đã xem khoảng thời gian đặc biệt này là hiển nhiên và thiếu trân quý Đại Pháp.
Một vài học viên có khả năng viết nhưng họ cho rằng trải nghiệm của mình không đáng để chia sẻ. Một số thì lấy lý do là “Tôi chưa làm tốt”.
Nhận thức của tôi về những bài viết chia sẻ chính là họ không nên khen ngợi ai hay về việc mình đã làm tốt thế nào, mà chỉ nên viết về Đại Pháp tốt ra sao, thay đổi nhân tâm và cứu người thế nào. Chủ đề luôn chỉ nên là “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Tôi hi vọng tất cả học viên sẽ trân trọng cơ hội này mà gởi bài nhân kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới. Chúng ta vẫn còn hơn mười ngày trước khi kết thúc. Hãy cùng nhau chia sẻ những trải nghiệm của các bạn và để nhiều người hơn nữa biết rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/5/363769.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/14/169363.html
Đăng ngày 4-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.