Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-12-2017] Tôi làm công tác quản lý nhà ở cho nhân viên và gia đình họ trong một công ty. Kiểu công việc này rất nhạy cảm và phức tạp vì nó liên quan đến lợi ích cá nhân của mỗi nhân viên. Tôi đã gặp rất nhiều xung đột và nhiều việc diễn ra không suôn sẻ. Nhưng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi đã coi tất cả những điều đó là cơ hội để tu luyện tâm tính.

Tu nhẫn

Khi lãnh đạo của tôi phân nhà ở mới, một nữ quản lý khá đông con đã nộp đơn. Tôi đã nói chuyện với lãnh đạo của tôi và đề xuất rằng nếu chúng tôi không thể cung cấp cho cô ấy một nơi rộng rãi hơn, có lẽ nên cấp cho cô ấy một chỗ nhỏ khác để giảm bớt tình trạng đông đúc trong nhà cô ấy.

Tuy nhiên, cô ấy không được giao một căn hộ mới. Cô ấy giận dữ, đến văn phòng của tôi, chỉ tay vào tôi trước mặt nhiều người và nói những lời nặng nề: “Chính anh là người không muốn tôi có căn hộ mới.”

Tôi không muốn nổi giận và biết rằng mình phải nhẫn chịu điều này. Nhưng, cô ấy không muốn lắng nghe, thậm chí còn tức giận hơn và nói những điều rất tệ mà tôi không muốn nghe. Tôi đã không thể chịu đựng và bắt đầu tranh cãi với cô ấy. Cuối cùng, tôi thậm chí còn xử sự tệ hơn cả cô ấy.

Tôi biết mình đã sai, nhưng không thể kiểm soát nổi cơn giận của mình. Sau đó, tôi cảm thấy rất lo lắng. Tôi nghĩ: “Mọi người trong văn phòng đều biết mình là một học viên và mình phải làm người tốt. Nhưng trong vụ xung đột này, mình thậm chí còn tệ hơn cả một người thường.” Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sư phụ đã giảng:

“Cho nên mọi người nhất thiết phải nhớ kỹ điểm này, gặp phải bất cứ sự tình gì, rắc rối gì, chuyện không vui, hay xảy ra xung đột với ai, nhất định phải xem xét chính mình, tìm chính mình, thì chư vị có thể tìm được nguyên nhân khiến vấn đề không thể giải quyết được.“ (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])

Đề cao tâm tính

Tôi tự nhủ: “Mình là một học viên lâu năm. Tại sao mình không thể vượt qua được xung đột này?” Sau đó tôi nhận ra rằng, mặc dù đã học Pháp và ghi nhớ Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi không tập trung vào việc đề cao tâm tính của mình. Tôi đã không nắm vững Pháp, do đó thường không vượt qua được khảo nghiệm.

Kể từ đó, ngoài việc học Pháp nhiều, tôi cũng đảm bảo rằng mình hiểu các Pháp lý và làm mọi việc chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Sư phụ đã giảng:

“Học Pháp đắc Pháp,

Tỉ học tỉ tu,

Sự sự đối chiếu,

Tố đáo thị tu.”

(Thực tuHồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Tu thật sự

“Học Pháp được Pháp,

So sánh việc học việc tu với nhau,

Mọi việc cứ thế mà đối chiếu,

Làm đến thế tức là tu.”

Khi học Pháp mà không mang bất kỳ quan niệm nào, tôi có thể tiến nhập vào một không gian trong đó tôi cảm thấy mình được gia trì bởi một trường năng lượng, tâm tôi được tĩnh lặng và tập trung. Càng học nhiều, tôi càng muốn học và càng cảm thấy tốt hơn.

Xem mọi chuyện đều là việc tốt

Vị quản lý nữ nói với mọi người rằng tôi rất xấu tính và không công bằng như thế nào. Nhiều đồng nghiệp nói lại với tôi những gì cô ấy đã nói về tôi. Tôi minh bạch rằng những vấn đề này là để khảo nghiệm tâm tính của mình. Tôi xem mọi thứ đều là cơ hội tốt để đề cao.

Khi chúng tôi tiếp tục xem xét việc phân bổ nhà ở, tôi đã không để bụng những gì xảy ra trước đó và cố gắng giúp vị quản lý nữ. Cuối cùng cô nhận được một căn hộ mới và rộng hơn. Sau đó, cô bắt đầu nói những lời tốt đẹp về tôi.

Sau đó, tôi đã lên Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tự do tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng bị bắt và đưa trở về thành phố. Vì từ chối viết ba tuyên bố, nên tôi đã bị buộc phải tham dự các khóa tẩy não và bị giam tại nơi làm việc, hay trại tạm giam.

Các lãnh đạo cấp cao hơn của tôi không chịu được áp lực từ các quan chức và quyết định không trả lương cho tôi nữa. Tôi được biết vị nữ quản lý kia đã đứng lên bảo vệ tôi, vì vậy tôi mới không tiếp tục bị bức hại nữa.

Tôi nhận ra rằng Nhẫn không phải là điều mà người thường nói đến. Chúng ta phải hoàn toàn lĩnh hội nó dựa trên Pháp. Chỉ khi tâm tính của chúng ta đề cao, chúng ta mới có thể đạt được Nhẫn của người tu luyện.

Lấy thiện đãi người

Tôi được giao nhiệm vụ báo cáo về việc cấp giấy chứng nhận nhà ở. Đó là một nhiệm vụ có khá nhiều công việc.

Một giám đốc dự án khác tên là Thiệu muốn tôi cấp giấy chứng nhận nhà ở cá nhân cho anh ấy. Việc đó cần đến gặp ba phòng ban và xin năm con dấu chính thức. Công việc mất rất nhiều thời gian và tôi sẽ phải hoãn lại nhiệm vụ hiện tại của mình. Trưởng phòng của tôi không cho tôi chậm chễ nhiệm vụ hiện tại, vì vậy Thiệu đã cố gắng hối lộ tôi, nhưng tôi từ chối nhận.

Anh ta tức giận và quấy nhiễu tôi tại văn phòng, vì vậy tôi đã yêu cầu anh ta đi cùng mình đến văn phòng của quản lý. Trong khi chờ đợi tại văn phòng, Thiệu tiếp tục chửi mắng tôi. Một nhân viên mang nước đến cho chúng tôi đã cố gắng trấn an Thiệu, nhưng anh ta lại đứng dậy và đổ nước lên người tôi.

Tôi chiểu theo tiêu chuẩn của người tu luyện và không tức giận. Sau đó, nhiều quản lý bước vào và tôi giải thích tình huống cho họ. Một quản lý bảo Thiệu đi cùng ông ấy và trước khi rời đi, Thiệu đã đá chân tôi trước tất cả những người này. Tôi cảm thấy thương hại cho anh ta, và tự nhủ: “Mình là người tu luyện. Mình phải chiểu theo tiêu chuẩn cao. Mình không thể tranh hơn thua với một người thường được.”

Quản lý của tôi đến gặp tôi và kể rằng họ đã nói về sự việc kia trong cuộc họp hôm nay và mọi người đều ngưỡng mộ khả năng chịu đựng của tôi. Mọi người đều nói rằng chỉ có học viên Đại Pháp mới có thể hành xử như vậy.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc. Vợ của Thiệu bắt đầu gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi gần như mỗi đêm để chửi bới tôi. Những từ cô ấy sử dụng rất khó nghe và mang tính xúc phạm.

Sư phụ đã dạy chúng ta:

“Tất nhiên chúng ta có thể giải thích một cách có thiện ý; nói rõ sự việc thì không hề gì; tuy nhiên chư vị chấp trước quá thì không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Mỗi lần tôi chỉ cố gắng thiện ý giải thích cho cô ấy sự việc. Việc này kéo dài hơn một tháng.

Sau khi Thiệu nhận được giấy chứng nhận, anh ta cố tránh mặt tôi. Tôi có thể nói rằng anh ta cảm thấy xấu hổ. Vì vậy tôi đã chủ động chào hỏi anh ta và anh ta rất thấp giọng khi đáp lại. Kể từ đó, anh ta không còn tránh mặt tôi nữa. Sư phụ giảng cho chúng ta rằng người tu luyện không có kẻ thù. Tôi vẫn cần phải giúp anh ấy thoái ĐCSTQ khi có cơ hội.

Mâu thuẫn là để tiêu nghiệp

Trước khi xảy ra điều này, hai chân tôi rất đau khi ngồi đả tọa. Nhưng sau đó, chúng không còn đau nữa, ngay cả khi tôi ngồi hơn một giờ đồng hồ. Khi học Pháp, phát chính niệm, hoặc luyện công, tâm trí tôi luôn tỉnh táo. Đặc biệt khi ngồi đả tọa, tôi cảm thấy tuyệt vời và thoải mái, như thể đang ngồi trong một cái vỏ trứng gà. Tôi cảm thấy một trường năng lượng ngay trên đầu mình và tâm tôi tĩnh lặng.

Từ đó, tôi hiểu rằng vì chúng ta tu luyện trong xã hội bình thường, thật khó để tiêu nghiệp và đề cao mà không có xung đột giữa người với người. Khi gặp xung đột, nếu chúng ta có thể hướng nội, kiên nhẫn và khoan dung, và dùng nó làm cơ hội để tu luyện, thì chúng ta sẽ có thể đề cao tâm tính và giải quyết mâu thuẫn. Đi con đường này, tu luyện của chúng ta sẽ là vững chắc nhất.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/5/357311.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/31/169215.html

Đăng ngày 1-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share