Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-03-2018]

Tai nạn xe máy

Tháng 12 năm 2017, tôi lái xe máy chở 2 đồng tu tới một khu chợ xa. Chúng tôi lên kế hoạch giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho người dân ở đó. Tôi va chạm với một chiếc xe ba bánh ở góc đường. Đầu tôi đập xuống đất và tôi bị văng ra ngoài.

Hai đồng tu kia đã giúp tôi ngồi dậy. Tôi cảm thấy đầu mình to và nặng. Mặt tôi sưng phù và tê liệt, và tôi có những cơn đau ngắn. Tai tôi ong ong. Một vết thương nhỏ ở mí mắt rỉ máu.Trời thì lạnh, rất khó để lau sạch máu. Kết quả là, mặt tôi bê bết máu.

Tôi lấy lại cảm giác sau một lúc. Đồng tu nhắc tôi: “Mau lên. Hãy xin Sư phụ giúp! Hãy nói Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi nhận ra mình vừa qua một tai nạn. Tôi cảm thấy buồn và có lỗi vì chúng tôi đã không thể giảng chân tướng sau khi đi một quãng đường xa như vậy.

Tôi ngồi trên mặt đất. Hai đồng tu giúp người lái xe ba gác nắn lại xe và kiểm tra xem ông ấy có bị thương hay không. Người lái xe ba gác không bị thương. Hai học viên đã nói với người lái xe ba gác rằng chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp và rằng chúng tôi không muốn lấy tiền của ông ấy. Họ nói với người lái xe ba gác rằng Pháp Luân Đại Pháp không giống như tuyên truyền của chính phủ trên các phương tiện thông tin đại chúng. Họ đề nghị ông ấy hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp là tốt” rồi ông ấy sẽ được phúc báo. Ông ấy gật đầu, nói rằng ông ấy sẽ nhớ và lên xe rời đi.

Một lúc sau, tôi thấy đỡ hơn. Các đồng tu nói: “Chúng ta về nhà thôi.” Trên đường trở về, chúng tôi liên tục phát chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì cho chúng tôi. Tôi cảm thấy lúc chóng mặt lúc không, vì thế chúng tôi lúc thì đi xe máy lúc lại phải đi bộ. Cuối cùng, chúng tôi cũng về tới nhà.

Chồng tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy kinh ngạc khi nhìn thấy tôi. Hai đồng tu đã kể cho ông ấy nghe chuyện xảy ra. Ông ấy đã nhất quyết đòi đưa tôi tới bệnh viện. Tôi nói với ông ấy: “Đừng lo lắng. Sư phụ sẽ chăm sóc cho em. Em sẽ không sao hết.”

Chồng tôi nói: “Mặt em bê bết và đầu đang chảy máu. Em không biết sao?” Tôi khẳng định: “Xin đừng cố ép em. Em sẽ không đi đâu hết. Em cần luyện công và học Pháp. Hôm nay em sẽ cho anh thấy huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp!” Ông ấy không nói gì vì biết rằng sẽ không thể thay đổi được quyết định của tôi.

Vượt qua khổ nạn với tâm thái của một học viên chân chính

Tôi cảm thấy Sư phụ đang gia trì cho mình. Chính niệm của tôi rất mạnh. Tôi lau sạch đất bẩn và máu trên mặt. Đồng tu nói với tôi: “Mặt chị đang sưng lên. Hãy thoa chút rượu cho bớt sưng.” Tôi không nghĩ gì về điều đó và cũng không từ chối. Cô ấy lau mặt tôi bằng rượu. Hai đồng tu ra về sau khi thấy tôi vẫn ổn.

Buổi trưa, tôi không thể mở miệng để ăn. Hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Mặt tôi tím tái và sưng vù. Trông nó thật đáng sợ. Đầu tôi nặng đến mức tôi không thể ngẩng lên. Tôi cảm thấy đau dữ dội. Tôi cũng cảm thấy buồn nôn và muốn nôn. Tôi đã thực sự vật vã.

Cho dù tôi cảm thấy tồi tệ đến mức nào, tâm tôi không động. Tôi biết rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ từ bi vĩ đại sẽ giúp tôi. Cho dù tà ác sử dụng thủ đoạn gì, nó cũng không có tác dụng trước một học viên Pháp Luân Đại Pháp chân chính. Tôi tin Sư phụ và Đại Pháp.

Sư phụ đã giảng:

“…cái mà chư vị cho là “bệnh” ấy dẫu nặng đến đâu, thì hy vọng rằng chư vị đều kiên trì đến [học]; Pháp rất khó được.”

(Chuyển Pháp Luân)

Tôi làm theo lời dạy của Sư phụ và bắt đầu nhẩm Pháp. Tôi làm những gì tôi phải làm. Vì tôi không thể ăn, tôi quyết định luyện công. Sau khi luyện công một lúc, tôi thấy có mùi gì đó rất kinh khủng. Vì vậy tôi rời sang phòng khác, nhưng cái mùi đó vẫn xuất hiện. Tôi nhận ra đó là mùi rượu.

Tôi tự nhủ rằng tôi không thể lẫn lộn với bất kỳ quan niệm con người nào vào thời điểm then chốt này. Niệm duy nhất mà tôi phải giữ vững là tín Sư tín Pháp. Ngộ ra như vậy, tôi lau sạch mặt bằng nước ấm tới khi không còn thấy mùi rượu nữa. Tôi cảm thấy mặt đỡ hơn nhiều.

Tôi tiếp tục luyện bài công pháp số 2. Sau đó, tôi đã có thể mở được miệng. Khi tôi đang luyện bài công pháp số 4, một quan niệm người thường lại nổi lên: “Vết thương nhỏ trên mí mắt mình vẫn đang chảy máu, và cúi người xuống sẽ khiến mình bị chảy máu nhiều hơn. Vậy thì mình nên luyện bài công pháp số 5 – tĩnh công thiền định.” Ngay khi tôi ngồi xuống, một niệm chợt đến: “Đây chẳng phải là trốn tránh vấn đề sao?” Tôi ngạc nhiên. Đúng. Tôi đang cố tránh vấn đề. Liệu một học viên Pháp Luân Đại Pháp chân chính có làm vậy không? Tôi phải luyện bài công pháp số 4 theo đúng trình tự. Tu luyện là nghiêm túc và tôi không thể đi tắt. Tôi không thể có những niệm người thường trong thời điểm quan trọng này. Tôi phải hoàn toàn thanh trừ can nhiễu của cựu thế lực và phủ nhận bức hại.

Tôi quyết định đứng dậy và luyện bài công pháp số 4. Máu ở mí mắt tôi tiếp tục chảy xuống, và tạo thành một vệt máu trên mặt. Tôi không quan tâm đến nó và toàn tâm toàn ý hoàn thành bài công pháp số 4. Tiếp đó tôi hoàn thành bài công pháp sô 5. Sau đó, tôi bắt đầu phát chính niệm.

Kỳ tích xảy ra sau khi hướng nội

Tôi đã 65 tuổi. Kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có một sức khỏe tốt. Mỗi sáng, tôi lái xe máy và đưa các học viên tới nhiều nơi khác nhau để giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi làm việc đồng áng vào buổi chiều và học Pháp cùng các đồng tu vào buổi tối. Tôi tinh tấn làm 3 việc mà Sư phụ yêu cầu. Thế nhưng tại sao tôi lại gặp một khổ nạn lớn đến vậy? Tối hôm đó, tôi bình tĩnh lại và hướng nội tìm nguyên nhân. Tôi đã lệch khỏi Pháp ở điểm nào?

Vào lúc đó, chồng tôi bật ti vi và một bài hát mở đầu quen thuộc trong một chương trình tivi vang lên. Chính là nó. Bây giờ tôi đã nhận ra. Chồng tôi đặc biệt thích xem tivi. Ông ấy xem nó mỗi tối sau khi chúng tôi ăn tối. Thỉnh thoảng tôi cũng xem theo. Tôi đặc biệt thích loạt chương trình về Hoàng đế Càn Long. Khi đến giờ học Pháp nhóm, thỉnh thoảng tôi lại cố nán lại để xem thêm trước khi rời đi. Trên thực tế, cho dù đó là chương trình tivi nào đi nữa thì nó cũng chứa đầy tham vọng và đấu tranh quyền lực. Sư phụ đã liên tục tịnh hóa tâm thân cho các đệ tử. Nhưng tôi lại không trân quý những gì mà Sư phụ đã làm cho tôi, và tôi tiếp tục đổ những thứ bẩn vào đầu mình.

Tôi nghĩ nhiều về việc này hơn: Tại sao tôi lại muốn xem chương trình tivi này? Thực tế thì tôi đang tìm kiếm sự an nhàn thoải mái. Tôi tiếp tục hướng nội. Tôi tìm thấy truy cầu của mình khi làm những việc này, đó là tâm hiển thị, tâm tranh đấu và chấp trước vào “không muốn bị chỉ trích”. Tai nạn mà tôi gặp phải thực sự là nghiêm trọng. Nó cho thấy những chấp trước của tôi. Làm sao tôi có thể làm một việc thần thánh là cứu chúng sinh trong khi vẫn mang theo những chấp trước dơ bẩn này? Tôi muốn loại bỏ chúng hoàn toàn. Tôi không muốn còn bất cứ chấp trước người thường nào. Tôi làm theo lời dạy của Sư phụ, dành nhiều thời gian học Pháp và tu xuất từ bi để tôi có thể cứu chúng sinh với một tâm từ bi và thuần tịnh.

Sau khi nhận ra vấn đề, tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi bắt đầu nhẩm Pháp vì mắt tôi sưng húp và nhắm tịt lại. Tôi phát chính niệm mỗi giờ. Tôi dậy lúc 4 giờ sáng hôm sau để nhẩm Pháp. Sau khi phát chính niệm lúc 6 giờ sáng, đầu tôi đã nhẹ đi nhiều và tôi không còn cảm thấy buồn nôn. Tôi có thể mở mắt ra một chút. Đầu tôi cũng bớt sưng. Nhìn chung tôi đã thấy đỡ hơn.

Tôi đề nghị chồng tôi khóa cửa. Tôi học Pháp, luyện công và phát chính niệm trong hoàn cảnh không bị quấy rầy. Tôi nhanh chóng có tiến triển. Mỗi ngày một khác. Nhờ có sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, tôi đã hoàn toàn bình phục trong 4 ngày.

Buổi sáng ngày thứ 4, chồng tôi kinh ngạc và kêu lên: “Trời ạ! Em đã bình phục trong 4 ngày mà không cần điều trị y tế! Em sẽ không thể phục hồi tốt như vậy nếu em vào viện trong 2 tuần. Quả là kỳ tích! Thật là khó tin! Anh đã hoàn toàn bị thuyết phục. Em đã không làm gì khác ngoài việc đọc quyển sách đó mỗi ngày. Mọi thứ đều là sự thật. Hãy đưa sách cho anh. Anh cũng muốn đọc nó. Pháp này quả thực là tốt. Quả là điều kỳ diệu!”

Sau sự việc này, hai người thân của tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi chứng kiến trải nghiệm của tôi, một học viên vốn không tu luyện tinh tấn đã xúc động nói với tôi: “Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ Đại Pháp lần nữa. Tôi muốn trở thành một học viên chân chính!”

Tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ đã gánh chịu khổ nạn cho tôi. Con xin tạ ơn Sư phụ!

Tôi hy vọng các đồng tu sẽ học được từ trải nghiệm của tôi. Xin đừng bị phân tâm bởi các chương trình tivi trong thế giới con người. Xin đừng cảm thấy nó vẫn ổn khi chỉ xem một chút. Mọi niệm của chúng ta đều trọng yếu vào giai đoạn cuối cùng này. Xin đừng để tà ác dùi vào sơ hở. Chúng ta phải thực sự tín Sư tín Pháp để trở thành những đệ tử Đại Pháp chân chính.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/10/362722.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/2/169246.html

Đăng ngày 25-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share