Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-01-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 61 tuổi. Là con út trong gia đình, từ nhỏ tôi đã được bố mẹ và các anh chị em rất nuông chiều. Điều đó đã khiến tôi phát triển một tính cách ương ngạnh khi lớn lên.

Biến chứng của bệnh cường giáp

Việc hôn nhân của tôi là do gia đình sắp đặt và nó đã không mang lại cho chúng tôi một cuộc sống hạnh phúc. Cứ được vài ngày là vợ chồng tôi lại cãi nhau, và đã từ lâu chúng tôi đã không còn ăn chung một bàn và ngủ chung một giường. Tôi cũng đã nghĩ đến việc ly dị, nhưng như thế đồng nghĩa với việc hai mẹ con tôi không có nơi nào để ở, nên tôi đã từ bỏ suy nghĩ đó và tiếp tục chung sống với chồng trong khi tình cảm vợ chồng đã nguội lạnh.

Sự chán nản và oán hận kéo dài đã khiến tôi mắc nhiều bệnh khác nhau như bệnh thận, tuyến giáp, loạn thần kinh, viêm tai giữa, thủng màng nhĩ và bệnh trĩ nội. Tôi thở rất khó khăn và không thể ngủ được. Để tiết kiệm tiền và tránh phải phẫu thuật, tôi chỉ điều trị bằng thuốc, nhưng nó không có tác dụng. Họng của tôi bị phản ứng với thuốc khiến tôi bị mất giọng. Thêm vào đó là bệnh sốt cao liên tục, mặt tôi bị sưng, mắt lồi ra, khuôn mặt bị biến dạng với đầy tàn nhang.

Sau khi gặp các bác sỹ và chuyên gia, tôi được chẩn đoán bị một dạng của bệnh cường giáp. Nó ảnh hưởng đến tim, và biến chứng tiểu đường làm cho không có khả năng tiến hàng phẫu thuật. “Bà đến đây quá muộn, cách tốt nhất có thể bây giờ là duy trì tình trạng hiện tại,” Bác sỹ đã nói như vậy với ngụ ý rằng tôi chỉ có thể chờ chết.

Chồng và mẹ chồng tôi rất lo lắng khi chứng kiến tình trạng sức khỏe của tôi. Họ mua cho tôi một ít thuốc của người dân tộc thiểu số ở tỉnh Hà Bắc, nhưng nó cũng không có tác dụng. Tôi hiểu rằng những ngày tôi sống được không còn là bao.

Hồi phục trong vòng hai tháng

Vào cuối năm 1996, tôi lại liên tục bị sốt cao. Chị gái thứ hai của tôi là một bác sỹ, và tôi thường xuyên đến phòng khám của chị ấy để tiêm. Một y tá ở đó đã nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp và nói rằng có tác dụng nâng cao sức khỏe thần kỳ. Tôi đã không tin cô ấy và nghĩ, “Trong nhiều năm qua, tôi đã gặp rất nhiều các chuyên gia, bác sỹ. Nếu Pháp Luân Đại Pháp mà tốt như thế thì tại sao không có ai nói với tôi cả?”

Đến tháng 4 năm 1997, chồng tôi nói rằng tại sở làm của ông ấy, có một cặp vợ chồng đều bị bệnh tim nhưng đã khỏi bệnh sau khi luyện tập Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi khăng khăng yêu cầu tôi thử và đưa tôi đến một công viên gần nhà. Tôi đã nhìn thấy một nhóm người đang luyện các bài công pháp và tất cả mọi người đều đối xử rất tốt với tôi. Tôi đã học năm bài công pháp và tham gia vào học Pháp nhóm với mọi người vào buổi tối ở nhà của một phụ đạo viên.

Tất cả những điều đó đã khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Tôi biết rằng, để là một học viên chân chính nghĩa là tôi cần phải tu luyện để trở thành một người tốt hơn và không được lợi dụng người khác. Tôi cũng biết rằng Sư phụ sẽ giúp các học viên tịnh hóa thân thể cho họ.

Một hôm tôi bị sốt cao hơn 40 độ C và chồng tôi muốn đưa tôi đến bác sỹ. Tôi đã nói với ông ấy rằng điều đó không cần thiết bởi vì tôi sẽ sớm bình phục. Ông ấy nghĩ rằng tôi không lý trí và chửi rủa tôi. Tôi tự coi mình là một học viên và không tranh luận với ông ấy. Ba ngày sau, sức khỏe của tôi trở lại bình thường.

Một lần khác, tôi bị đau răng và một bên mặt của tôi bị sưng lên. Có một điều thú vị là, bất cứ khi nào tôi học Pháp và luyện công, thì cơn đau đó chấm dứt và nó sẽ trở lại sau khi tôi dừng lại. Người phụ đạo viên tại điểm luyện công nói rằng tôi có thể đến gặp bác sỹ nếu quá đau. Tôi nói với cô ấy rằng: “Tôi biết rằng đó là do nghiệp lực của tôi và tôi cần phải hoàn trả nó.” Cơn đau răng đã hoàn toàn biến mất sau khoảng 4 ngày.

Thời gian trôi qua thật nhanh, và chỉ trong vòng hai tháng, mọi bệnh tật của tôi như các vết tàn nhang của tôi đã biến mất, mắt và giọng nói của tôi đã trở lại bình thường. Cho đến khi cuộc đàn áp Đại Pháp bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, tôi chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ một buổi luyện công nào và đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

Trở thành một người tốt

Sau khi Pháp Luân Đại Pháp bị cấm từ năm 1999, mọi thứ đã thay đổi và chúng tôi không thể tham gia luyện công nhóm được nữa, nhưng từ trong tâm, tôi thầm nói: “Thưa Sư phụ, thậm chí nếu chỉ còn mình con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, con cũng sẽ tiếp tục tu luyện đến cùng.”

Một ngày, tôi đến phòng khám của chị gái. Rất nhiều người đã ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trẻ trung xinh đẹp hơn và giọng nói thì trở nên nhẹ nhàng. Tôi giải thích với mọi người rằng tất cả những thay đổi này là đến từ việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi về những chương trình tuyên truyền phỉ báng trên truyền hình, đặc biệt là về vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn. Tôi đã giải thích với họ sự thật về cuộc bức hại. Họ đã bị thuyết phục, thậm chí một người trong số họ đã nói rằng: “Pháp Luân Đại Pháp quả thực tuyệt vời.”

Ở sở làm, mọi người nhận thấy rằng rôi đã ngừng uống và bắt đầu đối xử với người khác theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Các đồng nghiệp đều rất quý mến tôi và nói những điều tốt về Đại Pháp. Cửa hàng mà tôi làm việc sau đó đã đóng cửa và tôi bắt đầu mở cửa hàng kinh doanh của riêng mình. Tôi luôn luôn nói với những người đến cửa hàng về những điều tốt đẹp tôi đã đắc được từ Pháp Luân Đại Pháp như nào và việc Đảng Cộng sản Trung Quốc đã ngược đãi những người vô tội bao gồm cả những học viên ra sao. Một số người đã đồng ý thoái đảng và tôi đã rất mừng cho họ.

Một gia đình hạnh phúc

Chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, tôi đã bước ra khỏi những cảm nghĩ tiêu cực về gia đình nhà chồng. Thỉnh thoảng tôi đến thăm mẹ chồng và bà rất vui vì điều đó. Chồng tôi đã rất ủng hộ và ông ấy đã bắt đầu giúp tôi làm các công việc nhà.

Con trai tôi đã có một trải nghiệm thần kỳ. Việc phải chứng kiến mâu thuẫn cãi vã giữa hai vợ chồng chúng tôi trong những năm trước đây đã khiến cháu bị trầm cảm và trở nên lầm lì ít nói. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cháu đã vui vẻ trở lại khi thấy tôi trở thành một người mẹ tốt hơn và gia đình đã trở nên hạnh phúc hơn.

Vài tháng trước khi tốt nghiệp đại học, cháu nói với tôi rằng, trường đại học của cháu đã không tiếp tục hỗ trợ sinh viên tìm việc như trước đây và cháu phải tự mình đi tìm việc. Tôi nói với cháu rằng, chúng ta không có mối quan hệ đặc biệt nào với giới quan chức cấp cao vì bố con chỉ là một công nhân còn mẹ chỉ là một người bán hàng. “Nhưng con sẽ luôn luôn được Pháp Luân Đại Pháp và nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn giúp đỡ. Mẹ nghĩ là con sẽ ổn thôi,” Tôi nói với cháu.

Cháu đã tìm được một công việc tốt và rất nhiều người đã hỏi tôi rằng chúng tôi đã làm gì để cháu có được vị trí đó. Tôi nói với họ rằng đó là phúc báo của Pháp Luân Đại Pháp, bởi vì trong cuộc đàn áp tàn bạo Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc, từ trong tâm mình, chúng tôi biết được điều gì là đúng và điều gì là sai.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/15/359643.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/21/167671.html

Đăng ngày: 10-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share