Bài viết của Viên Duyên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-11-2017]

Tôi là một đệ tử Đại Pháp 58 tuổi tại Trung Quốc. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996.

Trong suốt hơn 20 năm tu luyện, tôi đã trải qua những thời điểm tốt và xấu, dù có lúc tôi vấp ngã và đôi khi thụt lùi nhưng tôi cũng đã vượt qua được chặng đường dài này. Con xin chân thành cảm ơn Sư phụ đã không bỏ rơi con.

Tu luyện tốt là điều quan trọng nhất, vì đó chính là tiền đề để giảng rõ chân tướng và giúp mọi người hiểu rõ hơn về Đại Pháp.

Mẹ chồng tôi hồi phục khỏi nhiều bệnh tật

Khi mẹ chồng tôi 80 tuổi, bà bị chẩn đoán mắc phải một số bệnh. Các bác sĩ tại bệnh viện đề nghị phẫu thuật, nhưng gia đình tôi nghĩ bà đã cao tuổi và các chi phí y tế khá cao, nên quyết định đưa bà về nhà.

Ở nhà, tôi đã bảo bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Bà đã niệm rất nghiêm túc, và cơn đau mà bà phải chịu đựng trong nhiều năm đã biến mất.

Khi bà 90 tuổi, chúng tôi đưa bà đến bệnh viện một lần nữa để kiểm tra sức khoẻ. Các bác sĩ ngạc nhiên khi thấy một người ở tuổi của bà mà vẫn rất khỏe mạnh.

Mẹ chồng nói với tôi: “Viên Duyên, mẹ biết rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, và Chân Thiện Nhẫn hảo’. Mẹ sẽ niệm thường xuyên hơn, và sẽ sống lâu hơn.”

Bà tin tưởng tôi hoàn toàn, vì tôi đã đề cao tâm tính sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và trở thành một người tốt.

Sống theo tiêu chuẩn Pháp Luân Đại Pháp

Khi chồng tôi bốn tháng tuổi, cha mẹ anh đã để anh cho bà nội nuôi. Vì vậy, anh chưa bao giờ có cảm giác gần gũi với cha mẹ. Sau khi chúng tôi cưới nhau và sinh con trai, mẹ chồng tôi chưa bao giờ đến thăm.

Tuy nhiên, bà đã bị ngã và bị gãy xương hông vào năm 2006. Tôi đưa bà đến bệnh viện nơi con trai tôi làm việc và bà cần phẫu thuật thay xương hông. Tôi tiếp tục chăm sóc bà ở nhà sau khi tiến hành phẫu thuật. Rất khó để chăm sóc một bệnh nhân nằm liệt giường ở độ tuổi trung niên trong suốt hai tháng, nhưng tôi không hề phàn nàn.

Bà ấy rất xúc động và nói: “Mẹ không thể tin rằng con sẽ chăm sóc mẹ!” Con trai lớn của bà đến Thẩm Quyến và nói rằng tôi chăm sóc cho bà ấy tốt hơn là con gái. Tôi trả lời rằng tôi sẽ không thể làm được điều này nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tháng 6 năm 2016, mẹ chồng tôi đã phải nhập viện vì phát hiện có máu trong phân của bà. Tôi đã dạy bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, bà đã làm theo và cảm thấy khoẻ hơn ngay lập tức.

Sau Tết Nguyên tiêu hồi tháng 2 năm 2017, tôi ở lại với bà trong hơn một tháng và chăm sóc bà cả ngày lẫn đêm, trong khi con gái bà chỉ đến nấu bữa tối.

Bà ngẫm nghĩ rằng nếu một ngày bà chỉ có vài trăm nghìn nhân dân tệ thì phải làm thế nào, ngụ ý rằng bà cảm thấy rằng bà nợ tôi rất nhiều cho việc chăm sóc bà ấy và không biết phải tính ra sao.

Tôi liền nói: “Pháp Luân Đại Pháp đã dạy con sống tốt và luôn giúp đỡ người khác. Con không muốn nhận một xu nào của mẹ.”

Chồng tôi sống sót sau tai nạn nghiêm trọng

Sư phụ giảng:

“Một người tu luyện, cả nhà được lợi ích.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội ở Úc Châu)

Tôi đã thực sự trải nghiệm điều này này. Gia đình ba chúng tôi đã đi ra ngoài để làm việc vào buổi sáng sớm ngày 17 tháng 6 năm 2016. Trong khi đi ngang qua phố, có một tiếng nổ lớn. Tôi quay lại và thấy rằng chồng tôi bị một chiếc xe tải nhỏ đi với tốc độ nhanh đâm vào và anh bị văng ra xa gần 10 mét, sau đó nằm vô thức trên mặt đất.

Tôi chạy đến bên chồng và cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Thưa Sư phụ, xin hãy cứu chồng con! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Khoảng bảy phút sau, chồng tôi tỉnh dậy. Khuôn mặt anh đầy máu. Tôi nói với anh rằng anh bị một chiếc xe hơi đâm trúng.

Nửa giờ sau, một xe cứu thương tới và đưa chồng tôi đến bệnh viện. Chân anh bị gãy và bác sĩ phải phẫu thuật đưa vào vào chân một tấm thép. Anh hồi phục rất nhanh và người thân của chúng tôi ngạc nhiên khi nhìn anh không có chút nào giống một người vừa bị tai nạn nghiêm trọng.

Tôi tin rằng đó là nhờ phúc báo của Đại Pháp mà chồng tôi đã sống sót qua vụ tai nạn xe hơi và hồi phục sớm như vậy!

Người lái xe ô tô là một người cha 30 tuổi có hai người con, và đang đi giao thịt lợn vào buổi sáng. Anh ta run rẩy sợ hãi sau vụ tai nạn. Rất nhiều người trong gia đình anh xuất hiện tại hiện trường, và mọi người đều đổ lỗi cho sự thiếu thận trọng của anh ấy.

Để giảm bớt áp lực cho anh ấy, tôi nói với gia đình họ: “Đừng đổ lỗi cho anh ấy. Anh ấy thực sự không cố ý. Sau này, anh ấy nên cẩn thận hơn.” Sau đó, tôi nói chuyện với họ về việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và tất cả họ đều thoái đảng cùng các tổ chức liên đới.

Trong thời gian chồng tôi nằm viện, tôi ở cạnh giường ngủ, thay vì bắt gia đình người lái xe thuê người chăm sóc. Gia đình họ rất biết ơn vì điều đó.

Gia đình tôi thấy rất bất công và đòi hỏi trách nhiệm từ gia đình họ. Tôi rất bình tĩnh, bởi vì đây là cơ hội để giảng rõ chân tướng cho bệnh nhân khác trong bệnh viện và gia đình họ, qua ví dụ của chồng tôi.

Ba người thuộc Ủy ban Chính trị và Pháp luật của địa phương, giám đốc ủy ban khu phố, và người lái xe của họ đã đến nhà tôi sách nhiễu hồi tháng 9 năm 2016, với lý do “duy trì ổn định xã hội”.

Tôi đã tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho họ, và nói với họ rằng Sư phụ Lý Hồng Chí của Pháp Luân Đại Pháp đã cứu chồng tôi, rằng Ngài dạy chúng tôi phải tuân theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn trở thành một người tốt hơn. Tôi cũng nói với họ về việc thoái đảng. Hai trong số những người này đã đồng ý thoái đảng.

Người phụ nữ cao tuổi được phúc báo nhờ Đại Pháp

Một phụ nữ 99 tuổi sống với cháu gái của mình, cũng là một học viên. Cô cháu gái đã nhờ tôi giúp đỡ chăm sóc người bà trong năm 2006, vì bà ấy đang trải qua một số vấn đề. Sau khi tôi đến nhà họ, cụ già dường như rất đau yếu.

Chúng tôi đã dạy bà niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Khi bà ấy niệm đi niệm lại chín chữ này nhiều lần, bà ấy đã trở nên khoẻ hơn.

Cô cháu gái đưa bà vào viện dưỡng lão, và người cháu gái sống ở ngoài thành phố nhờ tôi mang cho bà một ít súp mỗi tuần. Tôi hỏi bà có nhớ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” không, và bà ấy ngay lập tức đọc lại hai câu.

Mỗi khi tôi đến thăm bà cụ tại viện dưỡng lão, tôi đã giảng rõ chân tướng cho nhân viên và những cư dân khác, đồng thời thuyết phục họ thoái đảng.

Năm 2008, cụ già này đã tròn 102 tuổi. Tôi được nghe kể rằng bà đột nhiên không thể nói được, nằm trên giường và hai mắt mở to. Tôi vội đến nhà dưỡng lão, và thấy những người chăm sóc đã bỏ bê bà ấy. Tôi đã nói vào tai bà và nhắc bà ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Mặc dù bác sĩ đã không có bất kỳ hy vọng bà có thể vượt qua được đêm đó, bà đã và hồi phục và sống thêm sáu năm nữa và qua đời ở tuổi 108.

Lên tiếng cho Pháp Luân Đại Pháp

Sau khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp các học viên Đại Pháp và Đại Pháp vào năm 1999, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Đại Pháp vào năm 2001, sau đó bị bắt và giam giữ ở quê nhà tôi.

Khi được trả tự do, tôi đã tìm được công việc làm bảo vệ, nhưng phía Công ty Vệ sinh Môi trường chỉ trả cho tôi 240 nhân dân tệ thay vì 280 nhân dân tệ bởi vì tôi tu Đại Pháp.

Tôi đã yêu cầu nói chuyện với trưởng bộ phận cũng như Phòng 610. Tôi nói: “Các anh không thể phân biệt đối xử với các học viên. Các anh không thể trả cho tôi ít tiền hơn, nhất là khi tôi lại làm việc rất chăm chỉ. Tôi không cờ bạc rượu chè, cũng không hề sát nhân phóng hỏa. Tôi đang tu luyện theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và làm một người tốt. Tại sao các anh đối xử với tôi như vậy?” Cuối cùng, họ không chỉ nâng lương của tôi lên 280 nhân dân tệ, mà còn hoàn lại cho tôi những gì họ đã lấy từ tiền lương của tôi.

Tôi đã làm bảo vệ ở nhiều nơi, bao gồm các toà nhà, các khu phố, khu dân cư và các cửa hàng sửa chữa. Cho dù tôi làm việc ở đâu, thì quản lý, nhân viên và người dân đều khen ngợi tôi. Tôi đã nói chuyện với họ về Đại Pháp và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Một hôm, giám đốc Công ty vệ sinh đưa tôi đến lễ trao giải được tổ chức tại văn phòng trụ sở Cục vệ sinh vì tôi là công nhân duy nhất trong viện nhận được giải thưởng. Họ đưa cho tôi một phong bì màu đỏ (có tiền bên trong) và tôi đã được chủ tịch thành phố chào đón. Một phóng viên đã viết một bài báo về tôi, có tựa đề “Làm nên những điều phi thường ở một vị trí bình thường”.

Tôi làm việc ở nhiều nơi khác nhau, kể cả trong ngân hàng từ năm 2006 đến năm 2009. Giám đốc ngân hàng nói với tôi: “Cô đang làm một công việc tuyệt vời. Chúng tôi đã từng tuyển một số người lao công, nhưng không ai trong số họ làm việc được như cô. Tôi sẽ yêu cầu quản lý của cô tăng lương cho cô.”

Tôi đáp lại: “Tôi là đệ tử Đại Pháp và luôn phải hành xử chân chính ở bất cứ đâu.” Sau đó, tôi nói với ông rằng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp là một tội ác, và cái gọi là ‘Tự Thiêu tại Thiên An Môn’ là do chính quyền dàn dựng.

Năm 2009, tôi đến làm việc tại văn phòng tỉnh ủy. Người quản lý văn phòng đã khen ngợi tôi đã làm tốt công việc và muốn tặng tôi một chai dầu ăn làm quà. Tôi lịch sự từ chối món quà và giảng chân tướng cho ông ấy. Ông đã đồng ý thoái đảng.

Sau này, tôi được chỉ định làm việc trong tòa nhà văn phòng, và được giao cho phụ trách 13 trên tổng số 26 tầng. Nhiệm vụ của tôi là lau bụi, quét dọn và thu gom rác.

Mọi người đều hài lòng với công việc của tôi, và điều đó đã giúp tôi có cơ hội để làm rõ chân tướng. Kết quả là nhiều cán bộ và gia đình trong tòa nhà này đã biết được sự thật và làm tam thoái, bao gồm cả một vị giám đốc văn phòng đã về hưu.

Công việc của tôi luôn thay đổi sau khi tôi giảng chân tướng xong cho tất cả mọi người trong tòa nhà, và tôi biết rằng đó là sự an bài của Sư phụ. Tôi cần phải đến nơi khác để giúp đỡ nhiều người hơn nữa!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/15/356181.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/23/166504.html

Đăng ngày 6-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share