Bài viết của Phúc Viên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Phủ Thuận, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-9-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 10 năm 2007. Trong vòng 18 tháng, tôi đã gặp một khảo nghiệm tâm tính rất lớn.

Một người dân trong làng đã đến nhà tôi và nói rằng: “Đất mà anh đang canh tác là đất của tôi. Tôi đã khai hoang nó 30 năm trước. Tôi đã ngừng canh tác nó sau khi nhóm sản xuất giải thể cách đây nhiều năm. Tôi sẽ lấy lại đất của tôi.” Sau đó, ông ấy bỏ đi.

Thông tin này đến như một cú sốc và tôi không thể chấp nhận nó. Tôi cảm thấy đầu mình như căng lên và tim đập thình thịch. Cảm giác oán giận, chấp trước vào lợi ích cá nhân, tâm tranh đấu bất chợt nổi lên và tôi không thể chịu đựng nổi! Khi bình tĩnh lại, tôi nhớ tới Pháp của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị. Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt.” (Bài giảng thứ tưChuyển Pháp Luân)

Tôi bừng tỉnh ngay lập tức: Chẳng phải suy nghĩ của tôi đang hệt như suy nghĩ của người thường sao? Nếu tôi thực sự hành động như thế, hậu quả sẽ là không thể tưởng tượng nổi. Tôi biết rằng thật nguy hiểm khi rời xa Pháp. Tôi quyết định tuân theo lời giảng của Sư phụ để giải quyết mâu thuẫn đó bằng tiêu chuẩn của một người tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn.

Vì thế tôi đã nói chuyện tử tế với người đàn ông đó và kiên nhẫn giải thích về chính sách đất đai hiện tại. Tôi chỉ ra rằng việc ông ấy đòi đất là không chính đáng. Thế nhưng bất kể tôi có nói gì đi nữa, ông ấy vẫn từ chối lắng nghe và khăng khăng rằng ông sở hữu mảnh đất này. Tôi tự hỏi mình phải làm gì đây. Sư phụ đã giảng:

“Khi chúng ta gặp phải những chuyện phiền phức như thế, thì [chúng ta] không được giống như người ta mà tranh mà đấu. Họ làm sao, chư vị cũng làm vậy, thì chư vị chẳng phải người thường là gì? Chư vị không những không giống hắn mà tranh mà đấu, mà trong tâm chư vị phải không hận hắn, thật sự không thể hận hắn. Một khi chư vị hận hắn, thì chẳng phải chư vị tức giận là gì? Chư vị chưa thực hiện được ‘Nhẫn’. Chúng tôi giảng Chân Thiện Nhẫn; ‘Thiện’ của chư vị cũng chẳng còn có nữa.” (Chuyển Pháp Luân)

Những lời giảng của Sư phụ tựa như sét đánh. Khi tôi nhìn ra tâm oán giận của mình, chấp trước vào lợi ích của bản thân và tâm tranh đấu, tôi nhận thấy rằng đó đều là nhân tâm của mình đang cản trở việc giải quyết mâu thuẫn. Tôi muốn hoàn toàn vứt bỏ chúng!

Ngay khi nhận ra điều này, tôi liền lập tức cảm thấy tốt hơn. Áp lực biến mất và tôi thấy thoải mái cả thể chất lẫn tinh thần. Tâm tôi tràn đầy từ bi. Tôi quyết định để cho người đàn ông ấy lấy mảnh đất. Tôi nghĩ: “Mình không muốn phải hối tiếc; mình sẽ tỉnh táo và chấp nhận chịu thiệt về lợi ích của bản thân.”

Sau khi từ bỏ mảnh đất, nhiều người, đặc biệt là con gái và con rể tôi lại phản đối quyết định của tôi. Chúng cố gắng tranh cãi với người đàn ông, vì thế tôi kiên nhẫn giải thích cho các con mình về việc thiện ác, nhân quả báo ứng. Cuối cùng mâu thuẫn được giải quyết.

Tôi cần ghi nhớ để chiểu theo lời dạy của Sư phụ bất cứ khi nào cần giải quyết mâu thuẫn. Pháp giúp tôi nhớ rằng tôi là một người tu luyện, và tôi có thể bình tĩnh lại, vứt bỏ các chấp trước của người thường, và ngừng bảo vệ lợi ích cá nhân. Tâm tính của tôi cũng sẽ đề cao lên trong những lần như vậy.

Tu luyện vững chắc là hữu ích cho việc đề cao của mỗi học viên. Hãy giữ tâm bình hòa và đề cao qua tinh tấn tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/12/350133.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/7/165975.html

Đăng ngày 18-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share