Bài viết của Tịnh Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-07-2017] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998. Giống như nhiều học viên ở Trung Quốc, tôi bị đàn áp bởi chính quyền Cộng sản. Tháng 7 năm 2015, tôi đã nộp đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân, cựu tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, người đã phát động cuộc đàn áp đẫm máu các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Khi trưởng phòng 610 địa phương mới được bổ nhiệm ra lệnh thực thi một đợt sách nhiễu, đe dọa, và đàn áp các học viên vào đầu tháng 12 năm 2015 thì tôi đã trở thành một trong những mục tiêu chính của họ.

Ban đầu, tôi rất sợ hãi và không biết phải làm gì. Sau đó tôi đã có thể tìm thấy những điều luật và điều khoản phù hợp để phản kháng lại cuộc bức hại. Tôi tăng cường chính niệm và phủ định an bài của cựu thế lực. Với tín tâm kiên định vào Đại Pháp và Sư phụ, một khổ nạn dường như không thể đã được giải quyết. Quá trình phản bức hại cũng là một quá trình đề cao tâm tính.

Sau đây là cách mà tôi phủ định cuộc bức hại bằng chính niệm như thế nào.

Khổ nạn bắt đầu

Một ngày tháng 12 năm 2015, chồng tôi nhận được một cú điện thoại từ một ai đó ở chỗ làm của tôi. Anh ta nói rằng tôi cần phải viết một bản cam kết rằng “tôi sẽ không tham gia bất cứ tổ chức hoặc hoạt động bất hợp pháp nào.” Chồng tôi đã tin rằng tôi sẽ bị mất việc nếu tôi từ chối làm việc đó. Anh ấy đã bị chịu áp lực và thuyết phục tôi.

Những người lãnh đạo khác ở chỗ làm cũng bảo tôi rằng đang có một kế hoạch mở một phiên tẩy não cho những học viên từ chối viết bản cam kết, và họ sẽ bị treo lương. Họ cảnh cáo tôi rằng vài năm trước một học viên khác trong hoàn cảnh tương tự đã bị sa thải.

Họ liên tục hối thúc chồng tôi phải “giúp” tôi, bạn bè và đồng nghiệp đã khuyên rằng tôi nên hợp tác. Tôi nhờ chồng liên lạc với trưởng Phòng 610 mới nhậm chức, vì ông ấy đã từng là sếp của chồng tôi. Hồi đó chính niệm của tôi không đủ mạnh, e ngại và lo sợ đủ điều, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng tôi có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho ông ấy.

Chồng tôi quyết định đến gặp ông trưởng Phòng 610 một mình. Sau khi chồng tôi quay về, tôi cảm thấy anh còn sợ hãi hơn trước. Những ngày sau đó, ông trưởng Phòng 610 đã gọi cho chồng tôi vài lần gây áp lực cho anh. Ông ấy đã nói với chồng tôi rằng ngày càng có nhiều người kiện Giang Trạch Dân ở khu vực chúng tôi so với những nơi khác, chính phủ sẽ thực sự dập tắt vụ này. Ông ta đã khuyên chồng tôi, nghe có vẻ rất quan tâm, như kiểu: “Anh nên nói chuyện thêm với vợ”. “Cả gia đình anh sẽ sống ra sao nếu chỉ nhờ bằng mỗi đồng lương của anh?”

Chồng tôi biết rằng tôi sẽ không hợp tác với tà ác, nhưng anh rất lo lắng. Dưới áp lực rất lớn, chồng tôi đã phát ốm. Tôi đã bối rối không biết phủ định bức hại thế nào để gia đình và bạn bè không có ấn tượng xấu về Đại Pháp. Tôi lo lắng về việc gia đình mình sẽ nghĩ thế nào về một học viên như mình.

Một người bạn của chồng tôi đã biết về tình hình của chúng tôi và đã đến thăm. Trước mặt mẹ chồng và con gái của tôi, ông ấy đã buộc tội tôi là ích kỷ và không quan tâm gì đến gia đình. Tôi biết mình không thể đầu hàng tà ác và cố gắng giải thích với ông ấy. Tôi cũng cảm thấy oán hận và đôi co với ông ấy. Sau khi ông ấy về, tôi cảm thấy thật tệ rằng mình đã không giảng chân tướng cho ông ấy được tốt. Tôi trách bản thân mình đã không có ngộ tính đủ cao.

Bỗng nhiên, những lời dạy của Sư phụ đã xuất hiện trong trí óc tôi:

“Là đệ tử Đại Pháp thì hoàn toàn phủ định hết thảy những gì cựu thế lực tà ác đã an bài.” (“Đại Pháp kiên cố không thể phá” Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

“‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận”, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Lúc đó tôi quyết định: “Mình sẽ xả bỏ cái Tình của người thường và phủ định hoàn toàn an bài của cựu thế lực. Mình chỉ đi trên con đường Sư phụ đã an bài cho mình.”

Hướng nội

Tôi bắt đầu hướng nội và thấy nhiều chấp trước của mình. Ví dụ, khoảng hai năm trước, tôi đã quyết định giảm bớt thời gian giảng chân tướng vì tôi nghĩ rằng mình đã không dành đủ thời gian cho việc học Pháp và con gái của tôi thì chơi điện tử trên mạng rất nhiều. Tôi nghĩ, trước tiên mình nên dành thêm nhiều thời gian để học Pháp, dạy bảo con gái và viên dung môi trường gia đình. Kết quả là tôi không thể phát chính niệm đủ bốn lần một ngày, tôi không luyện đủ năm bài công Pháp và đã không làm tốt ba việc.

Tôi sợ bị mất việc. Tâm chấp trước này đã can nhiễu tôi liên tục trong 18 năm qua. Tôi cũng nhận ra rằng mình vẫn còn tâm oán hận và tâm tranh đấu. Tôi bắt đầu phát chính niệm để giải thể những niệm đầu và quan niệm này, xin Sư phụ gia trì để thanh lý hết thảy những niệm đầu bất hảo. Tôi cũng chia sẻ với những học viên khác và chúng tôi cùng chia sẻ thể ngộ của mình.

Với sự giúp đỡ của các học viên, tôi đã gửi tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp tới các cấp chính quyền qua bưu điện. Các học viên cũng giảng chân tướng về Đại Pháp cho những người này bằng những phương thức khác.

Thực hiện quyền hợp pháp

Tôi suy ngẫm làm thế nào tôi có thể khiến mọi người hiểu được Đại Pháp và giúp họ có được sự lựa chọn đúng đắn đối với Đại Pháp. Tôi nghĩ và nghĩ mãi về điều này và cuối cùng câu trả lời đã đến từ Pháp của Sư phụ.

“Lịch sử nhân loại không lấy việc con người sống như thế nào làm mục đích cuối cùng, lịch sử nhân loại cũng không phải là khu vườn cho lạc thú hung tàn của tà ác.” (“Gửi Pháp hội Châu Âu năm 2005” Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

“Hết thảy những điều ấy đã là Pháp tạo thành, thì lẽ nào không thể được dùng cho Đại Pháp trong khi chứng thực Pháp? Có thể chứ; tuy nhiên chúng ta tuyển chọn những gì [ngay] chính, tuyển chọn những gì tốt đẹp, tuyển chọn những gì có thể khởi tác dụng chính diện.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003” Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Tôi nhớ rằng luật công chức Trung Quốc có điều khoản rằng cho phép công chức kiến nghị sửa đổi đối với những mệnh lệnh sai trái. Tôi tìm hiểu thêm về những điều luật và đạo luật tương tự.

Theo như điều khoản 54 của luật công chức Trung Quốc thì “Nếu một công chức, khi thực thi nhiệm vụ, mà nhận thấy rằng một quyết định hoặc một mệnh lệnh nào đó do cấp trên đưa ra là sai thì người công chức này có thể đưa ra kiến nghị cho cấp trên sửa đổi hoặc hủy bỏ quyết định hoặc mệnh lệnh đó. Điều khoản đó cũng nêu rằng: “nếu công chức đó thực thi một quyết định hoặc một mệnh lệnh mà hoàn toàn trái với luật pháp thì công chức đó sẽ phải chịu trách nhiệm tương ứng theo pháp luật.”

Tôi quyết định dùng điều khoản này để bảo vệ quyền lợi của mình và cũng chỉ ra giải pháp hợp pháp cho những lãnh đạo và đồng nghiệp của tôi. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã ban cấp cho tôi trí huệ này bởi vì tôi đã có chính niệm mạnh mẽ và thực sự quan tâm tới chúng sinh.

Tôi dành vài đêm và một dịp cuối tuần để viết những bức thư kiến nghị rằng quyết định đưa tôi đến trung tâm tẩy não hoặc sa thải tôi vì đã không viết bản cam kết là phi pháp và nên được thu hồi lại. Với mong muốn cứu người và đánh thức phần biết của họ, tôi đã viết thật chi tiết Đại Pháp là gì, sự thật về cuộc bức hại mà tôi đã phải chịu đựng, tại sao tôi lại quyết định kiện Giang Trạch Dân, và các mệnh lệnh từ Phòng 610 là phi pháp.

Tôi đưa những lá thư mình viết cho chồng xem và đưa cả cho những đồng nghiệp của mình trước khi gửi chúng đến những đối tượng phù hợp. Vài ngày sau, giám đốc chỗ làm của tôi đã kể với chồng tôi về những bức thư đó. Ông ấy nói với chồng tôi rằng: “điều này sẽ không có lợi cho tôi” nếu những bức thư này được gửi lên chính quyền cấp trên.

Tôi kiên định tín tâm rằng con đường mà tôi đi là chân chính và rằng nó phù hợp với xã hội người thường. Tôi không hề dao động về quyết định của mình. Hạn chót để nộp bản cam kết là ngày 24 tháng 12 đã qua.

Phủ định bức hại

Sau kỳ nghỉ đầu năm mới, một người lãnh đạo đã đến gặp tôi và xin tôi hãy làm theo mệnh lệnh của Phòng 610 vì ông ấy đang bị chịu áp lực từ phía cấp trên. Tôi giải thích cho ông ấy rằng hành động của tôi cũng là vì tương lai của họ, và tôi tự tin rằng tôi sẽ không phải chịu bất cứ hậu quả gì.

Mấy hôm sau, vài vị lãnh đạo và các nhân viên khác liên quan đến trường hợp của tôi đã tổ chức một cuộc họp. Tôi cũng được mời đến. Trong suốt buổi họp, họ đe dọa sẽ cho tôi trượt trong đợt đánh giá thường niên, điều này có nghĩa là tôi sẽ bị mất việc. Tôi nói với họ rằng tôi có quyền tự do tín ngưỡng, và tôi cũng có quyền kiện Giang Trạch Dân. Tôi nói rằng tất cả những hành động của tôi là tuân theo pháp luật và những điều khoản trong luật công chức. Tôi nói với họ rằng mệnh lệnh của Phòng 610 là phi pháp và vi phạm các điều khoản, việc này đã ngăn cản các lãnh đạo thực hiện các hoạt động tư pháp và can thiệp vào những vụ việc khiếu kiện cụ thể.

Những ngày sau buổi họp, các niệm đầu bất hảo đôi lúc lại xuất hiện. Tôi tiếp tục tăng cường chính niệm, kiên định học Pháp, và phát chính niệm hàng giờ.

Sau Tết Nguyên đán, khi tôi quay lại làm việc, quản lý của tôi nói rằng mọi việc đã ổn. Các vị lãnh đạo đều đồng ý cho tôi qua đợt đánh giá thường niên mặc dù tôi đã không thực thi mệnh lệnh của Phòng 610.

Tôi vô cùng cảm tạ sự bảo hộ của Sư phụ và chính niệm và sự hỗ trợ của các học viên.

Xin hãy từ bi chỉ ra những điều không phù hợp trong bài chia sẻ này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/31/351881.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/19/165473.html

Đăng ngày 13-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share