Bài viết của Tâm Ngữ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-9-2017] Mặc dù sống ở thành phố, nhưng tôi thường về thăm nhà ở dưới quê. Đối diện bên kia đường với nhà tôi là một người hàng xóm thường mang đến cho chúng tôi rất nhiều phiền toái. Giữa hai nhà là một con đường rộng năm mét luôn đông đúc xe cộ.

Tháng 8 năm 2016, một người hàng xóm khác ở quê gọi cho tôi và bảo tôi về ngay lập tức, nhưng ông không giải thích rõ là có chuyện gì.

Ngày hôm sau, khi vợ chồng tôi về quê, chúng tôi không thể nào lái xe vào trong sân được. Người hàng xóm bên kia đường đã cơi nới sân nhà họ thêm một mét ra phía đường, và một đống đất bên ngoài bức tường bao sân nhà họ trải dài ra đường nửa mét. Bởi vậy con đường trở nên hẹp hơn nhiều và xe cộ gần như phải áp sát bức tường bao sân nhà tôi để đi qua. Kết quả đã tạo thành các rãnh sâu trên đường và khi trời mưa nước sẽ tích tụ ở đó. Và người đi bộ phải bước qua nước.

Thấy vậy, tất cả những việc trước đây mà người hàng xóm này đã làm đều hiện lên trong tâm trí tôi: Khi bắt đầu xây nhà, chúng tôi mua hai xe tải đá để ở sân trước. Người hàng xóm này đã tự ý lấy một một số đá khi chúng tôi không ở đó và xây tường bao sân nhà họ. Họ không hỏi chúng tôi xem liệu họ có thể sử dụng chúng không, hay họ có phải trả tiền cho chúng tôi không. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi đã kiềm chế bản thân không tranh đấu với họ. Tôi không nói một lời nào về chuyện này và chỉ đi mua thêm đá khi việc xây dựng bắt đầu.

Đây không phải là lần duy nhất họ lấy tài sản của chúng tôi. Con đường trước nhà chúng tôi vốn không bằng phẳng và mấp mô. Những người lái xe tải chở vật liệu không sẵn lòng đi vào đây. Chúng tôi phải hỏi nhiều lái xe trước khi một trong số họ cuối cùng đồng ý chở đất cho chúng tôi.

Sau đó chúng tôi thuê một số người để làm lại con đường. Một tuần sau, khi từ thành phố trở về, chúng tôi ngạc nhiên khi thấy người hàng xóm này đã lấy tất cả chỗ đất ấy và sử dụng để làm sân nhà họ. Tôi thực sự tức giận. Tôi muốn đập tan cửa nhà họ và cãi nhau với họ. Nhưng một học viên Đại Pháp không nên cư xử như thế, vì vậy tôi nén cơn giận lại.

Một lần khác, trong sân nhà tôi có một cây mận to. Trong một tối mùa thu, khi về nhà, tôi thấy một cái thang dài trên tường nhà mình. Khi mở cổng, tôi thấy người hàng xóm này với cái rổ to đang hái những quả mận. Tôi rất bất ngờ nhưng ông ấy thì im lặng. Ông ấy trèo xuống và chỉ đơn giản là trở về nhà mình với cái rổ đầy mận. Trên cây không còn quả mận chín nào. Ông ấy đã hái hết rồi.

Tôi muốn lấy lại tất cả số mận ông ấy đã hái, nhưng một học viên Đại Pháp không nên tranh cãi, vì vậy tôi đơn giản là đi mua một ít mận ở cửa hàng tạp hóa.

Người hàng xóm này luôn bắt nạt chúng tôi và rất ích kỷ. Và những gì họ làm lần này là không thể chấp nhận được. Tất cả những người hàng xóm khác đều đến và nói xấu người hàng xóm này. Họ nói rằng chúng tôi quá dễ dãi với ông ấy và lòng đường trước nhà chúng tôi bây giờ quá hẹp. Họ khuyến khích chồng tôi nên giải quyết với người hàng xóm này.

Chồng tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Ông ấy muốn qua nhà hàng xóm để nói chuyện thẳng với họ về những gì họ đã nhiều lần làm với chúng tôi. Tôi cũng tức giận vì họ quá vô lý. Tôi thực sự muốn phá đổ bức tường bao sân nhà họ.

Tuy nhiên, người hàng xóm này không mở cửa và không quan tâm ai đến nói chuyện với họ. Một số người hàng xóm trở nên giận dữ đến nỗi đã đi lấy cuốc, và đợi hiệu lệnh của chúng tôi để phá đổ tường nhà họ. Mọi người rất giận dữ, nhưng tôi biết rằng mình phải bình tĩnh trở lại.

Sư phụ giảng:

“Pháp môn này của chúng tôi chính là trực chỉ nhân tâm; ở nơi lợi ích cá nhân, gặp khi mâu thuẫn giữa người với người, thì liệu có thể coi thường coi nhẹ những chuyện ấy được hay không—đây là vấn đề then chốt.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã thuyết phục tất cả những người hàng xóm giải tán và đẩy chồng mình về nhà. Ông ấy sắp nổ tung lên. Tôi bảo ông ngồi xuống và cố gắng bình tĩnh. Tôi dùng Pháp của Sư phụ về mất và được để giải thích cho ông. Dần dần ông ấy có thể giải tỏa được cơn giận.

Ngày hôm sau chồng tôi lấy ba xe tải đất và với sự giúp đỡ của những người hàng xóm khác, chúng tôi phá bức tường đằng trước nhà mình và xây thụt lại vào trong sân một mét. Mặc dù mất nhiều thời gian, nỗ lực và tiền bạc để làm con đường và xây bức tường, nhưng chúng tôi đã nghe lời Sư phụ và không cư xử tệ với người hàng xóm không trung thực kia.

Chúng tôi không thù ghét họ, vì họ đã giúp chúng tôi đề cao trong tu luyện. Tôi đã cảm ơn họ từ tận đáy lòng.

Vào một ngày, người hàng xóm này đã đến gặp chúng tôi. Mặc dù họ không xin lỗi về những gì đã làm, họ nói rằng muốn đưa chúng tôi tiền của gần 100 kg ngô mà họ đã lấy của chúng tôi. Để không làm họ mất mặt, tôi nói rằng chúng tôi tặng họ miễn phí. Họ đã rất vui và ở lại nhà tôi một lúc để trò chuyện.

Tận trong tâm, tôi cảm tạ Sư phụ và Đại Pháp vì đã thay đổi tôi thành một người có trái tim rộng lớn hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/14/353700.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/10/166005.html

Đăng ngày 13-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share