Câu chuyện của một bệnh nhân mắc bệnh ung thư phổi và ung thư xương giai đoạn cuối

[MINH HUỆ 15-07-2009] Tôi họ Trương. Tôi năm nay 47 tuổi và tôi sống ở một vùng núi xa xôi hẻo lánh, cách thành phố Tín Dương, tỉnh Hà Nam 100 dặm. Tôi có bốn con và hiện tất cả các cháu đều đang học đại học, trung học hoặc cấp hai, vì thế mà chúng tôi mang một gánh nặng kinh tế rất lớn.

Khoảng giữa tháng 9 năm 2008, tôi bắt đầu bị đau nửa người bên phải và một tuần sau thì không thể làm việc được nữa. Tôi thử vài phương pháp điều trị. Tôi đã đi kiểm tra ở bệnh viện vài lần, rồi cũng đi đến một ngôi đền địa phương để quỳ lạy trước ảnh Đức Phật và đốt giấy thần để cúng lễ. Tuy nhiên, làm như vậy cũng không có tác dụng gì. Tháng 2 năm 2009, tôi đến bệnh viện nổi tiếng Đồng Tể ở thành phố Vũ Hán để kiểm tra. Kết của hội chẩn cho thấy tôi bị ung thư phổi và ung thư xương giai đoạn cuối. Chồng tôi khóc và cầu khẩn các bác sĩ ở đó: “Xin hãy cứu vợ tôi! Từ khi cưới tôi, cô ấy làm việc từ sáng đến tối hơn hai mươi năm nay mà chẳng có ngày nào nghỉ ngơi. Gia đình tôi không thể sống thiếu cô ấy!” Các bác sĩ chỉ lắc đầu vô vọng.

Tôi biết bệnh của tôi cũng chẳng thể chữa được dù chúng tôi có nhiều tiền đến mấy. Hơn nữa, chúng tôi chẳng thể kiếm đâu ra nhiểu tiền đến vậy. Mỗi năm chúng tôi phải chi hơn hai mươi ngàn nhân dân tệ học phí cho các cháu và hiện tại đã nợ hơn mười ngàn. Hơn nữa, hai vợ chồng tôi kiếm sống chỉ dựa vào công việc dồng áng và một cửa hàng nhỏ bán giày. Chúng tôi không thể chi trả được cho việc này. Nửa năm qua, tiền thuốc của tôi có thể trả hơn một năm học phí cho các con. Chúng là hy vọng duy nhất của tôi. Làm sao tôi có thể đánh đổi bằng tiền học của chúng được? Thậm chí nếu tôi vào viện thì cũng chỉ là chi tiền một cách vô ích. Vì tôi từ chối nhập viện, chồng tôi phải mua thuốc giảm đau hết một ngàn tệ và đưa tôi về nhà.

Trước khi tôi đến Vũ Hán, thuốc giảm đau vẫn còn có công hiệu, tuy nhiên, chúng không còn tác dụng từ khi tôi trở về nhà và thay vào đó, tình trạng của tôi càng xấu đi. Chân đau rát, vai và cánh tay nhức buốt khiến tôi có cảm giác như bị dao đâm vào. Vết đau trên mặt khiến tôi trông xanh xao tái nhợt. Da tay và chân bong ra. Tôi không thể ngủ bất kể là ngày hay đêm. Tôi thực sự sống mà như đã chết. Tôi nghĩ tôi không thể trở thành gánh nặng cho chồng và các con thêm chút nào nữa.

Giữa tháng 3, tôi gọi các con tôi về để chụp một bức hình cả gia đình trong vườn đào. Tôi nhờ bạn bè và họ hàng giúp tôi chuẩn bị quần áo tang và quan tài. Sau khi tôi thu xếp mọi việc ổn thỏa, đã vài lần tôi cố uống thuốc ngủ mà đã chuẩn bị sẵn. Tuy nhiên, những cố gắng của tôi đã bị cháu gái lớn rất cẩn thận phát hiện ra; vì thế cháu đem vứt hết thuốc đi.

Trong lúc lúc tuyệt vọng nhất, anh rể tôi đến và nói với chồng tôi rằng, “Pháp Luân Công, môn mà một người cô của anh đang luyện tập, có thể cứu được vợ em đấy“. Sau đó, chồng tôi mời người cô này đến sớm nhất có thể. Bà ngay lập tức nhận lời và đi sáu tiếng xe buýt đến nhà tôi. Lúc đó, tôi nằm liệt giường, vì thế chồng tôi phải đỡ dậy và ngồi tựa vào gối. Ngay khi người cô vừa đến, bà liền lấy từ túi ra một quyển sách nhỏ, Chuyển Pháp Luân, và cho tôi xem. Bà cũng bật máy mp3 cho tôi nghe tiếng thu băng Sư Phụ giảng Pháp. Rồi bảo tôi nhắc lại câu, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!” Dù tay rất yếu, tôi vẫn cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên và ngẫu nhiên mở trang đầu tiên ra. Tôi nhìn thấy bức hình của Sư Phụ Lý, có thể là uy đức của Sư Phụ đã cảm hóa tôi hoặc do tôi xúc động mà nước mắt cứ tuôn trào. Chiều hôm đó, người cô sắp xếp cho tôi đọc hai cuốn sách nhỏ giảng thanh chân tướng và nghe băng thu Sư Phụ giảng Pháp ở thành phố Tể Nam một lúc.

Khoảng 4 hay 5 giờ chiều, bụng tôi bắt đầu sôi lên và cảm thấy đói. Chồng tôi nghe thấy vậy thì rất mừng và mau chóng rán mấy quả trứng. Tôi ăn hết, bằng đúng lượng thức ăn mà tôi ăn cả tuần.

Toàn bộ chân phải của tôi đã bị đau gần một tháng. Tuy nhiên, đêm đó, chỗ đau dần dần giảm bớt. Tôi thậm chí có thể tự đi vào nhà vệ sinh. Sáng hôm sau thì ăn được gần hết một bát cháo. Ngày thứ ba, lại có thể đi xe buýt với chồng đến nhà mẹ tôi, ở cách đó 20 dặm, để mừng thọ mẹ tôi 83 tuổi. Tất cả mọi người đều mừng rỡ vì tôi đến. Mẹ tôi hỏi, vừa mừng vừa ngạc nhiên, “Con hồi phục như thế nào vậy?” Tôi trả lời, “Là Sư Phụ Pháp Luân Công đã cứu sống con đấy mẹ ạ.” Sau đó, tôi kể lại chi tiết những gì đã trải qua trong những ngày vừa rồi. Anh trai tôi phấn khởi nói, “Thật không thể tin được! Không thể tin được! Thật là kinh ngạc! Em phải luôn vững tin nhé. ĐCSTQ có nói gì đi nữa thì Pháp Luân Đại Pháp cũng đúng đắn và tốt đẹp vì đã cứu sống em!” Anh tôi nói sẽ giành thời gian để đọc Chuyển Pháp Luân.

Sau đó, người cô lại đến lần nữa để cùng tôi học Pháp, chỉ cho tôi tập các bài động tác, giảng thanh chân tướng ra sao, và Đại Pháp bị ĐCSTQ tà ác bức hại như thế nào. Bà có nước da trắng hồng. Trông bà chỉ như 40 tuổi dù thực sự bà đã 70 tuổi. Bà đi lại nhanh thoăn thoắt. Bà bảo tôi rằng, “Cô từng bị mắc đến cả chục loại bệnh. Tuy nhiên, tất cả đều khỏi sau khi cô tập Pháp Luân Công. Cô cảm thấy rằng cô có sức khỏe vô biên thậm chí khi cô làm việc cả ngày.” Người cô ở nhà tôi hơn mười ngày, trong những ngày đó cô cùng tôi đọc Chuyển Pháp Luân và chỉ cho tôi năm bài động tác. Trước khi về, bà giới thiệu cho tôi vài bạn đồng tu. Các bạn đồng tu đối xử với tôi như chị em. Họ đưa đón tôi đi học Pháp và tập các bài công pháp cùng cả nhóm. Họ thực sự là những người không chút ích kỷ. Tôi có thể cảm nhận được đức hạnh cao đẹp của họ qua những việc họ làm.

Thời gian không quá một trăm ngày kể từ khi đắc Pháp, tôi gần như đã bình phục. Chồng tôi nói với tôi mừng rỡ, “Đại Pháp đã cứu em. Em phải toàn tâm tu luyện, nếu không, em nợ Đại Pháp, nợ các bạn đồng tu và hơn hết là nợ Sư Phụ đấy!

Đầu năm nay, cháu gái lớn nhà tôi đã bỏ cơ hội đi thực tập ở trường để về nhà chăm sóc tôi. Khi thấy tôi đã khỏe, cháu quay lại trường để thực tập. Trước khi đi, cháu có mang theo cuốn sách Chuyển Pháp Luân và nói với tôi rằng cháu sẽ đọc cẩn thận. Cháu gái thứ hai của tôi trở về nhà trước khi thi đại học. Tôi kể cho cháu nghe về việc Pháp Luân Công đã chữa lành cho tôi một cách kỳ diệu như thế nào và giảng thanh chân tướng cho cháu. Tôi bảo cháu đừng tin những điều dối trá tà ác trên TV hay từ sách vở. Cháu hiểu được sự thật và lập tức thực hiện “Tam Thoái”. Kết quả thi vào đại học của cháu là hơn 500 điểm, đó là một thành tích đáng khen và vì thế mà tên cháu được đăng trên danh sách các thí sinh trúng tuyển. Hiện giờ, cháu đọc hai bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân với tôi mỗi ngày. Các con trai tôi nghe xong chuyện của tôi, rằng Đại Pháp đã đưa tôi trở lại từ bờ vực của cái chết, trong ngày nghỉ lễ, cả hai cháu đã thực hiện “Tam Thoái” và luôn học thuộc câu “Đại Pháp của Sư Phụ hảo!” và “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!

Đại Pháp đã đem tôi từ cõi chết trở về, là Sư Phụ Lý đã cho tôi cuộc sống thứ hai. Đại Pháp đã cứu sống tôi, và cứu sống cả gia đình tôi. Tôi sẽ trân quý cơ hội này và sẽ vững bước trên con đường Sư Phụ đã an bài cho tôi.
_____________________________________________________________________________

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/7/15/204554.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/7/30/109612.html
Đăng ngày 01-08-2009, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share