[MINH HUỆ 18-5-2017] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!
Tôi rất vinh dự khi được chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với các đồng tu ngày hôm nay.
Tôi là một vận động viên chuyên nghiệp, đắc Pháp vào năm 2011. Cũng giống như hầu hết người Trung Quốc, tôi đã được dạy về chủ nghĩa vô thần và các nguyên tắc của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tâm trí của tôi tràn ngập những tư tưởng về sự quang vinh của ĐCSTQ, Đảng là vượt trên hết mọi thứ, vinh quang cho đất nước,..
Với chủ nghĩa dân tộc trên tất cả, môi trường cạnh tranh tàn bạo đã rút cạn sức sống của tôi. Tôi đã phải chiến đấu khốc liệt để giành danh tiếng và thành tích. Tôi nghỉ hưu sau khi đã kiệt quệ về thể chất và tinh thần.
Sư phụ và Đại Pháp đã giúp tôi thoát khỏi vòng xoáy của danh vọng và tiền tài, giúp tôi thanh lọc cơ thể, và đã cho tôi cơ hội tu luyện quý giá này. Tâm tôi tràn ngập lòng biết ơn Sư phụ..
Bước vào tu luyện
Sau khi nghe các chương trình phát sóng của đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV), tôi đã biết được sự tồn tại của cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi không biết nhiều về Pháp Luân Công cũng như về cơn sốt khí công.
Nhiều năm sau tôi tìm thấy cuốn sách này trên Internet và đọc nó. Tôi muốn hiểu tại sao các học viên Pháp Luân Công lại bị bức hại tàn nhẫn như vậy nhưng họ vẫn không từ bỏ niềm tin của mình. Tôi tự nghĩ rằng Pháp Luân Công phải có một cái gì đó khác thường.
Tôi đã lên mạng Internet, tìm ra cuốn sách Chuyển Pháp Luân, và đọc sách một mạch từ đầu đến cuối. Điều đó đã phá huỷ hoàn toàn nền giáo dục vô thần của tôi. Tôi đã bị sốc khi đọc những điều tôi chưa từng nghe đến. Tôi háo hức muốn chia sẻ với những người khác, nhưng chỉ gặp những phản ứng lạnh nhạt. Mặc dù tôi cảm thấy thất vọng, tôi tin vào Pháp của Sư phụ, vì từng câu đều là chân lý. Tôi đã học các bài tập bằng cách xem video hướng dẫn.
Bởi vì những vết sẹo từ thương tích của tôi, chân tôi cứng và tôi không thể ngồi đả tọa. Mỗi ngày, tôi tập bài tập từ một đến bốn. Phải mất một khoảng thời gian để tôi có thể thực hiện bài tập thứ năm trọn vẹn một giờ đồng hồ.
Việc này diễn ra trong hơn một năm. Sau đó, Sư phụ điểm hóa thông qua một người bạn bình thường rằng một học viên nên tham gia tu luyện tập thể thay vì tu luyện một mình, và tôi đã bước ra để liên lạc với các học viên địa phương. Từ đó trở đi, tôi đã không còn sợ hãi và tham gia các nhóm luyện công, học Pháp nhóm cùng các hoạt động cộng đồng.
Kiên định vào Pháp bất chấp can nhiễu
Chồng tôi, cũng là một vận động viên chuyên nghiệp, đã cố gắng ngăn tôi tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi di cư từ Trung Quốc và tôi sống phụ thuộc vào anh ấy. Anh ấy chăm sóc tôi, và chúng tôi sống rất hòa thuận từ khi kết hôn. Bạn bè và người thân coi chúng tôi là gia đình kiểu mẫu. Vì vậy quan lớn nhất chính là nằm ở gia đình tôi.
Chồng tôi không hiểu Pháp Luân Công, tin rằng đó là làm chính trị. Tôi đã cố gắng nói chuyện với anh ấy về Pháp Luân Công, nhưng anh từ chối lắng nghe. Anh ấy không hài lòng và đe dọa sẽ bỏ tôi.
Sau một vài đêm không ngủ, tôi đã quyết định rằng, bất kể điều gì đã xảy ra, tôi sẽ không từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi đã viết một lá thư về tu luyện của tôi với hy vọng rằng anh ấy sẽ hiểu. Tôi đã nói rằng tôi sẽ chấp nhận bất kỳ quyết định nào anh ấy chọn, ngoại trừ việc tôi từ bỏ niềm tin của mình. Quyết tâm của tôi đã giúp giải quyết vấn đề, điều đó cho thấy tôi đã vượt qua được quan này. Khi không còn vấn đề gì nữa, tôi lại tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công.
Chứng thực Pháp
Sau khi tôi tham gia nhóm học Pháp và luyện công, tâm tính của tôi đã được cải thiện rất nhanh. Đặc biệt sau khi xem buổi biểu diễn Shen Yun, tôi nhận ra rằng thời gian còn lại đã rất ngắn rồi. Được một đồng tu khuyến khích, tôi bắt đầu tham gia giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Công tại các điểm du lịch.
Người học viên này và tôi đã đắc Pháp cùng vào khoảng thời gian đó. Cô ấy rất cởi mở và dám nghĩ dám làm. Mỗi ngày cô luôn hoàn thành cả một danh sách những người đã thoái ĐCSTQ. Còn tôi vốn là người ít nói và sống nội tâm. Nên ngay cả khi tôi mở miệng, tôi cũng không thể thuyết phục mọi người thoái Đảng. Tôi chỉ có thể phân phát tờ rơi. Sau khi chia sẻ với cô ấy, chúng tôi đã tham gia vào một dự án ở Đức để phản đối các cuộc triển lãm cơ thể người và chúng tôi đã thu được hơn 1.000 tờ đơn thỉnh nguyện đầy các chữ ký.
Sau khi Bài giảng Pháp tại New York năm 2013 của Sư phụ xuất bản, tôi nhận ra sự khẩn cấp phải giảng chân tướng cho người Trung Quốc. Họ đi ra nước ngoài để nghe sự thật về Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy tầm quan trọng của trách nhiệm của chúng tôi với tư cách là các học viên ở nước ngoài. Tuy nhiên, tôi vẫn phải buông bỏ chấp trước sợ hãi. Sau khi đọc các bài viết trên Minh Huệ, tôi đã phối hợp với các bạn đồng tu và đi đến các hội chợ, nơi chúng tôi giảng chân tướng cho người Trung Quốc.
Cuối cùng tôi cũng đột phá chính bản thân mình ngay trong cuộc triển lãm thương mại này. Tất cả các học viên khác đã bỏ đi, và tôi không có ai để dựa vào. Sau ba tháng tham dự hội chợ triển lãm, cuối cùng tôi đã buông bỏ nỗi sợ hãi của mình và có thể giảng chân tướng trực diện cho người dân Trung Quốc.
Các địa điểm tuyệt vời để giảng chân tướng
Một học viên và tôi phân phát tờ rơi và giúp thoái khỏi ĐCSTQ tại các nhà ga xe lửa, các điểm tham quan thành phố, các trường đại học, thư viện và ký túc xá của sinh viên. Chúng tôi cũng đã đến các hội chợ thương mại trong thành phố và các khu vực lân cận. Chúng tôi đi từng gian hàng trong 1-2 và đôi khi là ba ngày. Đôi lúc quá tập trung mà quên mất cả bữa trưa. Hiệu quả giảng chân tướng của các cuộc triển lãm thương mại là tốt nhất, với 1 con số ấn tượng của những người đồng ý thoái ĐCSTQ.
Sau đó, tôi nhận ra rằng các sân bay là nơi mà khách du lịch Trung Quốc tập trung nhiều nhất, đặc biệt là trong những ngày lễ. Vào những mùa cao điểm, nhiều nhóm khách du lịch xếp thành những hàng dài. Chúng tôi nghĩ rằng đây là một cơ hội tuyệt vời cho các học viên trong thành phố của chúng tôi nói chuyện với mọi người. Tuy nhiên, để loại bỏ tất cả sự can nhiễu tiềm ẩn, chúng tôi đã giảng chân tướng với nhân viên sân bay và nói với họ những gì chúng tôi đã làm. Chúng tôi đã hợp tác tốt với nhau.
Do đồng tu phải đi làm việc, nên chỉ còn một mình tôi. Mặc dù tôi hơi lo lắng, tôi đã không quay về. Sư phụ đã giảng:
“Các đệ tử Đại Pháp là niềm hy vọng duy nhất để cứu độ cho chúng sinh ở mỗi vùng và mỗi quốc gia.” (Cảm ơn thiệp chúc của chúng sinh, Tinh Tấn Yếu Chỉ 3)
Vì vậy, tôi đã củng cố chính niệm của tôi bằng cách học Pháp tốt. Chỉ với Pháp tôi mới không bị dùi vào sơ hở. Tôi làm theo lời dạy của Sư phụ làm tốt ba việc, luyện công hàng ngày, phát chính niệm, và học Pháp nhóm.
Dần dần, sự can nhiễu giảm đi. Chồng tôi nói rằng anh sẽ không xen vào việc của tôi nữa. Ở nhà anh ấy cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi ra ngoài thường xuyên, kể cả ngày cuối tuần. Công việc của tôi có thời gian linh hoạt, vì vậy nên tôi ưu tiên làm hạng mục Đại Pháp. Tôi làm ba việc không ngừng nghỉ kể cả vào ngày nghỉ lễ và khi thời tiết xấu.
Khi phát chính niệm, tôi thêm vào một niệm – loại bỏ tất cả vật chất bất hảo can nhiễu vào trường của tôi. Tôi cũng đã cầu xin Sư phụ gia hộ, bởi vì:
“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)
Thực ra tất cả mọi việc đều là Sư phụ làm giúp, tôi chỉ là một chân chạy việc và truyền đạt ý của Ngài mà thôi.
Chính miệm phải mạnh
Khi giảng chân tướng, tôi đã gặp đủ các loại người. Một số người có thái độ tích cực về Pháp Luân Công, trong khi nhiều người từ chối lắng nghe. Một số không hiểu chúng tôi, trong khi một số không nghiêm túc và gọi chúng tôi là kẻ phản bội. Tôi đã buông bỏ chấp trước sợ mất mặt và luôn ghi nhớ lời dạy của Sư phụ là luôn giữ chính niệm và từ bi lấy thiện đãi người.
Sư phụ giảng:
“Nếu chư vi có chính niệm rất mạnh, thì tà ác sẽ bị giải thể. Lực lượng từ bi chân chính có thể giải thể hết thảy nhân tố bất chính; khi chư vị giảng cho họ thì chính là năng lượng đang phát phóng ra ngoài, thì sẽ giải thể những thứ của tà ác; tà ác ở không gian khác sẽ không dám đến gần và khống chế người ta nữa.” (Giảng Pháp ở Manhattan 2006, Giảng Pháp tại các nơi X)
Tôi nói một cách bình thản, cố gắng không kích động mặt tiêu cực của người ta. Tôi không tiếp cận họ khi họ bận, chẳng hạn như khi đang làm thủ tục check-in hay chia tay nhau. Lúc vội vã người ta hay có xu hướng nóng tính. Tôi phải căn cứ vào cảm xúc của họ để tránh bị ảnh hưởng xấu. Nếu một người phản ứng tiêu cực, nó ảnh hưởng đến người khác, đôi khi thậm chí đem đến sự can nhiễu. Điều này có thể đẩy nhiều người ra xa. Tôi đã học cách kiềm chế bản thân và buông tâm tranh đấu xuống.
Sư phụ đã khai sáng con đường cho tất cả chúng ta miễn là chúng ta phải luôn cứu độ chúng sinh. Nhờ sự gia trì của Sư phụ và trí huệ từ Pháp ban cho, mọi việc tôi làm đều sẽ rất suôn sẻ.
Khi tôi bắt xe buýt về nhà, tôi nhìn thấy một sinh viên với hai vali lớn và nhiều hành lý khác. Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ và hỏi cậu ấy có cần giúp đỡ hay không. Cậu ấy chấp nhận và tôi có thể nói chuyện với cậu ấy về Pháp Luân Công. Cậu ấy vừa mới đến Đức. Cậu đã nghe nói về thoái xuất khỏi ĐCSTQ nhưng không hiểu rõ ý nghĩa của nó. Tôi đã nói với cậu ấy rằng ĐCSTQ đã phạm những tội ác khủng khiếp, như tiến hành cuộc bức hại và mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công.
Tôi giải thích rằng chỉ có thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó thì một người mới không bị báo ứng hủy diệt khi nó sụp đổ. Cậu ấy đã minh bạch và thoái Đảng.
Xử lý can nhiễu
Nhưng lúc nào cũng sẽ có can nhiễu. Khi tôi nói chuyện với một nhóm người, một nhân viên bảo vệ sân bay đã xuất hiện và yêu cầu xem giấy tờ tùy thân. Rõ ràng, có người đã cáo buộc tôi đang lừa đảo. Tôi nói với nhân viên an ninh rằng tôi không lấy tiền, tôi chỉ nói chuyện với người Trung Quốc về những điều họ không thể nghe thấy ở Trung Quốc. Anh ấy đã không gây ra cho tôi bất kỳ vấn đề nào nữa và chỉ nói rằng nếu ai đó không muốn nghe chỉ cần bỏ đi là xong.
Sau đó, tôi tiếp cận người phụ nữ đã cáo buộc tôi và nói: “Tôi là một học viên, và tôi không trách những gì chị đã làm. Nhưng tôi đang làm một việc tốt và hy vọng rằng chị sẽ biết được sự thật thay vì cản trở những nỗ lực của chúng tôi.” Cô ấy thừa nhận rằng cô ấy đã sai.
Ngay sau khi các học viên ở Trung Quốc bắt đầu khởi kiện Giang Trạch Dân vì ông ta đã phát động cuộc bức hại, một nhân viên an ninh đã ngăn tôi lại. Tôi đã nói với ông ấy về vụ kiện và cách mà người dân Trung Quốc bị lừa dối. Anh ta đã nghe về điều đó nhưng muốn nhắc tôi không tuyên truyền với người khác. Tôi nhận ra rằng không có gì là ngẫu nhiên, rằng nó phải liên quan đến tu luyện của tôi. Tôi tự nhắc mình chú ý hơn đến những gì tôi nói và đã làm và hướng nội tìm bản thân.
Một ngày khác, khi tôi vừa đến sân bay, tôi được nghe nói rằng Lãnh sự quán Trung Quốc đã phàn nàn về chúng tôi và chúng tôi đang bị theo dõi. Sau đó, chúng tôi nhận thấy rằng một số nhân viên sân bay đã không còn thân thiện và giữ một khoảng cách từ chúng tôi. Ngoài ra, có những sự cố cho thấy rằng Lãnh sự quán đã cử người theo dõi chúng tôi. Một số đẩy những chiếc xe đẩy trống rỗng và những người khác thì giả dạng khách du lịch.
Một lần, tôi tiếp cận một người đẩy chiếc xe đẩy rỗng và nói: “Tôi biết anh đang ở đây để theo dõi chúng tôi. Tôi hiểu đây là công việc của anh, và anh cần công việc này để nuôi sống gia đình. Nhưng đây là Đức. Anh đang vi phạm luật pháp địa phương.” Tôi đã nói chuyện với anh ấy về Pháp Luân Công và bảo anh ấy nói với Lãnh sự quán rằng không chỉ chúng tôi, mà còn cả người Đức, đều bị lừa gạt. Từ đó, chúng tôi cảm thấy hầu như không còn ai theo dõi nữa.
Tôi đánh giá cao thực tế là sân bay là nơi để buông bỏ chấp trước của tôi. Ở đây tôi thường tình cờ gặp người quen, đồng nghiệp, và người thân của họ. Họ cũng biết chồng tôi. Lúc đầu, tôi đã cố tránh họ nhưng sau đó nhận ra rằng điều này là sai. Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều người mà tôi không muốn gặp khi vào sân bay.
Sư phụ đã giảng:
“Tôi nói rằng vậy không đủ; trong tương lai có khi đang ở trước mặt người mà chư vị không muốn mất mặt nhất thì chư vị bị người ta tát cho hai cái, không cất đầu lên nổi; chư vị đối đãi vấn đề ấy như thế nào, xem chư vị có thể Nhẫn được hay không. (Chuyển Pháp Luân)
Tôi biết rằng tôi còn có nhiều quan niệm người thường cần phải buông bỏ, chẳng hạn như sợ khó khăn, sợ mất mặt, tâm chứng thực bản thân, tự bảo vệ .v.v.. Vẫn còn một khoảng cách lớn giữa yêu cầu của Sư phụ, các bạn đồng tu khác và tôi. Vì vậy, tôi luôn trân quý cơ hội tu luyện này. Nó giúp tiếp tục bộc lộ những chấp trước của tôi và nhắc tôi nên buông bỏ, phải tinh tấn tu luyện bằng cách luôn hướng nội bản thân, làm một người tu luyện thực sự, làm tốt ba việc và xứng đáng với danh hiệu “đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.”
(Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm Pháp Luân Đại Pháp New York 2017)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/18/348329.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/22/163953.html
Đăng ngày 23-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.