Bài viết của một học viên tại New York

[MINH HUỆ 20-5-2017] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên lâu năm sống tại khu vực phía Bắc New York. Đã 17 năm kể từ khi tôi đắc Pháp vào năm 2000, vì vậy ngay từ những ngày đầu, việc tu luyện cá nhân của tôi đã hòa cùng với tu luyện Chính Pháp. Thời bấy giờ, cuộc bức hại rất nghiêm trọng.

Mặc dù tôi không có hiểu biết rõ ràng về Đại Pháp và tu luyện Chính Pháp, nhưng tôi đã tham gia cùng các học viên lâu năm khác trong các hoạt động như tới cuộc họp Ủy ban Nhân quyền diễn ra tại Geneva, tham gia Triển lãm chống Tra tấn tại New York hàng tuần, và phát chính niệm trước Đại sứ quán Trung Quốc.

Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho các viên chức chính phủ Mỹ vào năm 2004, và tiếp tục cho đến hiện tại. Năm 2008, tôi gia nhập Đoàn nhạc Tian Guo New York và tới tham gia nhiều dịp diễu hành lớn.

Năm nay, có hai buổi diễn Shen Yun tại vùng chúng tôi. Là người điều phối cho việc quảng bá hai buổi diễn này, tôi phải trải qua nhiều áp lực và khảo nghiệm tâm tính. Tôi muốn chia sẻ về những kinh nghiệm này.

Đắc Pháp

Năm 2000, tôi lái xe đưa chồng tôi (một người mới đắc Pháp) tới Pháp hội tại New York. Tôi đã rất may mắn khi được nghe bài chia sẻ của nhiều học viên.

Trước đó, tôi đã bị gãy chân trái trong một tai nạn. Bác sĩ nói rằng tôi sẽ phải mất nửa năm để phục hồi hoàn toàn chân bị gãy. Nhưng sau Pháp hội, chân của tôi đã phục hồi một cách kỳ diệu và còn khỏe hơn trước khi tai nạn.

Một vài học viên nói với tôi rằng Sư phụ đang chăm sóc tôi. Cảm động vì điều đó, tôi đã bước lên con đường tu luyện và trợ Sư Chính Pháp.

Tu luyện bản thân trong Đoàn nhạc Tian Guo

Kể từ khi tôi đắc Pháp, tôi đã bận rộn tham gia vào các hạng mục giảng chân tướng. Tôi đã không thật sự nhận thức được rằng việc tu luyện cá nhân của tôi cũng được hòa vào việc tham gia các hạng mục.

Khi tôi tập trung quá mức vào làm việc và buông lơi tu luyện cá nhân, thì những gì tôi làm trở nên kém thần thánh. Khi tôi không hướng nội và đề cao dựa trên Pháp trong khảo nghiệm, mọi việc trở nên khó khăn.

Sư phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles” vào tháng 2 năm 2006 rằng:

“Ngày có diễu hành ở khu phố Tàu, các từng không gian trên thiên thượng có vô số chư Thần, khắp trời đều là chư Thần, đang đánh trống trận. Rất rất nhiều các thiên binh thiên tướng ấy đang xung tiến lên. Các đệ tử Đại Pháp thổi nhạc có năng lượng phóng xuất ra lớn phi thường. Mọi người thấy trong phim trái bom nguyên tử khi nổ một cái là sinh ra một sóng xung kích rất to lớn phải không? Còn to lớn hơn lực lượng ấy nữa. (vỗ tay) Bởi vì năng lượng mà đệ tử Đại Pháp phóng xuất ra có thành phần lớn hơn nguyên tử; hơn nữa lạp tử mỗi tầng đều rất lớn mạnh. Nên cũng nói, bấy giờ hễ có âm thanh xuất ra là một màn ánh sáng.”

Nghe được điều ấy, tâm tôi đã rất vui, và tôi biết rằng mình muốn tham gia vào Đoàn nhạc Tian Guo.

Hồi còn học tiểu học tại Đài Loan, tôi đã là người chỉ huy dàn nhạc của trường trong 6 năm. Vậy nên tôi thấy mình có một chút kiến thức về âm nhạc. Năm 2008, tôi rất vinh dự khi được tham gia vào Đoàn nhạc Tian Guo và có thể trợ Sư chính Pháp với kỹ năng của mình.

Tôi biết rằng đã rất nhiều năm mình không đụng tới nhạc cụ. Vì cần nhiều thời gian luyện tập để có thể đạt tới yêu cầu của nhạc đoàn, tôi đã cố gắng tham gia đầy đủ tất cả các buổi diễn tập được tổ chức. Trừ khi có bão tuyết, tôi đều đi 5 tiếng để tới buổi tập hàng tuần. Tôi chơi nhạc bằng cả trái tim, và tôi hiểu rằng mình sẽ cứu người với từng nốt nhạc.

Trong một khoảng thời gian, tham gia vào các buổi luyện tập và diễu hành đã là một phần trong cuộc sống của tôi. Đôi khi, tôi cảm thấy mệt mỏi, nhưng hầu hết thời gian sẽ là cảm giác hạnh phúc và vui vẻ. Tuy nhiên một sự việc diễn ra vào năm 2012 đã mang đến một khảo nghiệm lớn xem tôi có thể hướng nội vô điều kiện hay không.

Sau buổi tập luyện vào ngày 4/7 tại Washington DC, người chỉ huy đã đưa ra danh sách các thành viên được lựa chọn cho cuộc diễu hành. Tôi không nằm trong danh sách. Điều đó là một tin sét đánh đối với tôi. Tôi không thể chấp nhận được quyết định đó, và không có ai giải thích với tôi nguyên nhân.

Tôi đã có nhiều suy nghĩ tức giận. Liệu có phải do tôi quá già? Hay tôi chơi không đủ tốt? Nhưng có nhiều người chơi còn tệ hơn tôi mà. Mặc dù tôi đã không nói ra, nhưng các suy nghĩ của người thường lại đang chạy loạn lên trong đầu tôi. Việc này sau đó đã trở thành một vấn đề thường xuyên xảy tới, và luôn làm phiền tâm trí tôi.

Trong suốt vài năm, tôi đã không thể vượt qua khảo nghiệm đó. Sau này, cùng với việc học Pháp nhiều hơn, tôi đã nhận ra rằng phản ứng của mình tới từ sự giáo dục mà tôi đã nhận được. Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có.

Bố mẹ đã rất nghiêm khắc, yêu cầu tôi phải biết hàm dưỡng và nhẫn chịu. Tôi đã tuân theo sự chỉ dẫn của họ và trải qua quãng thời gian từ tiểu học tới đại học không mấy khó khăn. Trong mâu thuẫn, tôi luôn giữ miệng và nuốt nước mắt vào trong – đó là cái nhẫn của người thường.

Nhưng tôi biết rằng cái nhẫn của người tu luyện cần phải khác so với cái nhẫn của người thường. Nếu tôi không thể vươn lên trong tu luyện, tôi sẽ không bao giờ có thể vượt qua quan này.

Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.”

Sư phụ cũng giảng trong “Thế nào là Nhẫn”:

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Trong khảo nghiệm này, tôi đã liên tục học Pháp. Cuối cùng môt ngày nọ, tôi cũng đã có bước đột phá. Sư phụ đã yêu cầu chúng ta phải nghĩ cho người khác trong mọi việc mà chúng ta làm. Nếu ai đó ở trong hoàn cảnh này, người đó có thể sẽ cảm thấy tồi tệ hơn cả tôi. Tôi thà làm người gánh lấy gánh nặng ấy. Với suy nghĩ này, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, và nhanh chóng vượt qua khảo nghiệm.

Nhìn lại toàn bộ chặng đường, tôi nhận ra rằng điều đã khiến tôi vướng mắc quá lâu là tôi đã không nhìn mọi thứ dựa trên Pháp. Vì thế, tôi chỉ có thể cố gắng và giải quyết vấn đề bằng suy nghĩ của người thường, và vì thế nó không thực sự có hiệu quả.

Giảng chân tướng cho các viên chức chính phủ trong 13 năm qua

Albany là thủ phủ của tiểu bang New York. Có 150 ủy viên hội đồng lập pháp và 62 nghị sĩ bang làm việc tại đây. Kể từ khi thời báo Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh ra mắt vào năm 2004, tôi đã đặt mua dài hạn và bắt đầu đi đưa báo tới các viên chức được bầu. Thông qua quá trình giảng chân tướng cho họ, chúng tôi trở thành bạn bè. Một số đã công khai ủng hộ Đại Pháp, và có rất nhiều câu chuyện cảm động. Và trong suốt quãng thời gian đó, tôi vẫn tiếp tục tiến bước tu luyện.

Trước khi đi đưa báo vào năm 2004, tôi chưa bao giờ tới tòa nhà chính phủ của bang. Tôi đã lạc đường lần đầu tiên tới đó. Một học viên làm việc trong tòa nhà đã đưa tôi đi thăm các văn phòng vài lần, nhưng tôi vẫn không thể tìm được đường đi.

Mỗi lần tôi đều đi qua trạm kiểm soát an ninh với một chiếc xe đẩy nhỏ và một chồng báo. Có một lần, một nhân viên an ninh đã hỏi rằng tôi đang làm gì, và tôi có được cho phép không. Tôi nói với anh ấy rằng tôi là một người tình nguyện. Tất cả những gì tôi biết là đưa báo tới từng văn phòng. Tôi không biết gì về việc xin phép mà anh ấy hỏi.

Tôi hỏi anh ấy rằng đã bao giờ anh đọc báo Đại Kỷ Nguyên chưa. Anh ấy nói rằng chưa bao giờ nghe về tờ báo đó. Tôi đã đưa cho anh một tờ và bắt đầu nói về báo Đại Kỷ Nguyên.

Sau cuộc nói chuyện, anh ấy nói với một nụ cười: “Cám ơn. Mời đi tiếp.”

Tòa nhà đầu tiên có 9 tầng. Tôi đi từ tầng trên cùng xuống dưới, để lại báo tại tất cả các văn phòng. Lúc đầu, tôi gặp phải những cái nhìn lạnh lùng và những câu chất vấn. Tôi đã cảm thấy hơi buồn.

Tôi nghĩ: Tôi đã nỗ lực đi đưa báo miễn phí cho các bạn để các bạn có thể biết chân tướng. Vậy mà các bạn không cầm, lại còn hỏi tại sao tôi ở đây.

Rồi tôi tự nhắc nhở bản thân rằng: Mình là một đệ tử Đại Pháp. Mình tới để giúp mọi người biết sự thật. Sư phụ đang theo dõi và an bài mọi việc. Mình không nên sợ hãi.

Sau này khi tôi tới văn phòng của họ, tôi sẽ bắt đầu bằng cách giới thiệu bản thân, và giới thiệu báo Đại Kỷ Nguyên. Tôi biết rằng để mọi người tin tưởng và thích tờ báo, tôi phải làm nhiều hơn việc chỉ đi giao báo. Tôi phải nói với họ về tờ báo, và chân tướng của Đại Pháp.

Mỗi lần tôi nhận được báo mới, tôi sẽ đọc trang nhất, và tìm cách giảng chân tướng dựa trên câu chuyện trên tờ báo. Tôi hỏi mọi người trong văn phòng liệu họ có biết điều gì diễn ra tại Trung Quốc không. Họ sẽ trả lời là không. Vậy là tôi nhân cơ hội để giảng chân tướng.

Rất nhiều người là trợ lý của ủy viên hội đồng lập pháp hoặc thực tập sinh đang theo học về chính trị. Sau khi biết được chân tướng, họ rất chấn động và đồng cảm.

Dần dần, tôi nhận ra rằng để giảng chân tướng thì chỉ dựa vào các câu chuyện trên trang nhất vẫn là chưa đủ. Vậy nên tôi đã cùng một học viên khác tập hợp các câu chuyện vào một cuốn album để giảng chân tướng một cách hệ thống hơn. Việc làm này đã có kết quả tốt hơn. Khá nhiều viên chức cảm động sau khi đọc cuốn album, và hỏi trong nước mắt rằng họ có thể làm gì cho chúng tôi.

Ngày qua ngày, tôi đã nói chuyện với các viên chức, các trợ lý của họ, các nhân viên, các thực tập sinh, các lính gác an ninh, và thậm chí cả các cử tri, khách tới thăm, và những người khác làm việc trong tòa nhà chính phủ. Tôi sẽ giảng chân tướng cho bất cứ ai tôi gặp. Hai năm một lần, lại có những viên chức mới được bầu. Tôi tiếp tục tìm cơ hội để nói chuyện với họ.

Bên cạnh việc đưa báo, tôi cũng tham gia một số sự kiện của họ, ví dụ như quyên góp. Sau khi họ giúp đỡ gì đó, tôi sẽ gửi cho họ những thiệp cảm ơn. Vào dịp nghỉ lễ hoặc năm mới, tôi cũng gửi cho họ những lời chúc.

Qua thời gian, tôi có thể biến những cái nhìn lạnh lùng thành tình bạn. Đôi khi tôi tới thăm một văn phòng trong lúc họ đang tổ chức tiệc mừng sinh nhật, hay tiệc về hưu. Mọi người sẽ mời tôi ở lại và mời tôi ăn, coi tôi như một thành viên vậy.

Có một lần tôi nói chuyện với một trợ lý về một bài viết về Đại Pháp được đăng trên trang nhất. Cô ấy đã rất cảm động. Cô đọc hết bài viết rồi cắt mẩu chuyện ra, đưa tôi tới văn phòng của ủy viên hội đồng lập pháp, và dán mẩu báo lên trên ghế ngồi của ông ấy. Tôi đã rất ngạc nhiên.

Cô nói rằng vị ủy viên này rất bận và có hàng núi tài liệu cần xử lý mỗi ngày. Dán lên ghế là cách duy nhất để ông ấy không bỏ lỡ mẩu tin.

Sau này, khi có một sự việc xảy ra, tôi đã cùng một học viên khác tới gặp vị ủy viên mà không hẹn trước. Ông ấy nói rằng ông chỉ có 5 phút trước một cuộc gặp quan trọng, nhưng cuối cùng cuộc nói chuyện của chúng tôi đã mất tới hơn một tiếng đồng hồ. Ông ấy cũng là vị ủy viên đã khởi xướng việc công nhận ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới vào năm ngoái và năm nay.

Tôi cũng ghi nhớ một câu chuyện khác về một trợ lý nghị sĩ bang. Khi nghe về cuộc bức hại, cô ấy đã rất đồng cảm. Sau này cô đã đi du lịch cùng 20 người khác trên du thuyền tới châu Âu, và có một khoảng thời gian tuyệt vời. Tuy nhiên khi họ dự định tới Trung Quốc, cô ấy đã can ngăn và nói với bạn bè về những gì tôi kể về Đại Pháp. Cuối cùng, họ quyết định không tới Trung Quốc. Năm nay, vị nghị sĩ bang mà cô ấy làm trợ lý đã khởi xướng một nghị quyết kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới.

Từ 2006 tới nay, hàng năm chúng tôi đều nhận được khoảng 20 tới 70 thư công nhận từ các viên chức bang New York. Đôi khi tâm tự mãn của tôi trỗi dậy. Nhưng tôi sẽ sớm nhận ra rằng: “Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ”. (Chuyển Pháp Luân)

Tất cả những gì tôi đang làm là làm mọi việc cần thiết với tâm thái vững chắc, tất cả đã được Sư phụ trải thảm rồi.

Điều phối quảng bá Shen Yun

Có hai buổi biểu diễn Shen Yun tại vùng chúng tôi năm nay. Lúc đầu tôi đã rất hạnh phúc, vì vậy là sẽ có nhiều chúng sinh được cứu. Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy áp lực lớn, vì chúng tôi không có nhiều học viên và không có nhiều kinh nghiệm quảng bá Shen Yun.

Khả năng và kỹ năng của tôi đều không phù hợp, và tôi không chắc rằng liệu mình có thể hoàn thành công việc điều phối các học viên địa phương không. Tôi cũng không được chắc rằng trạng thái tu luyện của các học viên có đạt được yêu cầu cần thiết không. Liệu chúng tôi có thể bán vé không? Với những suy nghĩ đó, tim của tôi cứ nhảy nhót theo số lượng vé bán được.

Nhưng tôi chắc chắn một điều: Chỉ cần chúng ta đặt tâm vào công việc mình làm, và vững tin vào Đại Pháp và Sư phụ, chúng ta sẽ thành công.

Tôi đã trải qua chặng đường tu luyện 17 năm của mình dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, với Sư phụ và Pháp trong tâm. Không có gì có thể khiến tôi ngừng tu luyện và trợ Sư chính Pháp. Tôi sẽ ngày càng kiên định hơn.

Con xin tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ trình bày tại Pháp hội quốc tế New York 2017)


Bản tiếng Hán:https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/27/164023.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/27/164023.html

Đăng ngày 3-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share