Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New York

[MINH HUỆ 18-5-2017] Kính chào Sư phụ và các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan vào năm 2000. Kể từ khi còn nhỏ, tôi đã muốn biết con người tới từ đâu, và chết rồi thì sẽ đi về đâu. Tôi đã cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong các cuốn sách tôn giáo nhưng không thành. Sau khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, nhiều câu hỏi đã được trả lời. Các Pháp lý thật giản đơn, nhưng hàm nghĩa lại rất thâm sâu. Vậy nên tôi chắc chắn rằng mình đã tìm được câu trả lời, và quyết định tu luyện và đồng hóa với Pháp Luân Đại Pháp.

Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện, tôi được biết rằng Pháp Luân Đại Pháp đã bị ĐCSTQ cấm một cách phi pháp, và nhiều học viên đã phải chịu bức hại nặng nề. Tôi hiểu rằng người dân Trung Quốc cần phải biết được sự thật và đó là trách nhiệm của mọi học viên Đại Pháp.

Bởi vì tôi làm việc tại một đài truyền hình, nên tôi đã quen thuộc với các kỹ thuật xử lý DVD trên máy tính. Tôi quyết định tới Trung Quốc vào năm 2001 để làm và phân phối các DVD phơi bày những tuyên truyền bôi nhọ của ĐCSTQ và kể câu chuyện thực sự về Pháp Luân Đại Pháp.

Làm DVD tại Trung Quốc

Đây là lần đầu tiên tôi tới nơi mà Pháp Luân Đại Pháp được truyền xuất ra. Rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, và tâm trạng tôi thật nặng nề. Có 1,3 tỷ người đã bị tuyên truyền của ĐCSTQ lừa dối, và vô số học viên đã và đang bị bức hại vì đức tin của mình.

Một học viên khác và tôi đã thuê chỗ ở và bắt đầu sản xuất các tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp. Chúng tôi bắt đầu bằng việc tạo ra một lượng lớn đĩa DVD. Từ việc tạo file, in ra đĩa, tới hoàn thiện và phân phối, chúng tôi làm việc hơn 12 tiếng một ngày trong một tháng, và làm được 20.000 đĩa. Nhưng tôi không hài lòng với tốc độ này, và băn khoăn liệu có cách nào hiệu quả hơn để với tới 1,3 tỷ người hay không.

Khó khăn trong việc thành lập đài Tân Đường Nhân

Khi tham gia Pháp hội, tôi đã ghé thăm cơ sở của đài truyền hình Tân Đường Nhân. Để có thể tham gia vào công việc ở đây hàng ngày, bạn sẽ phải tham gia đào tạo chuyên nghiệp, nhưng đây là một nền tảng rất mạnh mẽ để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại tới người dân thế giới. Tôi đã mong ước trở thành một phần của Tân Đường Nhân, dựa theo kiến thức và kỹ năng mà tôi có.

Tôi đã trải nghiệm khó khăn và thách thức trong những năm đầu của Tân Đường Nhân, từ 2001 tới 2008. Lúc đầu, chúng tôi làm việc tại một nơi rất nhỏ, và phải sử dụng bông để tự tạo ra một phòng thu âm. Sau này, chúng tôi sản xuất tin tức và nhiều thể loại chương trình khác, cũng không hề đơn giản. Tôi đã ăn mì gói trong rất nhiều năm. Mặc cho những khó khăn, tôi vẫn rât trân quý những năm tháng đó, vì chúng tôi đã nỗ lực để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại cho người dân thế giới.

Thông qua việc học Pháp, tôi đã nhận ra con đường tu luyện và phương pháp giảng chân tướng của mình. Tôi hiểu rằng chúng ta không chỉ phải mang chân tướng tới 1,3 tỷ người Trung Quốc, mà còn phải mở đường giảng chân tướng tới 7 tỷ người dân thế giới.

Tôi học và làm chủ những kỹ thuật âm thanh và hình ảnh tiên tiến nhất, và nghiên cứu về văn hóa và lịch sử Trung Hoa truyền thống. Vì vậy, tôi đã tham gia vào công việc sản xuất hậu trường của Đoàn nghệ thuật Shen Yun.

Đối diện với mâu thuẫn

Lần đầu tiên tôi tham gia lưu diễn với Shen Yun là năm 2017. Là một thành viên trong Shen Yun, tôi đã để tâm hơn tới văn hóa và lịch sử truyền thống của Trung Hoa.

Tôi phát hiện ra một quy luật quan trọng trong những trận chiến thời xưa. Đó là khi một vị tướng và cấp dưới gặp phải mâu thuẫn, thì mâu thuẫn giữa họ có thể bị phe đối phương lợi dụng để tấn công.

Trong suốt quá trình Shen Yun trình diễn thì có những trận chiến chính tà ở không gian khác. Tà ác sẽ dùi vào bất cứ sơ hở nào trong tu luyện để can nhiễu. Nó phản chiếu trạng thái tu luyện của người ta.

Tôi có quan điểm khác với người giám sát mình và đi hỏi giám đốc. Tuy nhiên, tôi được trả lời rằng người giám sát là người quyết định cuối cùng. Tôi cảm thấy điều này không được công bằng.

Tôi nhận ra rằng tôi có thể tuân theo quyết định đó trên bề mặt và giữ lại những cảm xúc tiêu cực, hoặc tôi có thể đối mặt với mâu thuẫn bằng một thái độ tích cực nhất, và tiếp tục thực hiện công việc của mình. Tôi nhận ra rằng Sư phụ, cũng như chư Thần, đang theo dõi chúng ta, vậy nên tôi quyết định buông bỏ.

Nói thì dễ nhưng làm thì khó, trong mâu thuẫn tại một thời điểm quan trọng, tôi đã cố gắng vượt qua thái độ tiêu cực bằng cách học Pháp bất cứ khi nào có thời gian. Tôi không muốn tốn năng lượng vào điều mà tôi không thể thay đổi được, và cho cựu thế lực cơ hội để mang tới khó nạn cho chúng tôi.

Khi tôi có thể thực sự buông bỏ, tôi phát hiện ra rằng hiệu quả còn thật mạnh mẽ và sâu sắc hơn. Bởi vì tôi có thể buông bỏ, tôi đã không phí năng lượng của bản thân, và chúng tôi có thể đạt được kết quả tốt hơn!

Vượt qua quan tình

Khi tôi phải đi theo lưu diễn cùng đoàn, mẹ tôi đã bị nghiệp bệnh nặng tấn công. Bà đã khó thở và ở trong tình trạng tồi tệ.

“Đây là lúc phải có hiếu,” chị tôi nói, “và có trách nhiệm với mẹ, nếu không làm sao em có thể coi mình là người tu luyện?”

Sự việc này xảy ra trong một thời điểm then chốt – chuẩn bị cho một buổi diễn. Tôi phải tập trung và chuẩn bị từng chi tiết hỗ trợ kỹ thuật. Sau khi tôi hoàn thành chuẩn bị hậu trường, thì các cửa lớn mở ra để đón hơn hai nghìn khán giả tới xem.

Trong các khán giả, tôi nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc lịch sự, và sự mong chờ, tâm thái của bà cho tôi thấy bà đã rất yêu mến đoàn diễn. Tôi cảm giác bà cũng giống như mẹ tôi.

Đó là thời điểm tôi nhận ra nguyên nhân tại sao tôi lại dành rất nhiều thời gian và sức lực cho đoàn diễn, vì tôi làm điều này cho mẹ tôi, và cho những người mẹ khác. Tôi muốn giúp Sư phụ cứu tất cả những người mẹ. Thế là tôi bình tâm xuống.

Sau buổi diễn vào đêm hôm đó, tôi nghĩ rằng mình sẽ cùng mẹ học Pháp qua điện thoại hàng ngày. Và chúng tôi đã thực hiện như vậy. Trạng thái của bà được cải thiện, và chúng tôi học Pháp cùng nhau thường xuyên khi có thể.

Sự tuyệt vời của các học viên tại một thành phố nhỏ

Chúng tôi cũng biểu diễn tại một thành phố nhỏ, nơi chỉ có vài học viên. Họ đã làm việc rất chăm chỉ để chúng tôi có được bữa ăn ngon, và tôi thực sự cảm động về điều đó. Sự chân thành của họ, sự tận tâm của họ nằm trong từng việc họ làm. Chính niệm của họ đã truyền cảm hứng cho tôi, và khiến tôi không thể được phép an nhàn. Tôi quyết tâm làm mọi công việc của mình tốt nhất.

Chỉ có vài học viên, nhưng lại có tới hàng nghìn khán giả xem Shen Yun. Tôi cảm thấy rất tự hào về họ. Chúng sinh ở thành phố này thật may mắn. Chúng tôi đã gặp các học viên sau buổi diễn. Mặc dù họ có vẻ bề ngoài thật khiêm tốn, nhưng tôi cảm thấy trái tim của họ thật đáng khâm phục, đáng ngưỡng mộ.

Người điều phối nói rằng trước đây thật khó mà quảng bá cho Shen Yun, nhưng lần này vì có biến đổi thiên tượng, nên mọi việc đều trở nên dễ dàng hơn nhiều. Tôi đã khóc khi nghe điều đó. Tôi cảm thấy rằng mình đã không thực sự cố gắng trong quá khứ, và gây ra nhiều khó khăn cho các học viên ở tuyến đầu.

Quy chính ý niệm bất chính

Chúng tôi muốn có nhiều người xem Shen Yun nhất có thể. Đôi khi chúng tôi di chuyển trong vài ngày để tới một thành phố xa xôi chỉ để làm một buổi diễn. Chúng tôi phải thiết lập và tháo dỡ sân khấu trong chỉ một ngày – đó là một khối lượng công việc quá lớn. Tôi đã từng nghĩ rằng liệu chúng tôi có thể đơn giản hóa một số công việc và bớt mệt mỏi đi.

Nhưng khi tôi nhìn thấy sự khổ cực của các học viên địa phương, tôi đã cảm thấy xấu hổ. Họ thường phải bắt đầu chuẩn bị từ một năm trước buổi diễn. Đó có thể là buổi diễn đầu tiên, và cũng có thể là buổi diễn Shen Yun cuối cùng dành cho họ! Làm sao mà tôi có thể nghĩ đến việc cắt bớt gì đó? Liệu tôi có thể đối diện với những học viên đã tận tâm tận lực cho buổi diễn không, có thể đối diện với chúng sinh đang hy vọng và mong chờ không, có thể đối diện với chính mình không?

Sau khi tôi nhận ra suy nghĩ bất chính của mình, tôi đã thận trọng hơn với suy nghĩ của mình trong các buổi diễn đơn lẻ. Là một thành viên của đoàn nghệ thuật Shen Yun, tôi sẽ trân quý những buổi diễn đơn lẻ như vậy, làm tốt từng buổi diễn, bởi vì mỗi khán giả đều đáng quý như nhau.

Người tu luyện là thánh khiết

Vào thời cổ đại, khi người ta cầu khấn Phật hay tham gia tế lễ, họ sẽ trai tịnh bản thân, tiết chế dục vọng. Vài nghìn năm sau, tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và là một phần của nhóm chuẩn bị sân khấu Shen Yun. Vậy nên việc làm thuần tịnh bản thân cần được đặt lên hàng đầu.

Tôi kết hôn vào năm 2011 và đã không thể giữ tiêu chuẩn của người tu luyện đối với dục vọng. Tôi đã trải qua một thử thách lớn, gặp phải nghiệp bệnh nặng nề. Tôi bị khó thở đến nỗi cảm thấy mơ màng như bị chết ngạt. Tôi đã phải mất 3 tháng tập trung học Pháp để vượt qua dục vọng của mình. Tôi nhận ra một điều: “Mỗi hơi thở của tôi đều dành cho tu luyện, tôi phải trân quý nó.”

Kể từ nay, tôi sẽ tận tâm dành toàn bộ sức lực để trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi cần hiểu rõ trách nhiệm và sứ mệnh của mình. Tôi đi trên một con đường thần thánh, vậy nên tôi biết mình cần phải là người tu luyện.

Sau nhiều năm tu luyện, tôi hiểu rằng khi mâu thuẫn xảy ra, thậm chí nếu không phải là lỗi của tôi, nếu tôi có thể suy nghĩ sâu thêm và mở rộng tâm ra, thì tôi sẽ thấy được những gì liên quan tới việc tu luyện của bản thân mình. Tất cả sự khổ cực và quan ải đều là để giúp tôi đề cao. Vì vậy, khi đối mặt với những khó khăn, tôi sẽ cố gắng giải quyết mọi thứ với sự từ bi và thiện niệm.

(Bài chia sẻ trình bày tại Pháp hội quốc tế New York 2017)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/18/348331.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/27/164022.html

Đăng ngày 23-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share