Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-12-2016] Tôi được 34 tuổi và sống gần dòng sông Dương Tử. Tôi kiếm sống bằng việc bán nước giải khát. Tôi thôi học khi mới chỉ 15 tuổi.

Ông nội của tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi từng luyện các bài công pháp cùng ông, nhưng cuối cùng tôi đã thôi không tập nữa.

Các đặc vụ của Phòng 610 đã đưa ông nội tôi đi vào năm 2001 vì tín ngưỡng của ông. Họ đe dọa sẽ giữ lại tiền lương làm bí thư Đảng của làng nếu ông không từ bỏ tín ngưỡng của mình, nhưng mọi nỗ lực của họ đều vô ích.

Sau khi ông nội bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã chứng kiến những thay đổi tích cực của ông. Ông từng uống rượu và nghiện cờ bạc, nhưng đã trở thành một người tốt hơn và từ bỏ các thói quen xấu đó ngay khi ông bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Ông nội đã cố gắng để trở thành một người tốt và chẳng làm gì sai, vì thế tôi đã sốc khi ông bị bắt. Biết rất rõ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thối nát như thế nào và nó đang bức hại nhóm người vô tội này, tôi biết Pháp Luân Công rất ngay chính.

Sau khi ông nội của tôi bị bắt đi, tôi hối hận rằng mình đã ngừng tu luyện và nhận ra rằng tôi nên trân quý Đại Pháp. Tôi bắt đầu tinh tấn tu luyện bản thân. Khi ấy tôi 19 tuổi.

Thay đổi hành vi xấu của mình

Khi được khoảng năm hay sáu tuổi, tôi bắt đầu trộm tiền của bố mẹ và ông nội để mua bánh. Bố mẹ tôi thường phát vào mông tôi vài cái khi họ phát hiện ra. Cho dù họ có cố gắng chỉnh sửa hành vi của tôi thế nào đi nữa, tôi vẫn tiếp tục trộm tiền.

Khi được 10 tuổi, tôi đã trộm 10 nhân dân tệ của cô em họ đến thăm gia đình tôi trong dịp Tết Nguyên đán. Khi em nói rằng em bị mất tiền, bố mẹ tôi liền lập tức biết tôi đã lấy. Họ cố gắng buộc tôi phải nhận tội và trả lại tiền cho em, nhưng tôi quá cứng đầu.

Bố tôi nổi giận. Ông phạt tôi và bắt tôi phải chấm dứt trộm cắp. Đó là một trận đòn đáng nhớ, nhưng tôi vẫn không thay đổi.

Một ngày, sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bố tôi bảo tôi lấy một số chậu nhựa từ chỗ chú tôi. Khi đang định mang chúng đi, tôi nhìn thấy một bọc tiền lớn ở trong chậu.

Lòng tham của tôi trỗi dậy. Tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Tôi có thể bỏ chạy với số tiền này và vui chơi thoả thích. Bị sự cám dỗ đánh bại, tôi cầm bọc tiền lên.

Tôi chợt nhận ra rằng là một học viên tôi không thể lấy thứ gì không thuộc về mình. Tôi không còn là đứa trẻ hư nữa vì vậy tôi lại bỏ nó xuống.

Lập tức có một suy nghĩ khác xuất hiện: “Nhưng số tiền này rất nhiều! Không phải đây là điều mà tôi hằng mơ ước sao?“ Tôi không thể cưỡng lại được cám dỗ và lại cầm bọc tiền lên.

Sau đó, tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ:

“Chư vị là người luyện công thì chư vị cần phải làm người tốt, dần dần đồng hoá với đặc tính vũ trụ, bỏ những thứ không tốt của mình.” (Chuyển Pháp Luân)

Những lời giảng này đã khiến tôi bừng tỉnh. Để trở thành một người tốt tôi phải chính lại những hành vi xấu của mình. Tôi tự nhủ: “Hãy bỏ nó xuống! Hãy bỏ nó xuống!”

Kể từ đó, tôi không còn trộm cắp nữa, việc mà tôi đã nuông chiều bản thân suốt 14 năm qua. Nếu không tu luyện Đại Pháp, tôi đã bỏ chạy với số tiền và hôm nay sẽ không thể đối diện với những người thân của mình nữa.

Sư phụ đã chăm sóc cho tôi trong suốt 28 ngày tuyệt thực

Phó trưởng thôn đã đưa các đặc vụ của Phòng 610 đến bắt ông nội tôi và giam ông trong một tháng. Không lâu sau, phó trưởng thôn bị một con rắn độc cắn. Ông đã cố gắng chữa trị bằng đủ mọi cách nhưng vẫn qua đời. Không lâu sau con trai của ông cũng qua đời.

Những người trong làng tin rằng đó là quả báo vì ông đã bức hại một học viên Pháp Luân Công. Những quan chức còn lại trong làng đã nhận ra rằng Đại Pháp rất đặc biệt và đã ngừng bức hại chúng tôi. Môi trường tu luyện của chúng tôi trở nên dễ chịu hơn và đôi lúc có các học viên từ những vùng khác có thể đến trốn trong làng của chúng tôi vài tháng để tránh bị bức hại.

Mùa xuân năm 2002, một học viên bảo tôi rằng nhiều điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng đã bị Phòng 610 đóng cửa và hỏi xem liệu tôi có thể giúp được không. Tôi đã lập tức đồng ý. Tôi bảo bố mẹ rằng tôi sẽ đi làm ở ngoài thị trấn và rồi dời đi.

Tôi và vị học viên đã đến một thị trấn khác và thuê một căn hộ. Ở vùng đó, bức hại rất nghiêm trọng và chúng tôi phải đổi chỗ thường xuyên. Có thời điểm, chúng tôi phải đặt thiết bị trong một căn hầm vì nó tạo ra tiếng ồn. Nhưng căn hầm lại thường hay bị ngập và chúng tôi phải bơm nước ra.

Sáu học viên đã phối hợp cùng nhau mua vật tư và bảo dưỡng thiết bị. Chúng tôi sản xuất được một lượng lớn tài liệu, bao gồm các sách của Pháp Luân Đại Pháp, đĩa CD và các tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi cũng mang các tài liệu đến cho các học viên khác để họ phân phát.

Một ngày tháng 7 năm 2003, các đặc vụ của Phòng 610 đã theo dõi chúng tôi. Họ phát hiện ra điểm sản xuất của chúng tôi và đưa cả sáu người chúng tôi đến một trại tạm giam.

Tôi đã tuyệt thực trong 28 ngày để phản đối bức hại. Tôi trở nên hốc hác và bác sĩ nói rằng tôi sẽ chết vì ruột của tôi đã dính vào nhau. Để tránh phải chịu trách nhiệm cho cái chết của tôi, cảnh sát đã đưa tôi đến nhà của một trong những người chú của tôi, chú cũng là bác sĩ.

Chú của tôi bảo tôi rằng bây giờ tôi không thể ăn bất cứ thứ gì và phải dựa vào truyền dịch.

Tôi xuất một niệm mạnh mẽ rằng tôi không thể chết vì vẫn có rất nhiều việc quan trọng cần phải làm. Tôi biết rằng nếu bắt đầu ăn tôi sẽ sớm hồi phục vì Sư phụ đang trông nom tôi.

Tôi nhờ chú nấu cho tôi ít cháo và tôi đã ăn hết cả bát cháo. Tôi cảm thấy đau đớn một chút trong bụng và cầu xin Sư phụ bảo hộ cho tôi. Tôi đã bình an.

Tôi tiếp tục ăn cháo vào những ngày sau đó, sức khoẻ của tôi đã hồi phục hơn trước. Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã cứu mạng tôi.

Một lần khác suýt mất mạng

Năm 2006, tôi có một cậu con trai và phải làm việc chăm chỉ để đáp ứng nhu cầu về tài chính của gia đình. Tôi mua một chiếc xe máy để có thể làm việc muộn mà vẫn về nhà được.

Một lần, sau khi dọn dẹp quầy hàng của mình lúc nửa đêm và chuẩn bị về nhà thì có một người say rượu xuất hiện và xin tôi cho anh ta và bạn anh ta đi nhờ xe.

Trước khi tôi kịp trả lời, anh ta đã rút ra một con dao rựa. Tôi lập tức bỏ chạy, nhưng anh ta đuổi theo tôi và vung dao chém tùm lum. Bàn tay và cánh tay trái của tôi bị chém trúng. Khi anh ta chém vào đầu tôi, tôi đã nhìn thấy một tia sáng, cảm thấy lưỡi dao bị bẻ cong và rơi xuống đất.

Anh ta và bạn anh ta bỏ chạy.

Tôi cố gắng đứng dậy và bước đi nhưng chỉ sau vài bước tôi đã bất tỉnh và ngã vào vũng máu của mình.

Có người đã gọi một xe cứu thương và đưa tôi đến bệnh viện. Bác sĩ nói rằng: “Nếu con dao cắt sâu hơn chút là anh đã xong rồi.”

Các dây chằng ở bàn tay trái của tôi đã bị chém đứt. Các sĩ nối chúng lại nhưng tôi không thể cảm nhận được cánh tay của mình. Tôi cầu xin Sư phụ giúp, vì tôi vẫn muốn tiếp tục cứu người.

Ngày hôm sau, tôi đã có thể cử động được bàn tay và ra khỏi giường. Các bệnh nhân khác đã rất ngạc nhiên vì sự hồi phục nhanh chóng của tôi. Đến ngày thứ tư, tôi muốn về nhà và luyện công, vì thế tôi đã xin xuất viện. Ban đầu bác sĩ không đồng ý, nhưng tôi đã hết tiền vì thế ông đã để tôi đi.

Ở nhà, tôi liên tục học Pháp và dần hồi phục. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì đã cứu sống tôi một lần nữa!

Vợ tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình hồi phục của tôi và hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự kỳ diệu của Đại Pháp. Cô ấy bắt đầu tu luyện vào năm 2010. Con trai của chúng tôi cũng tu luyện từ khi còn nhỏ, cả nhà tôi đã được ban phúc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/28/332697.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/16/161150.html

Đăng ngày 2-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share