Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ ở Úc

[MINH HUỆ 23-11-2016] Sư phụ giảng rằng:

“Có người vẫn tới kịp, đối với một số người mà giảng thì chư vị chỉ có thể chạy [mới kịp]“ (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Thời gian là điều cốt yếu

Sư phụ giảng rằng một số học viên cũ quay trở lại tu luyện Đại Pháp còn lại rất ít thời gian và phải chạy mới bắt kịp những học viên tinh tấn. Tôi là một trong những học viên cần chạy nước rút. Như vậy, thời gian là điều cốt yếu.

Tôi được sinh ra trong gia đình của một học viên và đã tu luyện cũng như làm một số công tác Đại Pháp từ khi còn rất nhỏ. Tuy nhiên, tôi chưa từng thật sự tu luyện. Tôi nghĩ rằng làm công tác Đại Pháp là đủ để được xem là một đệ tử Đại Pháp.

Gia đình tôi di cư từ Trung Quốc đến sống ở Sydney, Úc cách đây năm năm. Thời gian trôi qua, tôi dần bị cuốn theo những thứ thế gian, gồm các trò chơi điện tử. Chúng không chỉ lãng phí thời gian và ảnh hưởng đến việc học mà còn ảnh hưởng đến việc tu luyện của tôi. Tôi không còn học Pháp, luyện công hay làm ba việc nữa, gồm cả việc giúp mọi người hiểu về Đại Pháp và cuộc đàn áp.

Tuy nhiên, Sư phụ đã không bỏ rơi tôi. Ngài đã điểm hóa cho tôi trong một giấc mơ vào cuối năm 2015 rằng tôi đã rớt lại quá xa trong tu luyện vì chấp trước vào trò chơi điện tử. Tôi bắt đầu đọc các bài chia sẻ trên trang Minh Huệ và hiểu rằng chính Pháp sắp kết thúc.

Bây giờ, tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã gánh chịu rất nhiều khổ nạn để kéo dài thời gian, nhờ vậy mà cấp cho những người đang bị rớt lại phía sau có cơ hội bắt kịp. Thể ngộ này đã thúc đẩy tôi quay trở lại con đường tu luyện.

Tôi cố gắng chống lại những cám dỗ từ thế giới con người và tập trung vào việc học Pháp. Rõ ràng là Sư phụ đang đẩy tôi về phía trước. Tôi có thể cảm thấy tâm tính của mình đang cải thiện từng ngày.

Chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp

Tôi từng cảm thấy khó chịu với những người bạn học đến từ Trung Quốc đại lục và thích kết giao với các bạn người phương Tây hơn vì họ có thái độ và cách hành xử tốt hơn.

Trong lớp tiếng Trung, giáo viên thường sử dụng các tài liệu do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) xuất bản. Các bạn cùng lớp của tôi không thể phân biệt được Trung Quốc là quốc gia chứ không phải là Trung Cộng. Tất cả điều này làm tôi khó chịu. Nhiều chấp trước của tôi nổi lên, gồm tâm đố kỵ và tâm tranh đấu. Sau buổi học, tôi cố gắng nói chuyện với giáo viên và các bạn cùng lớp về Đại Pháp. Vì tôi cảm thấy tốt hơn họ và thiếu từ bi, nên các bạn người Trung Quốc của tôi đã ngắt lời và buộc tội tôi “không yêu nước.”

Một thời gian dài, tôi không thể đột phá trạng thái đó. Sau đó, tôi nhận ra rằng những gì mà một học viên gặp phải không phải là ngẫu nhiên.

Sư phụ giảng:

“Nếu chư vị không có tâm ấy, người xấu sẽ không xuất hiện, cựu thế lực sẽ không an bài việc này, bày ra rõ như thế rồi, chư vị mà không có cái tâm đó, thì chúng an bài việc đó làm chi? Chúng chẳng phải làm điều thừa sao, còn bị tôi nắm thóp và xử lý chúng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Sư phụ cũng bảo chúng ta rằng bất kỳ vấn đề gì mà chúng ta gặp phải đều có nghĩa rằng chúng ta có thể có vấn đề ở điểm đó và cần hướng nội. Sao tôi có thể tranh luận với người thường? Tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình và xem các vấn đề như điều gì đó mà tôi phải giải quyết.

Tôi đã phân biệt đối xử với các bạn học của mình. Tôi đã hẹp hòi. Tôi không nói và cư xử một cách đúng đắn cũng như không quan tâm nhiều đến những người khác.

Tôi quyết định loại bỏ những chấp trước này. Qua học Pháp và kiểm soát những suy nghĩ xấu, tôi cảm thấy tâm tính được đề cao hàng ngày. Tôi trở nên rộng lượng và cởi mở hơn.

Sư phụ giảng:

“… nếu không bị nhiễm theo xã hội người thường, thì tức là người thường đang được chư vị biến đổi; khẳng định là như vậy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Sau khi đề cao, tôi thấy các bạn cùng lớp của mình cũng thay đổi. Tôi nhìn thấy điểm mạnh của họ. Họ rất chăm chỉ và độc lập. Họ dường như cũng rất chu đáo. Tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mình. Tôi cũng cảm nhận được sức mạnh của Đại Pháp và sức mạnh của một người tu luyện. Đại Pháp thực sự có thể chính lại những nhân tố bất chính trong tôi.

Kể từ đó, bầu không khí trở nên hoà hợp hơn. Giáo viên tiếng Trung cũng không sử dụng bất kỳ tài liệu nào của ĐCSTQ nữa. Thay vào đó, cô nói chuyện nhiều hơn về những tội ác mà ĐCSTQ đã phạm phải. Thậm chí có lần cô còn nói trong lớp rằng yêu nước không có nghĩa là yêu Đảng Cộng sản. Đôi lúc, tôi nói về việc người dân Trung Quốc bị văn hóa Đảng đầu độc và các bạn cùng lớp đồng ý với tôi. Tôi đã thực sự chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp.

Được khen ngợi nhờ đề cao trong tu luyện

Chuyên ngành của tôi là nghề mộc, yêu cầu tôi phải làm một đồ án trước khi tốt nghiệp. Tuy nhiên, vì tôi đã lãng phí toàn bộ thời gian của mình vào việc chơi trò chơi điện tử, nên tôi không bao giờ dành nhiều thời gian cho môn học. Vì vậy, đồ án của mình tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi vẫn còn là một đứa trẻ khi nói đến làm ba việc, vì vậy tôi đã rơi vào tình cảnh vô cùng khó khăn.

Tôi cố gắng học nhưng không thể tập trung. Tôi nghĩ rằng trước hết mình cần phải tu luyện tốt thì việc học của tôi cũng sẽ cải thiện. Tôi nhận ra rằng mình không muốn chăm chỉ làm việc. Tuy nhiên, Sư phụ đã mở đường để tôi làm tốt công việc. Giáo viên nông lâm đã giúp tôi hoàn thành đồ án và thậm chí còn khen tôi sau khi tôi hoàn tất nhiệm vụ của mình. Tôi ngộ ra rằng đây là sự khích lệ của Sư phụ vì Ngài đã thấy tôi đề cao trong tu luyện.

Tâm tính của tôi đã đề cao trong nhiều năm qua. Bây giờ tôi mới thật sự hiểu tu luyện là gì. Tôi vẫn còn nhiều chấp trước cần tu bỏ. Tôi biết rằng, miễn là tôi không buông lơi trong tu luyện và học Pháp, tôi sẽ làm tốt các việc mà tôi nên làm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/23/337937.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/9/160274.html

Đăng ngày 11-1-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share