Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-12-2015] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 62 tuổi. Khi ở tuổi 34, tôi trở nên rất ốm yếu và đã đi điều trị ở các bệnh viện địa phương, nhưng không có hiệu quả.

Con trai tôi cũng đưa tôi đến một bệnh viện nổi tiếng ở Bắc Kinh, ở đó tôi bị chẩn đoán bệnh lao phổi và lao ngoài phổi. Lúc đó, bệnh của tôi đã lan đến ruột, bụng và những phần khác của cơ thể. Thêm vào đó, tôi cũng bị viêm gan B và mắc nhiều triệu chứng bệnh khác.

Các chuyên gia hàng đầu bệnh viện khuyên gia đình không tiếp tục điều trị nữa và tôi được xuất viện. Tôi khổ sở chịu đựng bệnh tật trong ba năm. Chồng tôi, gia đình tôi và thậm chí những chuyên gia nổi tiếng đã không còn chút hy vọng đối với việc tôi phục hồi.

Thời điểm đó, tôi được nghe kể về những bệnh nhân đau ốm kinh niên đã hồi phục sau khi họ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã quyết định thử. Với suy nghĩ này, tháng 2 năm 1999, tôi đã dành nhiều ngày đi lang thang khắp Bắc Kinh.

Một buổi sáng, tôi để ý thấy một nhóm người luyện các bài công pháp và tôi được cho biết đây là một điểm luyện công của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi ngay lập tức xin tham gia và lần đầu tiên tôi đã có thể ngồi ở tư thế song bàn trong 40 phút. Các đồng tu cho tôi mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân và họ thậm chí góp tiền mua quần áo mới để thay cho bộ trang phục sờn rách của tôi. Trong vòng một tháng, tất cả bệnh tật của tôi đã khỏi.

Tâm sợ hãi

Tháng 7 năm 1999, thời điểm bắt đầu cuộc đàn áp, tôi bị giam giữ phi pháp tại đồn công an Bắc Kinh. Con trai tôi có thể bảo lãnh để tôi được thả ra, nhưng là một học viên mới chỉ tu luyện được vài tháng, nhận thức Pháp của tôi không sâu sắc. Tâm sợ hãi đã khiến tôi từ bỏ môn tu luyện và không lâu sau bệnh tật của tôi quay trở lại.

Chồng tôi đưa tôi đến một số bệnh viện, ở đó các bác sĩ đã thử nhiều phương pháp để điều trị cho tôi, nhưng tất cả đều vô ích. Chồng tôi [một lần nữa lại] từ bỏ việc điều trị bệnh cho tôi.

Những thử thách khi quay lại với Đại Pháp

Năm 2004, con trai tôi khẩn cầu nói: “Mẹ ơi, chẳng phải bệnh của mẹ được chữa khỏi ngay sau khi mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sao? Có lẽ chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu được mẹ!” Sư phụ đã khích lệ tôi quay lại tu luyện Đại Pháp thông qua lời của con trai.

Vì vậy, tôi bắt đầu trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì đã từ bỏ tu luyện quá nhiều năm, tôi đã quên các động tác luyện công và không còn cuốn Chuyển Pháp Luân nào nữa. Vì cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), các học viên đã bị buộc phải luyện công ở nhà. Dường như không thể tìm thấy các học viên trong hàng triệu hộ gia đình ở địa phương. Nhưng với niềm tin rằng tôi sẽ tìm lại được Đại Pháp, tôi đã hỏi những người mà tôi gặp để xem họ có biết học viên nào không. Tuy nhiên, trong hai năm liền tất cả những nỗ lực của tôi đều không có kết quả.

Sau đó, một tài xế taxi nói rằng anh ấy biết một học viên nhưng không biết nơi học viên đó sống. Tiếp đó, tôi tình cờ gặp một ông lão, ông khẳng định rằng ông biết một học viên nhưng không chắc chắn liệu người này còn tu luyện không. Tôi xin ông giúp tôi tìm người này. Cuối cùng, sau hơn một tháng, chúng tôi đã tìm được người học viên này.

Chẳng bao lâu sau khi quay lại con đường tu luyện, tôi vượt qua ba khổ nạn về nghiệp bệnh và đã hồi phục từ mỗi khổ nạn sau khi học Pháp và luyện công tinh tấn. Tuy khó chịu, nhưng tâm tôi vẫn bình thản. Mặc dù chồng tôi muốn tôi nhờ bác sĩ tư vấn, [nhưng] tôi từ chối. Tôi tin chắc vào những lời giảng của Sư phụ rằng tất cả đều có quan hệ nhân duyên, không phải là vô duyên vô cớ.

Một đêm, tôi có một giấc mơ kỳ lạ: một con chim hút cái gì đó từ một con gà. Sau đó, tôi nhận ra rằng mình đã phạm phải trọng tội vì đã giết một con gà khi mới bước trên con đường tu luyện. Các học viên không được sát sinh. Bởi vậy, khi ngồi tĩnh công, tôi đã dùng cách mà Sư phụ dạy để thiện giải vấn đề này. Sáng hôm sau, tôi phun ra một vài ngụm máu và vùng đau lớn phía bên mặt trái của tôi đã biến mất.

Phật quang phổ chiếu thôn làng của tôi

Chân tướng Đại Pháp không chỉ cứu tôi cùng gia đình, mà còn cứu cả thôn làng và bạn bè của tôi. Dân làng, nhân viên y tế, cán bộ thôn, người thân và bạn bè ngạc nhiên khi họ chứng kiến tôi phục hồi một cách thần kỳ.

Tôi dùng những trải nghiệm của mình để giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi đưa cho họ các đĩa DVD giảng chân tướng và khuyên họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nhiều người đã quyết định thoái và những người khác hỏi xin tài liệu giảng chân tướng và sau đó [cũng] thoái Đảng.

Trong một bữa tiệc buổi tối gần đây, một người bạn học cũ nghĩ tôi đã chết vì bệnh đã bị sốc bởi diện mạo trẻ trung và khỏe mạnh của tôi. Cô ấy biết bệnh tình nghiêm trọng của tôi và muốn biết bí mật về sự hồi phục của tôi. Tôi nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp và những gì tôi đã trải qua khi bước vào tu luyện. Sau đó, cô ấy đã thoái Đảng và liên hệ với vợ chồng con trai mình đang làm việc ở Quảng Châu, cô nói với họ về Đại Pháp. Họ cũng quyết định thoái Đảng.

Sư phụ đã cấp cho tôi cơ hội thứ hai trong đời để tu luyện và chứng thực Pháp. Trong giai đoạn cuối cùng này, tôi sẽ tận dụng từng giây từng phút để tu luyện tinh tấn và giảng chân tướng về Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/30/321302.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/18/154846.html

Đăng ngày 19-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share