Bài viết của một học viên ở Trung quốc

[MINH HUỆ 6-9-2016] Năm 1996, hai vợ chồng chị gái tôi được chẩn đoán bị suy tim. Các bác sĩ yêu cầu phẫu thuật thay tim cho mỗi người. Là một bác sĩ, tôi biết rằng sau ca phẫu thuật như vậy, tuổi thọ của mỗi người sẽ rất ngắn.

Một người bạn của chồng chị đã tặng họ cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp và nói rằng họ có thể thụ ích rất lớn từ môn tu luyện này.

Người bạn đó đã dạy cho họ và tôi các bài công pháp, không quá khó để học. Tuy nhiên, ngồi đả tọa đối với tôi là khó khăn, vì chân của tôi vô cùng đau. Anh rể tôi cong chân cũng khó khăn chứ chưa nói đến bắt chéo chân. Nhưng tôi đã khuyến khích ông ấy nên kiên trì.

Tôi không tin và cũng không mong đợi điều gì kỳ diệu qua việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng chị gái tôi đã không còn bất kỳ triệu chứng bệnh nào. Tôi đã đo huyết áp và nhịp tim cho chị ấy. Thật lạ là, huyết áp của chị hoàn toàn bình thường và nhịp tim cũng đã được cải thiện. Tôi tự hỏi liệu Đại Pháp thực sự có huyền năng trị bệnh không.

Thật ngạc nhiên, sau khi tôi tu luyện Đại Pháp, bệnh viêm khớp gối của tôi đã giảm hẳn, vì vậy tôi bắt đầu hy vọng được hồi phục hoàn toàn.

Xấu hổ

Các bài xã luận trên báo như “Ủng hộ khoa học” và “Bài trừ Mê tín” lần lượt được xuất bản trong năm 1999. Tôi cảm nhận được từ những bài báo này rằng Pháp Luân Đại Pháp sẽ được chọn ra để phê bình.

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lo sợ môn tu luyện vì số lượng học viên vượt quá số đảng viên của ĐCSTQ.

Hai cảnh sát đã đến nhà tôi và buộc tội tôi vì dạy Pháp Luân Đại Pháp cho các bệnh nhân. Họ đòi tôi phải giao nộp sách Đại Pháp. Tôi bảo họ rằng tập khí công là việc tốt, vì nó giúp mọi người chữa bệnh khỏe người. Tôi nói với họ rằng tôi không có thời gian để nói chuyện vì có bệnh nhân đang chờ tôi.

Cảnh sát không đến để sách nhiễu tôi nữa. Nhưng tôi thận trọng và đã giấu các sách Đại Pháp cùng đĩa CD luyện công.

Tuy nhiên, tôi đã sớm từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, vấn đề đầu gối lại bắt đầu làm phiền tôi. Thỉnh thoảng tôi tập một vài bài công pháp lúc nửa đêm, nhưng không có tác dụng gì. Dần dần, tôi quên mất các nguyên lý của Đại Pháp.

Tôi từng nghĩ rằng mình sẽ trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi chiến dịch đàn áp ban đầu chấm dứt. Nhưng sau đó ĐCSTQ đã dàn dựng vụ tự thiêu Thiên An Môn.

Khi biết đến sự kiện Can thiệp sóng Truyền hình năm 2002, tôi cảm thấy xấu hổ và cảm thấy như mình là một kẻ đào ngũ. Tôi không dám lấy các sách Đại Pháp ra hay luyện công.

Cảnh giới khác nhau

Vợ chồng con trai tôi đều làm việc cho một công ty lớn trong thành phố nơi chị gái tôi sinh sống. Chúng là những quản lý cấp cao và có thu nhập khá. Chúng đến thăm chị gái tôi và họ đã chăm sóc nhau.

Tôi đóng cửa phòng khám và cũng di chuyển đến thành phố đó cùng vợ. Việc này là cần thiết vì con dâu tôi đang mang thai.

Khi nhìn thấy tài liệu Đại Pháp trong nhà chị, tôi nói: “ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp trong 15 năm qua. Cảnh sát mặc thường phục có mặt khắp mọi nơi. Chị không lo lắng cho sự an toàn của mình sao?”

Chị trả lời: “Em trai, đừng sợ ĐCSTQ. Đó là lý do tại sao em chưa quay lại với Đại Pháp. Em nghĩ như thế nào về sự an toàn? Chị có lẽ đã chết cách đây 20 năm nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhiệm vụ của chị là phải nói cho mọi người về Đại Pháp và cuộc bức hại. Em muốn chị sống trong ô nhục sao? Đó là suy nghĩ của người tu luyện sao?”

Tôi không nói được gì. Tôi nhìn chị và biết chị đã thay đổi. Chị không chỉ còn là một bà nội trợ nữa. Chị có một tấm lòng rộng lớn và đã đạt đến một cảnh giới cao hơn.

Trân quý cơ hội

Chị gái tôi đến thăm khi cháu nội tôi chào đời. Chị đã thuyết phục vợ chồng con trai tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Con trai tôi nói: “Bác ơi, cháu hiểu những gì bác nói. Vợ cháu và cháu có đọc Chuyển Pháp Luân và biết rằng Đại Pháp dạy chúng ta làm người tốt. Cháu cũng biết rất rõ rằng ĐCSTQ đang giết hại nhân dân Trung Quốc. Ông cháu bị ĐCSTQ sát hại, bà cháu không thể chịu đựng được và không lâu sau cũng qua đời. Cháu không muốn bị chôn chung với nó khi nó sụp đổ. Thay vào đó cháu sẽ chôn nó. Cháu có thể thấy ngày đó không còn xa nữa.”

Chị gái tôi đáp: “Bác không cần phải lo lắng về cháu nữa. Cháu còn trẻ lại sống trong một xã hội phức tạp, nơi mọi người thường làm tổn thương nhau. Hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, và cháu sẽ được phúc báo. Đại Pháp đã cứu gia đình của chúng ta.”

Chị cũng nói với con trai tôi rằng trong lòng chị biết tôi sẽ quay lại tu luyện Đại Pháp. Nó chỉ là một vấn đề thời gian.

Vợ chồng con trai tôi đã thoái Đảng bằng bí danh, còn tôi sử dụng tên thật của mình. Tôi không còn thấy sợ hãi ĐCSTQ nữa.

Không có gì phải hối tiếc. Chúng ta hãy buông bỏ sợ hãi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nắm bắt lấy cơ hội này. Là học viên mới, chúng ta hãy tu luyện tinh tấn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/6/333715.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/10/5/159414.html

Đăng ngày 26-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share