Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Toronto, Canada
[MINH HUỆ 02-08-2016] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính, xin chào các bạn đồng tu:
Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của tôi về việc vượt quan nghiệp bệnh và thương tích nghiêm trọng nhờ sự gia trì của Sư phụ và việc hướng nội tìm chấp trước của mình.
Bài trừ nghiệp lực và can nhiễu
Sư phụ đã giảng:
“Hiện nay dù là tiêu nghiệp cũng vậy, nhân tố tà ác can nhiễu cũng vậy, đều là cựu thế lực làm, đều cùng một việc mà cách gọi khác nhau. Việc do cựu thế lực làm thì tôi đều phủ định, tôi đều không thừa nhận, càng không nên có việc là khiến đệ tử Đại Pháp gánh chịu những thống khổ ấy.” (“Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York 2013”)
Tôi bị một tai nạn và được đưa đến bệnh viện cấp cứu vào ngày 18 tháng 4 năm 2015.
Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Lúc đó tôi đang chờ xe buýt được một lúc thì đột nhiên thấy mình đang ngồi trên vỉa hè. Tôi rất ngạc nhiên, và bắt đầu chuẩn bị đứng dậy đề phòng xe buýt sẽ đến. Tuy nhiên, được nửa đường tôi phải dừng lại vì tôi bị mất cảm giác ở chân trái. Nó dường như đã biến mất. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi lấy lại được cảm giác. Nó không đau và tôi cảm thấy bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra đối với tôi.
Thoáng thấy cảnh tượng ghê rợn về mổ cướp nội tạng
Ngày hôm sau, một cuộc phẫu thuật thay khớp háng đã được thực hiện. Mặc dù đã được tiêm thuốc mê, tôi đã không hoàn toàn hôn mê khi các bác sĩ bắt đầu tiến hành phẫu thuật. Điều cuối cùng tôi nhớ được là cảm giác sắc lạnh của con dao trên da thịt mình, nhưng tôi không cảm thấy đau. Tôi tỉnh dậy trong phòng hồi sức, cảm thấy rất lạnh và nhớ lại những gì đã xảy ra. Nghĩ về các học viên ở Trung Quốc đã bị mổ cướp nội tạng tôi đã khóc.
Tôi đã minh bạch chân tướng về cuộc bức hại và mổ cướp nội tạng sống nhờ các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được cảm giác bị sốc và sự khủng khiếp kèm theo. Trải nghiệm của tôi khi thấy một con dao bắt đầu cắt vào cơ thể của mình đã thoáng cho tôi thấy sự kinh hoàng của việc mổ cướp nội tạng.
Với miếng kim loại ngoại lai bên hông, thì làm sao tôi có thể tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đây? Tôi đã nhận ra rằng mình đã không còn là một đệ tử Đại Pháp. Tôi cảm thấy vô vọng và chỉ muốn chết. Mắt tôi nhòa lệ, và không thể ngừng khóc. Tôi đã thỉnh cầu Sư phụ giúp mình. Ngay lập tức một đoạn trong Chuyển Pháp Luân xuất hiện trong tâm tôi.
Sư phụ đã giảng:
“Có người hỏi tôi: ‘Thưa Sư phụ, con có thể luyện công được không? Con đã bị [phẫu thuật] tuyệt dục rồi’ hoặc ‘đã bị cắt bỏ gì đó rồi’. Tôi nói rằng điều đó không ảnh hưởng, cái [thân] thể ở không gian khác của chư vị không bị [phẫu] thuật, mà luyện công là cái [thân] thể ấy khởi tác dụng.”
Sư phụ luôn ở bên tôi
Tại trung tâm phục hồi chức năng, các bác sĩ và y tá nói với tôi rằng khớp háng của tôi sẽ không cử động được giống như trước đây. Tôi nhận ra rằng điều này có nghĩa là tôi sẽ không thể ngồi ở thế song bàn khi thiền định.
Tôi cảm thấy tuyệt vọng, nghĩ rằng mình sẽ không thể viên mãn nếu không thể ngồi ở tư thế song bàn. Tôi cảm thấy mình giống như một đứa trẻ bị lạc mất đường về nhà và không còn hy vọng.
Tôi đã trải qua một thời gian trầm cảm nặng và chỉ muốn bỏ cuộc, nhưng Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi. Sư phụ luôn luôn ở bên tôi và an bài cho các học viên đến học Pháp cùng tôi.
Nhờ học Pháp, tôi đã ngộ ra rằng cho dù tôi có vượt qua được hay không, việc đó phụ thuộc hoàn toàn vào Sư phụ. Tất cả những gì tôi phải làm là tinh tấn trong làm ba việc và không truy cầu.
Bảo trì chính niệm của một người tu luyện
Đó là lúc tôi thực sự ngộ được tầm quan trọng của một chỉnh thể. Trong những năm đầu tu luyện, tôi khó có thể chấp nhận khái niệm về một chỉnh thể và không thực sự tin vào đó. Hơn nữa, tôi không muốn là một phần của chỉnh thể nào. Tôi chỉ muốn là chính mình. Tôi sợ đánh mất cái tôi của mình, mất đi bản chất của mình.
Bây giờ tôi biết rằng Sư phụ đã an bài một chỉnh thể để giúp chúng ta trong tu luyện. Cuối cùng tôi có thể nhìn thấy sự ích kỷ của mình và quyết tâm thay đổi.
Tôi bắt đầu hướng nội tìm những chấp trước đã tạo ra thiếu sót lớn cho phép tà ác bức hại tôi. Tôi thấy rất nhiều điều mà mình đã nhận ra trước đây, chẳng hạn như tâm sợ hãi, tật đố, ích kỷ, đủ loại dục vọng và truy cầu.
Tuy nhiên, đó chỉ là những thứ trên bề mặt. Tôi biết rằng mình phải hướng nội tìm ra gốc rễ của sinh mệnh. Cho dù có đau đớn đến đâu, tôi quyết tâm tìm ra những chấp trước căn bản của mình và loại bỏ chúng. Tôi quyết tâm buông bỏ những chấp trước của người thường và không nghĩ về bất cứ điều gì khác, chỉ làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu.
Trong quá trình hướng nội, tôi đã nhìn thấy những điều mà mình đã che đậy từ lâu ẩn giấu ở bên trong. Tôi đã không thực sự bảo trì chính niệm của một người tu luyện, vì những ý niệm của tôi chứa đầy các chấp trước của người thường.
Bất kính với Sư phụ và Pháp
Rất nhiều chấp trước của người thường đã ẩn giấu trong tôi. Tôi sẽ phơi bày chúng trong bài chia sẻ này, vì tôi cần phải loại bỏ chúng.
Nhiều vấn đề và ý niệm của người thường
Chấp trước nghiêm trọng nhất của tôi là bị can nhiễu khi học Pháp. Đây là một vấn đề diễn ra trong một thời gian dài. Tôi không thể tập trung và liên tục buồn ngủ. Nhiều lúc tôi không thể nhẫn để học xong một bài giảng, mặc dù tôi biết rằng mình phải học ít nhất một bài giảng một ngày. Tâm của tôi đã chứa đầy những vấn đề thường ngày, chẳng hạn như mua những hàng thiết yếu nào, làm những gì cho bữa ăn tối. Ngoài ra, còn có sự gián đoạn, như con gái của tôi tới thăm, đã ngăn tôi tập trung vào Pháp.
Sư phụ đã giảng:
“Mọi người nếu không học bộ Đại Pháp này thật tốt, thì sự viên mãn của bản thân chư vị không được đảm bảo. Ngoài ra tất cả những việc chính của Đại Pháp mà chư vị làm đều giống như người thường làm, dùng cách nghĩ của người thường, đứng trên xuất phát điểm của người thường mà làm, đó chính là người thường; tối đa cũng chỉ là người thường làm điều tốt cho Đại Pháp mà thôi. Bởi vì chư vị là đệ tử Đại Pháp, do đó chư vị không thể ly khai Pháp mà hành xử. Chư vị còn [phải] cải biến không ngừng bộ phận bề mặt nhất vốn chưa được cải biến [của mình]; vậy chư vị không nên ly khai học Pháp. Nhất định học Pháp thật tốt. Trong quá trình học Pháp, chư vị [mới] có thể không ngừng thanh trừ những nhân tố bất hảo của mình, cải biến những điểm cuối cùng mà chưa cải biến. Vì sao trước đây tôi rất nhấn mạnh rằng mọi người học Pháp, học Pháp, học Pháp thật tốt? Nó vô cùng quan trọng.” (“Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York 2003”)
Đôi lúc tôi học Pháp không tốt, tôi quay lại trở thành một người thường, lãng phí thời gian vào những chuyện phiếm. Thay vào đó tôi nên giảng chân tướng về Đại Pháp. Điều thực sự gây khó chịu, là khi tôi muốn nói về Đại Pháp thậm chí không có ai muốn lắng nghe hoặc ký đơn thỉnh nguyện.
Khi tôi ở trạng thái của người thường nó ảnh hưởng đến sự hòa ái giữa các con gái tôi. Chúng sẽ tranh đấu với nhau và tôi đã làm cho mọi việc tồi tệ hơn bằng cách đứng về phía một đứa. Không có Pháp, tôi đã trở nên rất ích kỷ.
Đến ngày xảy ra tai nạn, nhục thân của tôi đã liên tục trải qua khổ nạn về bệnh tật. Vô tình tôi đã tạo ra một sơ hở lớn cho tà ác dùi vào.
Cuối cùng, tôi đã ngộ được tầm quan trọng của việc học Pháp thật tốt. Nhưng tôi cũng ngộ ra rằng học Pháp với chấp trước và những niệm đầu bất hảo là bất kính với Sư phụ và Pháp. Đó cũng là một tội lỗi.
Một vài tháng sau khi ra viện, tôi tham gia hai nhóm học Pháp tiếng Trung. Tôi học nhiều hơn, có thể tập trung tốt hơn và nhìn thấy những thay đổi của mình. Ý niệm của tôi trở nên thuần tịnh hơn và niệm đầu tiên tôi có thể nghĩ tới nhu cầu của người khác. Tôi không còn ích kỷ như trước đây. Bên cạnh đó, tôi có thể buông bỏ nhiều quan niệm của người thường. Tôi đã trải nghiệm được huyền năng của Pháp.
Trí huệ và kỹ năng được Sư phụ ban cho
Trước đây khi nói về Đại Pháp, ý niệm đầu tiên của tôi là cứu độ chúng sinh, nhưng sau đó tôi tập trung vào bản thân mình. Tôi đã giảng chân tướng cho mọi người, dường như họ có vẻ quan tâm và hầu hết đều luôn lắng nghe. Sau đó, tôi quên rằng mình muốn cứu những người đó. Thay vào đó, tôi chứng thực bản thân.
Nghĩ về những lần tôi giảng chân tướng cho mọi người để nâng cao nhận thức về Đại Pháp và cuộc bức hại. Xuất phát điểm của tôi là tốt, nhưng ở đâu đó trong khi giảng chân tướng tôi quên lý do tại sao tôi đang nói chuyện với họ. Sư phụ không đưa những chúng sinh đến với tôi để chứng thực bản thân. Sứ mệnh của tôi là cứu độ chúng sinh. Tuy nhiên, xuất phát điểm của tôi không phải là tu luyện hoặc cứu người. Tất cả chỉ là để thỏa mãn tâm hiển thị và chấp trước của người thường.
Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.”
Khi hướng nội, tôi thấy tâm chứng thực bản thân và tâm hiển thị. Những chấp trước này rất nguy hiểm. Tôi phải minh bạch về việc này và dùng Pháp để đo lường, phơi bày và loại bỏ chúng.
Bây giờ, tôi minh bạch rằng mình ở đây để cứu độ chúng sinh. Tôi không ở đây để hiển thị những kỹ năng của mình, nhất là, Sư phụ là người đã ban trí huệ cho tôi.
Sư phụ mới chính là nguyên lai của tất cả mọi việc. Trong tâm, tôi biết tất cả mọi việc đều do Sư phụ làm. Tất cả những gì tôi cần phải làm là học Pháp và tu luyện thật tốt, tôi sẽ hoàn thành thệ ước mà tôi đã thề nguyện từ kiếp trước. Sư phụ đã an bài những điều tốt nhất cho tôi và không ngừng quản tôi. Tôi phải làm tốt trong việc cứu độ chúng sinh để xứng đáng với lòng từ bi của Sư phụ.
Sự tự ti
Khi phát chính niệm, có những lúc tôi chỉ chuyển qua các thế thủ ấn trong 15 phút, mà không thực sự phát chính niệm. Tôi sẽ chắc chắn rằng tư thế của mình rất tốt, lưng thẳng, và các thế tay của mình thật hoàn hảo. Tất cả chỉ để hiển thị. Tôi đã không thanh lý được gì hết.
Tuy nhiên, có nhiều thời điểm tôi thực sự có thể ngồi tĩnh tâm và phát chính niệm. Nhưng tôi không tin rằng mình có uy lực tiêu diệt tà ác. Điều này cũng cho thấy rằng tôi đã không tin vào Sư phụ về phát chính niệm.
Khi hướng nội sâu hơn, tôi đã có thể thấy tâm thiếu tự tin. Vì chấp trước này, tôi đã không thực sự tín tâm vào những gì Sư phụ giảng:
“Tôi nói mọi người này, bao nhiêu năm ấy, tôi luôn luôn nói rằng năng lực đệ tử Đại Pháp là to lớn phi thường, rất nhiều người không tin, vì cũng không để chư vị nhìn thấy. Chư vị trong tác dụng của chính niệm, hết thảy những gì bên thân chư vị và ở tự thân chư vị là sẽ phát sinh biến hoá, chư vị xưa nay đều không nghĩ thử làm xem”. (“Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp”)
Sư phụ cũng giảng:
“Mỗi đệ tử Đại Pháp đều không được xem nhẹ việc này, cũng không được mượn bất kể cớ gì rồi xao nhãng phát chính niệm; bởi vì nếu chư vị thanh lý không tốt bản thân mình thì bản thân chư vị sẽ thực thi không tốt” (“Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York 2003”)
Nhờ có đề cao trong việc học Pháp, nhận thức của tôi về Pháp trở nên sâu sắc hơn. Bây giờ, tôi thực sự tin rằng chính niệm của mình rất mạnh. Chúng đủ mạnh để cải biến bản thân và tất cả mọi việc xung quanh mình.
Luôn nhớ làm thật tốt
Năm tháng sau khi phẫu thuật, tôi quyết định luyện bài đả tọa. Thật không dễ dàng để ngồi trên sàn nhà, nhưng tôi đã thành công sau một vài cố gắng. Mặc dù tôi đã không thể đặt chân của mình lên và chân trái của tôi chỉ thẳng có một nửa, tôi ngồi trong 45 phút.
Sau một thời gian, tôi cảm thấy tĩnh hơn và có phần hoà ái, tôi đã có thể nhập định. Tôi thấy thân thể của mình trong không gian khác hết thảy thật mỹ diệu khôn lường ở thế hoa sen, giống như bản thể của tôi đã từng trải nghiệm trước đây.
Khi tôi đang nhập định, một ý niệm đã xuất lai: “Tôi phải đặt mình vào tay của Sư phụ.” Tôi theo sự an bài của Sư phụ. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình thật hoà ái, như thể một vật nặng đã được nhấc khỏi vai mình.
Sau đó, một ý niệm khác đã xuất hiện: “Mọi việc xảy ra với nhục thể vật chất này đều không quan trọng miễn là tâm tôi chính và đi theo sự an bài của Sư phụ. Điều quan trọng nhất là tôi quay trở về với chân ngã. Nếu tôi không thể trở lại được, tất cả mọi việc tôi đảm nhiệm trong không gian này và không gian khác, sẽ bị loại bỏ.”
Sau ý niệm này, mắt tôi nhòa lệ. Hậu quả của việc không làm tốt thật khủng khiếp. Chúng ta không thể không làm tốt. Tôi phải luôn luôn nhớ điều này.
Tất cả mọi việc đều đều thuận theo sự an bài của Sư phụ
Sư phụ đã chăm sóc cho tôi và giúp tôi vượt qua khổ nạn. Cuối cùng tôi đã học được cách thực sự tín Sư tín Pháp.
Quá trình buông bỏ không hề dễ dàng, nhưng khi bất động tâm, khi tôi có thể buông bỏ tự ngã, Sư phụ đã chăm sóc tôi và tôi đã có thể vượt qua khổ nạn. Tôi biết rằng Sư phụ luôn luôn ở bên tôi và huyền năng của Đại Pháp sẽ triển hiện.
Sư phụ đã giảng,
“kỳ thực chỉ cần chư vị tu luyện, thì tôi luôn ở bên cạnh chư vị. Chỉ cần chư vị tu luyện, thì tôi sẽ có trách nhiệm với chư vị đến cùng, hơn nữa tại mỗi thời khắc đều đang trông chừng bảo hộ chư vị”. (“Giảng Pháp tại thành phố New York [1997]”)
Bây giờ tôi nhận thức được chân tu là gì, và “‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009]”)
Tôi sẽ luôn luôn hướng nội tìm xem tâm của tôi có ích kỷ hoặc bị dẫn động hay không. Những quan niệm của người thường đã hình thành trong mỗi kiếp sống của tôi cần phải được loại bỏ. Cũng là hảo sự khi cảm thấy buồn hoặc thậm chí tiếc nuối, nhưng tôi không cực đoan. Miễn là tôi loại bỏ được những chấp trước bằng chính niệm, tôi sẽ đề cao thêm một tầng.
Bất cứ khi nào tâm tôi bị dẫn động trong khi nỗ lực chứng thực Pháp, tôi sẽ hướng nội và loại bỏ quan niệm của người thường. Tôi sẽ luôn luôn nhớ rằng cứu độ chúng sinh hẳn là điều quan trọng nhất.
Có rất nhiều điều mà tôi có thể làm và cần phải làm trong Chính Pháp. Tôi sẽ tinh tấn. Tôi sẽ luôn luôn nhớ rằng tất cả mọi việc đều nằm trong tay của Sư phụ. Những gì Sư phụ an bài cho tôi sẽ là tốt nhất. Tôi chỉ cần có tín tâm.
Có những lúc tôi học Pháp không tốt, hay ích kỷ, nhưng tôi biết mình có thể thấy được những quan niệm này ngay lập tức và loại bỏ chúng.
Con xin cảm tạ Sư phụ và cảm ơn các bạn đồng tu.
(Trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada 2016)
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/4/158108.html
Đăng ngày 31-08-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.