Bài viết do Linh Nhi thuật và một học viên ghi lại

[MINH HUỆ 12-11-2014] Tôi tên là Linh Nhi, lúc sinh ra đã là một đứa trẻ chậm phát triển. Phải mất một thời gian dài tôi mới biết nói. Người tôi nhỏ, gầy gò và không thể giao tiếp vì tôi không hiểu những gì người khác nói. Ngoài ra, tôi còn thường hay nhìn gì đó một cách vô định, và những điều này đã gây thương tổn cho chính bản thân tôi và gia đình.

Khi tôi đủ tuổi đi học, chỉ có một trường nhận tôi vào học, nhưng chỉ là những lớp dự thính. Mẹ tôi luôn trông chừng tôi làm bài tập và còn đánh tôi khi tôi phạm lỗi. Tôi đã phạm nhiều lỗi đến mức sợ gần chết. Mẹ tôi thường giữ lấy tôi và bắt đầu khóc.

Tôi được nhận vào một lớp dành cho học sinh đặc biệt. Tôi chỉ biết làm các bài toán đơn giản, nhưng tôi học được rất nhiều ký tự Hán ngữ. Kết quả là, tôi tốt nghiệp bảy năm sau đó.

Tôi cũng đã đắc Pháp

Cha mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, và cuối cùng, nụ cười đã nở trên khuôn mặt họ. Họ đọc các sách về Pháp Luân Đại Pháp, luyện công, và nói với nhiều người về Pháp Luân Đại Pháp mỗi khi có thời gian. Họ tu luyện rất tinh tấn.

Một đêm nọ tôi có một giấc mơ, có một ông lão chở tôi trên con thuyền nhỏ đến chốn thần tiên tuyệt diệu. Khung cảnh nơi đây thật khác biệt, giống như là tôi đang về nhà. Ở đây có rất nhiều túp lều đẹp như tôi nhìn thấy trong tranh với hoa tuơi trang trí ở phía trên để chào đón tôi, ngoài ra tôi còn nhìn thấy rất nhiều con chim đầy màu sắc đang chào mừng tôi.

Tôi bước vào một lâu đài lớn, tại đó có một ông Phật vàng đang ngồi trong một đóa hoa sen và hai mắt nhắm lại. Khi tôi bước đến gần, ông mở mắt và nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi. Trên đường trở về, tôi thấy mình đang bay trên trời và nhìn thấy những làn sóng cuồn cuộn màu đen trên khắp thế giới.

Khi tôi kể lại với cha mẹ về giấc mơ của mình, họ đã bị sốc. Họ nhận ra tôi có tiền duyên với Đại Pháp. Và như vậy là tôi đã đắc được Đại Pháp!

Thay đổi từ trong ra ngoài

Cách học Pháp của tôi là sao chép lại các bài giảng của Sư phụ cùng với mẹ mình. Ban đầu, những chữ tôi viết đều to nhỏ khác nhau và tôi không thể ngồi lâu được. Dần dần, tôi hiểu được các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp và cách viết của tôi cũng được cải thiện. Tâm tính và cơ thể tôi cũng chuyển biến rất nhiều.

Trước đây tôi từng bị nhiều bệnh và những hệ lụy của nó, vì thế tôi phải dùng rất nhiều thuốc. Sau khi tu luyện và thuộc lòng những bài giảng Pháp Luân Đại Pháp mà tôi sao chép, tôi đã vượt qua được từ khổ nạn này đến khổ nạn khác.

Trưởng thành trong sóng gió

Cuộc bức hại xảy ra vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Có hai công an đã đến nhà tôi, và mẹ tôi đưa họ vào trong bếp. Bà lo ngại họ sẽ xông vào phòng và nhìn thấy tôi đang chép các sách Đại Pháp. Sau khi họ rời đi, mẹ tôi phát hiện ra tôi đã giấu hết mọi thứ. Tôi không sợ bất cứ điều gì hay người nào, và tôi sẽ mở cửa khi có người gõ cửa.

Gia đình tôi từng rất lo lắng, và hay nhốt tôi ở nhà khi họ ra ngoài, nhưng mọi thứ đã thay đổi khi tôi trở thành một học viên. Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cử công an đến, tôi biết mình là một học viên Đại Pháp và họ không nên quấy rầy tôi. Mẹ tôi rất vui mừng và nói: “Con gái mẹ thật thông minh!”

Một người trong ủy ban khu dân cư đã thông báo cho mẹ tôi rằng bà phải hoàn tất tuyên bố từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa đông năm 2002. Bà ta đe dọa mẹ tôi sẽ nhận được kết cục xấu nếu không hợp tác. Mẹ tôi từ chối và nói: “Tôi được hưởng lợi từ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chắc chắn không thể ký vào biên bản như thế.” Ngạc nhiên trước thái độ của mẹ tôi, người này không còn cố gắng bắt ép mẹ tôi và mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa. Sau khi rời đi, cha và em gái tôi nói họ đã phát chính niệm loại bỏ tà ác phía sau bà ấy. Tôi nói tôi cũng đã làm giống như vậy bởi tôi cũng làm một học viên Đại Pháp. Mọi người đều cười.

Tôi đã chín chắn hơn dù lúc đó là khoảng thời gian khó khăn. Tôi thay đổi từ một người không bao giờ nói chuyện với người khác, thành một người hay chia sẻ với các đồng tu. Điều này thật kỳ diệu. Họ đều hỗ trợ và quan tâm đến tôi.

Khi người nhà tôi không có nhà, tôi đã mở cửa và lấy các tài liệu Đại Pháp, hay các bài giảng Pháp của Sư phụ từ các đồng tu. Tôi nói với mẹ: “Mẹ đừng lo, con sẽ chỉ mở cửa cho các đồng tu.”

Những người tin vào Đại Pháp đều thu được lợi ích

Bà ngoại tôi đột nhiên bất tỉnh vào năm 2005. Bà không nói được, và không còn nhận ra chúng tôi. Lúc đó mọi người đều rất hoang mang. Tôi đã nhìn thấy một con rắn lớn đang cuốn quanh người bà và đã nói với mẹ. Mẹ tôi nhận ra chúng tôi phải giảng chân tướng Đại Pháp cho người thân và giúp họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Chúng tôi bắt đầu phát chính niệm cho bà ngoại và bà dần dần hồi tỉnh.

Mẹ tôi chăm sóc bà ngoại và hướng dẫn bà liên tục nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Cuối cùng bà ngoại cũng có thể nhớ được “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Cùng thời điểm này, các cô, chú và họ hàng tôi cũng thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Bà tôi nhanh chóng hồi phục và nhìn bà còn khỏe mạnh hơn trước.

Khi bà tôi dọn nhà, bà muốn bỏ đi một cái bàn ăn. Dù nó đã cũ, nhưng nó còn tốt hơn cả bàn ăn của chúng tôi. Vì thế tôi đã hỏi mẹ xem bà muốn làm gì với nó. Bà gợi ý sẽ dùng nó làm củi đun. Đêm đó, tôi nghe thấy tiếng cái bàn khóc và cầu xin tôi cứu nó. Hôm sau, tôi nói với mẹ, vì tôi chép các sách Pháp Luân Đại Pháp trên cái bàn này trong nhiều năm, tôi không muốn phá cái bàn này. Cha tôi đã sửa một cái chân bàn và đặt một tấm ga bàn lên trên bàn. Tôi nghe thấy tiếng cái bàn cảm ơn tôi, điều này khiến tôi rất vui.

Tôi còn nhớ vào một ngày Chủ nhật năm ngoái, máy in của chúng tôi đột nhiên bị hỏng. Cha tôi tìm cách sửa nhưng không thành công. Ông nghĩ có thể nó quá cũ, và muốn thay nó. Mẹ tôi gợi ý nên hỏi nó và hướng nội. Tôi nhìn và nhận ra máy in là một đứa trẻ nghịch ngợm muốn chơi đùa. Tôi nói với nó: “Sao em không làm việc đi?” Nó kéo cánh tay và ngay lập tức máy in bắt đầu làm việc. Cha tôi rất vui mừng và hét lên: “Nó làm việc rồi, nó làm việc rồi!”

Tinh tấn và đề cao

Tôi đã chép các sách Đại Pháp trong hơn 18 năm. Hàng ngày tôi đều chép và giống như tôi được hòa tan trong Pháp, thu được lợi ích từ Đại Pháp. Tôi đã thay đổi từ một người không biết quan tâm đến người khác, trở thành một người có thể giúp đỡ gia đình làm việc nhà. Tôi đã thay đổi từ một người kém thông minh thành một người khỏe mạnh, nhanh trí. Điều này đã gây ấn tượng rất lớn cho họ hàng của tôi.

Tôi bắt đầu tham gia nhóm học Pháp vào năm 2011 và hiện đang học cùng các đồng tu hai buổi một tuần, cũng như học hàng ngày với mẹ tôi. Tôi cũng có nhiều cải biến lớn, chẳng hạn như lúc đầu tôi bị nói lắp và không đọc nổi một câu, nhưng mọi người đều nhẫn nại và khuyến khích tôi. Sau đó, tôi dần dần có thể đọc một đoạn ngắn, sau đó là một trang, và nhiều trang, tôi cũng hiểu được nhiều hàm nghĩa thâm sâu của Pháp khi tôi đọc. Tôi bắt đầu đo lường bản thân chiểu theo Pháp và loại bỏ các chấp trước. Tôi bây giờ có thể đọc trôi chảy trong nhóm học Pháp.

Cám ơn các bạn đồng tu đã hỗ trợ tôi!

Tôi muốn gửi lời cảm tạ Sư phụ từ bi: “Cảm tạ Sư phụ từ bi. Con sẽ tiếp tục bước đi tốt trong hành trình cuối cùng này và theo Sư phụ về nhà.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/12/299786.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/16/146882.html

Đăng ngày 19-12-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share