Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HỤÊ 20-11-2013] Năm 1997, một người hàng xóm của tôi đã nhiều lần khuyên tôi luyện Pháp Luân Công cùng với cô ấy. Tôi đã hỏi mượn cô ấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân để quyết định xem liệu tôi có nên luyện hay không. Cô ấy đã không đồng ý, bởi vì cuốn sách này rất trân quý và lúc đó sách không sẵn có. Một lúc sau, tôi đã quyết định học các bài công pháp cùng cô ấy. Tôi cảm thấy một năng lượng mạnh mẽ trong khi luyện các bài công pháp, nên tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Công.
Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng tôi đã có được một cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Ngay khi mở cuốn sách ra, tôi nhìn thấy chữ “tu luyện,” tôi đã rất sửng sốt và cảm thấy như là mình đã tìm điều quý báu mà mình kiếm tìm bấy lâu.
Khi còn là một đứa trẻ, tôi thường gặp các vị sư ở trong chùa. Tôi tự hỏi tại sao tôi không thể tu luyện như họ. Khi tôi đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra rằng tôi cũng có thể tu luyện.
Sư phụ đã giảng:
“Đúng vậy đó, chính là như thế, dẫu chuyển sinh đến nơi đâu, ký ức của họ vẫn còn. Giống như ổ cắm điện, cắm phích vào là điện sẽ thông qua.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)
Ba học viên trong khu vực của chúng tôi, trong đó có tôi cùng tham gia học Pháp nhóm, điểm học Pháp được tổ chức ở ngoài thị trấn của chúng tôi. Dần dần, vì đường xa nên hai học viên kia đã không đi học Pháp nhóm nữa. Tôi vẫn tiếp tục duy trì bởi vì tôi cảm thấy Pháp này rất trân quý.
Khi ngày càng có nhiều người tham gia tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở địa phương của chúng tôi, tôi đã trở thành điều phối viên. Tôi thường phải đi xa đến một thành phố lớn để giúp các học viên khác mua sách Pháp Luân Đại Pháp, băng hình và các tài liệu khác. Mặc dù rất bận nhưng mỗi ngày tôi đều thấy rất hạnh phúc.
Giảng chân tướng bất cứ nơi nào đặt chân tới
Vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, gần hai năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chính quyền Trung Quốc đã phát động cuộc bức hại. Tất cả các phương tiện truyền thông đều phát sóng những lời vu khống và các học viên ở khắp nơi bị bắt giữ phi pháp. Để tránh bị bắt giữ, nhiều học viên đã phải sống phiêu bạt.
Ông chủ của tôi đã cố gắng khuyên tôi dừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Người ta theo dõi nhà tôi và những nơi tôi thường lui tới. Những hàng xóm tốt bụng của tôi thường bảo vệ tôi. Chồng tôi, một cựu chiến binh đã từng tham gia cuộc chiến tranh Triều Tiên, đã lo lắng cho sự an toàn của tôi và đã đưa tôi đến nhà con gái tôi. Tuy nhiên, cảnh sát đã đi theo tôi đến đó, nên tôi đã buộc phải đi về miền Nam, nơi bố mẹ tôi đang sống.
Tôi không thể chấp nhận việc Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp bị phỉ báng. Tôi thường khóc mỗi khi tôi nhìn ảnh của Sư phụ. Suốt ban ngày, tôi thường bắt đầu giảng chân tướng về cuộc bức hại cho mọi người và ra ngoài vào ban đêm để dán các tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp.
Một ngày, khi tôi đang ở trên xe buýt, khi một người đàn ông đem theo một con gà còn sống lên xe buýt. Mùi của nó thật là khó chịu, và tôi muốn nhanh chóng xuống xe. Nhưng tôi đã tự nhắc nhở bản thân: “Chưa được xuống, mọi người trên xe buýt này còn chưa được nghe chân tướng.” Một số người đột nhiên hét lên: “Nhìn kìa, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ trên cột điện kìa!” Cuộc nói chuyện bùng nổ, và mọi người bắt đầu thảo luận về nó. Tôi nhân cơ hội này nỏi với mọi người sự thật về Đại Pháp. Từ đó trở đi, tôi thường suy nghĩ làm thế nào để có thể tìm thấy cơ hội để nói chuyện với những người lạ và thu hút được sự chú ý của họ.
Nhiều trải nghiệm ly kỳ đã xảy ra khi tôi giảng chân tướng cho mọi người. Thường khi trời mưa thì không có ai đón xe buýt cả. Một ngày nọ, người lái xe buýt đã than phiền rằng ông ta không có khách nào cả. Tôi đã an ủi ông ấy và nói với ông ấy rằng xe sẽ sớm đông khách thôi. Không lâu sau đó, xe chật cứng khách. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài cho tôi giảng chân tướng cho những người này.
Từ đó về sau, mỗi khi không có nhiều người đi xe buýt, tôi đều ước rằng những người đó sẽ đến và lắng nghe tôi giảng chân tướng. Sau mỗi lần như vậy xe buýt lại đầy khách. Thậm chí các lái xe buýt cũng nhận ra điều đó và rất vui mỗi khi tôi bắt xe buýt của họ. Một trong số họ đã có lần nói với tôi rằng: “Có một học viên Pháp Luân Công trên xe buýt của chúng ta!”
Nhiều lần tôi đã không đi xe buýt mà đi đến các cửa hàng để giảng chân tướng Đại Pháp ở đó. Tôi đã mua nước ở nơi này và thức ăn ở nơi khác để tìm kiếm cơ hội giảng chân tướng cho các chủ cửa hàng và khách hàng.
Vào ban đêm, tôi ra ngoài để dán các áp phích có dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tôi đã làm việc này ở nhiều thành phố và vùng nông thôn. Một lần, tôi đã bị lạc trong một ngôi làng và đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sau đó tôi đã nghe thấy tiếng chó sủa. Tôi đi về hướng có tiếng cho sủa và tìm thấy đường trở về nhà. Tôi thầm cảm tạ Sư phụ và nói với chú chó: “Bây giờ bạn có thể không phải sủa nữa. Tôi đã tìm thấy đường của mình rồi.” Nó ngay lập tức ngừng sủa.
Bởi cuộc bức hại này mà chồng tôi và tôi đã chuyển đến sinh sống ở một thành phố ở miền Nam. Ông ấy đã gần 90 tuổi và tôi đã 80 tuổi. Ông ấy thường hay ốm và cần sự quan tâm chăm sóc chu đáo. Tôi đã chăm sóc ông ấy rất chu đáo trước khi tôi đi ra ngoài giảng chân tướng. Ông ấy đã hiểu rõ chân tướng và thường khích lệ tôi.
Con trai tôi đã thuê một người giúp việc để chăm sóc cho chúng tôi. Tôi đã giảng chân tướng về cuộc bức hại cho cô ấy và chồng của cô ấy, họ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không lâu sau, con trai tôi muốn cho người giúp việc nghỉ làm, tôi đã nhắc đi nhắc lại với họ rằng tu luyện là quan trọng nhất. Một tháng sau họ rời đi. Trước khi họ đi, họ đã nói với tôi rằng một người bạn của họ cũng muốn tu luyện, nên tôi đã chuẩn bị một số tài liệu Pháp Luân Đại Pháp cho bạn của họ.
Thời gian đầu, tôi không quen nhiều với cuộc sống ở thành phố này. Tôi không dám chắc là mình có thể sống ở nơi này. Một đêm nọ, trong giấc mơ, tôi đã thấy Sư phụ điểm hóa cho tôi rằng đây chính xác là nơi tôi nên ở. Nhờ sự giúp đỡ và bảo hộ của Sư phụ, tôi đã giảng chân tướng ở khắp mọi nơi mà tôi đến – công trường xây dựng, trạm xe buýt, nhà hàng, cửa hàng và nhiều nơi khác nữa.
Hầu hết những người mà tôi gặp đều muốn nghe chân tướng và thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi đã không được học hành đến nơi đến chốn và không biết nhiều thứ. Do đó, tôi không bao giờ thử bắt đầu cuộc trò chuyện bằng những chủ đề khác. Tôi luôn luôn kết thúc câu chuyện bằng câu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Tam thoái bảo bình an.” Hầu hết mọi người đều đồng ý. Tôi đã giúp được hơn chục người tam thoái mỗi ngày.
Vứt bỏ quan niệm người thường
Một hôm, tôi đã nói với một người bán hàng về việc thoái ĐCSTQ. Anh ấy đã không muốn nghe và nói với tôi: “Tôi là một đảng viên, và tôi không thoái. Bà mà nói tiếp thì tôi sẽ báo cảnh sát.” Lúc đầu, tôi đã rời đi, nhưng tôi thực sự muốn cứu anh ấy, nên tôi đã quay trở lại. Tôi nói với anh ấy: “Hôm nay tôi phải giúp anh thoái ĐCSTQ để anh được bình an. Khăn trải giường anh bán giá bao nhiêu? Tôi sẽ mua chúng.” Thái độ của anh ấy đã thay đổi và sau khi tôi giảng chân tướng, cả anh ấy và vợ đều thoái Đảng.
Khi về nhà, chồng tôi phàn nàn rằng tôi đã mua những thứ mà chúng tôi không cần nữa. Tôi mỉm cười và nói rằng tôi đã làm một việc mà việc đó có thể cứu người.
Một người họ hàng của tôi là một quan chức của ĐCSTQ và không bao giờ muốn nghe chân tướng. Vợ của ông ấy là một tín đồ Ki-tô giáo. Khi tôi giảng chân tướng cho ông ấy, tôi đã không quan tâm cũng như không giảng chân tướng cho vợ của ông ấy, vì tôi nghĩ rằng cô ấy đã có đức tin rồi.
Một hôm, vợ của ông ấy đã không thể lặng im được nữa. Cô ấy đến gặp tôi và nói: “Tại sao chị không bao giờ nói cho tôi nghe bất cứ điều gì về Pháp Luân Đại Pháp? Tôi muốn tu luyện nó từ lâu rồi, nhưng chị chưa bao giờ nói cho tôi về nó và tôi lại quá bối rối khi đề nghị chị điều đó.” Tôi cảm thấy quá xấu hổ. Tôi đã quên mất rằng tôi không nên phân biệt khi đi giảng chân tướng. Tôi đã gần bỏ lỡ mất cơ hội đắc Pháp của một người bởi vì quan niệm của mình.
Giữ chính niệm trong nguy nạn
Một ngày nọ, tôi đến thăm một người bà con và nhìn thấy một nơi có rất nhiều các tờ rơi và băng rôn thông tin được treo lên. Các học viên ở địa phương đã treo chúng. Khi tôi đọc chúng, một người đàn ông trẻ tuổi đã đi đến và nói với tôi: “Tôi vừa mới gọi cảnh sát và báo với họ rằng bà đã dán những tờ rơi này. Tôi đã mất rất nhiều tiền do đánh bạc thua vào đêm qua. Tại sao bây giờ bà không đưa cho tôi 30.000 nhân dân tệ và tôi sẽ gọi để hủy cuộc gọi này. Một phút nữa cảnh sát sẽ đến đây. Có lẽ tôi sẽ có 30.000 nhân dân tệ.”
Tôi đã rất sốc nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi nói với anh ta rằng tôi không có một xu nào cả và tôi không dán những tờ rơi đó. Tôi dặn dò anh ta hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và đừng bao giờ tố cáo bất kỳ một học viên nào nữa. Anh ta đã hối hận vì việc làm của mình và đã nói với tôi hãy nhanh chóng rời đi, nhưng một xe cảnh sát đã đến và họ đã đưa tôi về đồn cảnh sát.
Ngay sau khi tôi bước vào sân của đồn cảnh sát đó, tôi liên tục hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Một cảnh sát đã đến và bảo tôi không được hô nữa bởi vì nó làm anh ta đau đầu. Trưởng đội cảnh sát đã thẩm vấn tôi, nên tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho anh ta. Anh ta đã không có được bất cứ thông tin gì từ tôi sau sáu giờ thẩm vấn.
Sau đó anh ta gọi điện cho cấp trên của mình để báo cáo về việc bắt giữ tôi và nói rằng anh ta không có đủ bằng chứng để có thể kéo dài việc tạm giam tôi. Anh ta muốn đưa tôi về nhà họ hàng của tôi bằng xe cảnh sát, nhưng tôi đã từ chối bởi vì tôi không muốn bị đối xử như một nghi phạm. Anh ta đã phái một chiếc xe thông thường để chở tôi và tôi xuống xe ở một khu chợ, từ đây tôi xác định được đường về nhà người họ hàng.
Sau khi cho tôi xuống ở khu chợ đó, tôi đã quên mất đường về nhà. Tôi đã hỏi hướng đi và một người thanh niên đã đề nghị muốn đưa tôi về nhà. Tôi biết Sư phụ đã an bài sự việc này.
Con trai của một học viên là cảnh sát đã nghe về câu chuyện của tôi và anh ta nói: “Làm thế nào mà bác ấy có thể ra khỏi đồn cảnh sát được? Chính sách quy định là không bao giờ thả học viên Pháp Luân Công!” Người học viên trả lời: “Bác ấy đã ra khỏi nơi đó bằng chính niệm.” Anh ta hỏi chính niệm là gì. Người học viên đã nói với anh ta: “Chính niệm là việc nói với mọi người rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ ở mọi nơi mà bạn đi đến một cách công khai và đường hoàng.”
Có lần, tôi đã đem theo một con dao để cắt hạ các tấm băng rôn phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi đã hạ được 15 băng rôn, tôi nhận thấy rằng tôi đang bị theo dõi. Tôi có chút sợ hãi, nhưng tôi đã tự nhủ với bản thân rằng tôi không phải sợ bất cứ điều gì. Tôi đã lên chiếc xe ba bánh và nhanh chóng đi vào một ngõ nhỏ, mà ở đó xe cảnh sát không thể đi vào được.
Có thời gian chúng tôi kiệt quệ về tài chính và phải đến sống với chị dâu một thời gian. Một hôm chị ấy bị ngất xỉu và chúng tôi đã đưa chị ấy đến bệnh viện. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Chị dâu con là một người tốt. Chị ấy đã cưu mang chúng con.” Sau đó, chị ấy tỉnh lại và bắt đầu nôn mửa. Khi chúng tôi đến bệnh viện, chị ấy đã ổn, nên chúng tôi đưa chị ấy về nhà. Tôi biết rằng Sư phụ đã cứu chị ấy vì chị ấy là người tốt và đã giúp đỡ học viên Pháp Luân Công trong lúc khó nạn. Sức khỏe của chị ấy vẫn tốt như xưa.
Đôi khi gió thổi mạnh và cuốn cát bụi dày đặc trong không khí. Thật khó để tôi có thể treo các tờ rơi và băng rôn trong hoàn cảnh đó. Mắt tôi cũng khó mở ra được; hiếm khi mới mở to mắt ra được. Tôi đã niệm trong tâm cầu xin Sư phụ rằng tôi vẫn còn nhiều tài liệu và không thể không phân phát chúng trên con đường này. Mỗi lần tôi nghĩ như vậy, gió lại ngừng thổi. Cuối cùng, ngay cả các học viên địa phương còn nói với tôi: “Chúng tôi tự hỏi vì sao gió đột nhiên ngừng thổi. Chúng tôi dừng lại trước nhà chị và thấy là chị đang đi ra ngoài phát tài liệu. Không lạ gì khi gió ngừng thổi.” Mỗi lần điều này xảy ra, tôi trở về nhà và cảm tạ Sư phụ với đôi mắt đẫm lệ.
Tôi thường hát bài hát mà tôi tự sáng tác khi tôi ra ngoài giảng chân tướng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, thực sự là rất tốt! Mọi người biết về Chân – Thiện – Nhẫn. Pháp của vũ trũ quả thực là kỳ diệu.” Nhiều khi tôi không cầm được nước mắt, hay các học viên khác cũng vậy. Năng lượng mạnh mẽ đến nỗi nó xung khắp toàn cơ thể tôi. Tôi biết rằng chúng sinh trong trường không gian của tôi đều cảm thụ được Phật ân hạo đãng của Sư tôn.
Tôi đã sống ở thành phố này được hai năm. Tôi đã gặp các học viên ở địa phương và trở thành một phần của chỉnh thể. Con cảm tạ Sư phụ đã cứu độ con và trao cho con một sứ mệnh trong thời kỳ Chính Pháp này. Con sẽ tiếp tục không ngừng tinh tấn trong thời kỳ cuối của tiến trình Chính Pháp và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/20/明慧法会–辗转漂泊讲真相-洒洒脱脱走四方-281654.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/15/143625.html
Đăng ngày 13-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.