Bài viết của học viên từ tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-11-2013] Gần đây, tôi đã mơ thấy Sư phụ ban cho tôi một cây bút khổng lồ. Tôi biết Sư phụ muốn tôi viết một bài viết về kinh nghiệm tu luyện của mình.
Tôi là một giáo viên tiểu học và tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi đã trải qua vô số những khổ nạn qua 17 năm tu luyện. Tuy nhiên, nhờ những lời chỉ dạy và sự bảo hộ của Sư phụ mà tôi có thể vượt qua hết tất cả và kiên định trong tu luyện.
Sư phụ giảng cho chúng ta:
“Tại thế tục này toàn dựa vào chư vị tự mình bước đi cho chính, trong hoàn cảnh phức tạp này làm thế nào có thể bước ra khỏi người thường. Người thường truy cầu gì, người thường muốn được gì, người thường làm những gì, nói những gì, hành [xử] gì, đối với chư vị mà giảng, đều là phải tu bỏ đi.” (Giảng Pháp tại Manhattan [2006])
Sau nhiều năm tu luyện, cuối cùng tôi đã hiểu ra rằng khi bị đe dọa bởi những mất mát về lợi ích vật chất, danh tiếng và tình cảm, đối mặt trước nỗi đau và thử thách, phải luôn nhớ hành xử chiểu theo những yêu cầu của một người tu luyện, giữ vững tâm tính của mình. Trong những trường hợp như vậy, điều tối quan trọng là không bị ảnh hưởng bởi tình cảm con người.
Mười năm tu luyện sau này, đã nhiều lần tôi có thể tự ước thúc bản thân mình như một người tu luyện. Tôi sẽ chia sẻ một vài ví dụ minh chứng cho sự vĩ đại của Đại Pháp.
Giữ vững tâm tính trong suốt các khảo nghiệm về danh, lợi và tình
Thực sự khó để buông bỏ những chấp trước đối với danh, lợi và tình trong thế giới trần tục này. Tôi đã hiểu rằng vì muốn tu luyện, thì tôi nên thực tu chính bản thân mình. Bất kể điều đó có khó thế nào, tôi phải buông bỏ những chấp trước. Sư phụ giảng rằng: “khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân). Trong suốt quá trình tu luyện của mình, tôi thấy những lời mà Sư phụ giảng thực sự chính xác.
Buông bỏ tự ngã và cân nhắc cho người khác
Việc truy cầu danh theo sau người ta giống như một cái bóng. Điều này đặc biệt đúng trong môi trường làm việc của tôi – trường học. Suốt năm, vài cuộc thi được tổ chức để đánh giá thành tích của các giáo viên. Điều này có liên hệ chặt chẽ tới danh tiếng và lợi ích cá nhân của các giáo viên đó. Việc truy cầu danh của tôi trở nên tự nhiên đến nỗi thật không dễ để tôi phát hiện ra nó. Mỗi lần tổ chức cuộc thi, tôi lại hồ hởi. Nếu tôi xếp ở phía cuối, tôi thấy chán nản. Sau khi trở thành người tu luyện, tôi vẫn làm việc chăm chỉ nhưng không phải là tranh đấu để được công nhận hay vì lợi ích vật chất nữa. Tôi dần học được cách buông bỏ danh và lợi một cách nhẹ nhàng và đã có thể ước thúc bản thân theo những yêu cầu của một người tu luyện.
Tôi từng hay quan tâm đến việc người khác nghĩ về tôi như thế nào và không thích bị chỉ trích. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi nỗ lực để buông bỏ chấp trước này. Đôi lúc, tôi không làm tốt và vấp ngã trước khổ nạn. Thì sau đó, tôi sẽ học thuộc Pháp. Tôi học cách buông bỏ chấp trước này từng chút một. Giờ đây, tôi có thể đối mặt với những chỉ trích một cách thản nhiên.
Một lần, một đồng tu nói với tôi rằng có ai đó đã buộc tội tôi đã lấy 10.000 tệ từ một điểm sản xuất tài liệu. Tôi lập tức đáp lại: “Ai nói vậy? Đó là nói dối.” Tôi nhận ra là mình đã bực bội. Tôi là một học viên và tôi không nên bị dao động bởi những nhận xét như vậy. Tôi bình tĩnh lại và tìm thiếu sót của mình. Tại sao tôi lại nghe được những lời này? Tôi chợt hiểu ra rằng tâm tôi phải vị tha hơn và tôi nên đề cao tâm tính của mình. Tôi mỉm cười với người học viên kia và nói với cô ấy: “Được rồi, chúng ta không nói về chuyện này nữa. Chúng ta nên tập trung vào việc cứu người.” Tôi đã gạt bỏ sang một bên những buộc tội sai lầm.
Ngay khi tôi nói điều này, tôi thấy bầu trời sáng lên. Tôi nhìn lên và có những tia sáng đầy màu sắc giữa những đám mây đen. Khi tôi nhìn kỹ hơn, tôi bị chấn động. Một tiên nữ cao lớn đang mỉm cười với tôi. Y phục và chiếc khăn của cô ấy đang phát ra những tia sáng rực rỡ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một phi thiên bằng mắt thường của mình.
Tôi biết Sư phụ đã khích lệ tôi vì đã giữ vững tâm tính của mình khi bị buộc tội vì điều mà tôi không làm. Tôi cảm ơn người học viên này vì đã cấp cho tôi cơ hội để đề cao tâm tính của mình. Tôi biết ơn Sư phụ sâu sắc bởi lòng từ bi và sự dẫn dắt tận tình của Ngài.
Tôi đã giúp hơn 10.000 người thoái Đảng trong 3 năm vừa qua. Thường thì tôi có thể giữ bình tĩnh và hành xử như một người tu luyện khi đối mặt với tất cả các kiểu người. Điều này thật không dễ và đối với tôi đó là một quá trình tu luyện lâu dài.
Lần đầu, khi tôi bắt đầu giảng chân tướng trực diện. Tôi gặp hai thanh niên đang đi xe máy. Tôi lấy một đĩa DVD ra và trước khi tôi có thể mở miệng, một người trong số họ đã nói với tôi một cách thô lỗ: “Tránh đường.” Tôi đã không tránh bởi vì tôi muốn nói với họ về chiếc đĩa DVD. Cậu thanh niên kia nói: “Biến đi, đừng có phân phát đồ cho người khác.” Họ đi tiếp và sau vài mét, tôi có thể nghe thấy họ gọi tôi là người điên. Có một con ngõ nhỏ ở phía trước và tôi vội trốn vào trong đó. Tôi đã không thể ngăn được những giọt nước mắt bất mãn của mình.
Tôi tự hỏi: “Mình đã làm gì sai? Sao điều này lại xảy đến với mình?” Tôi bị đối xử như thể là đã ăn trộm thứ gì đó. Tôi hướng nội và phát hiện ra vấn đề. Tôi sợ bị mất mặt và không thích bị người khác chỉ trích. Nói cách khác, tôi đang truy cầu danh. Tôi phát chính niệm để loại bỏ chấp trước này. Tôi không trách họ vì đã la mắng tôi. Đó là hậu quả của những tuyên truyền do chính quyền cộng sản gây ra. Tôi phải vạch trần sự dối trá này và cứu những người bị lừa dối.
Tôi bình tĩnh lại và bước ra khỏi con hẻm. Những cậu thanh niên đã rời đi. Tôi tiếp tục đi và thấy ba người đàn ông đang nói chuyện trên đường. Tôi nhẹ nhàng đến gần họ và bắt chuyện: “Tôi muốn tặng một bạn một đĩa DVD của một chương trình vũ múa tuyệt vời. Bạn có đầu đĩa VCD ở nhà không?” Một trong số họ trả lời: “Biểu diễn gì cơ?” Tôi đã giới thiệu ngắn gọn về Thần Vận cho họ.
Tôi tặng mỗi người một đĩa DVD và một người trong số họ nhận xét: “Tôi đoán cái này là Pháp Luân Công.” Tôi nói với họ rất nhiều nghệ sĩ trong chương trình là các học viên Pháp Luân Công và các chương trình biểu diễn văn hóa Thần truyền của Trung Quốc. Tôi cũng giải thích cho họ Pháp Luân Công là gì, tại sao ĐCSTQ bức hại các học viên cũng như tại sao mà các học viên phải mạo hiểm mạng sống của họ để nói với mọi người sự thật về cuộc đàn áp. Tôi hỏi xem họ có phải là đảng viên hay thành viên các tổ chức liên đới của nó không. Tôi đã thuyết phục họ thoái xuất để có một tương lại tốt đẹp.
Một thanh niên chỉ tay về phía bạn đồng hành của anh ấy: “Anh ấy là giám đốc nhà máy và là một đảng viên. Xin hãy giúp anh ấy thoái xuất trước.” Tôi nhìn vị giám đốc kia và hỏi: “Có đúng vậy không?” Anh ấy trả lời: “Vâng và tôi muốn thoái đảng. Chính phủ không làm điều gì tốt cho người dân của họ và tôi muốn tránh xa họ. Nhà máy của tôi không xa chỗ này. Bạn có thể gửi cho tôi thông tin về Pháp Luân Công. Tôi muốn đọc. Nếu tôi không ở quanh đấy, bạn có thể đưa chúng cho công nhân của tôi và nói với họ đưa cho tôi.” Hai người đàn ông khác cũng háo hức xin thoái đảng. Tôi cho họ bí danh và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản. Tôi cũng khuyên họ nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt.
Vị giám đốc nhà máy giơ ngón tay cái và nói: “Chị thật xuất sắc. Chị không e sợ nói cho mọi người sự thực về Pháp Luân Công mặc dù đang bị đàn áp.” Tôi đáp lại một cách nghiêm túc: “Tôi không xuất sắc. Là Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ của tôi phi phàm.”
Tôi biết đây là cách Sư phụ khích lệ mình. Ngài đã trải đường cho tôi. Tôi dần trở nên thành thục trong việc giảng chân tướng trực diện cho mọi người. Tôi không bị chìm đắm trong sự tự ái khi bị nhạo báng nữa. Tôi không tranh luận với người khác khi tôi bị chất vấn và cũng không buồn bực khi bị trách mắng. Tôi không hoan hỷ khi mọi người khen ngợi tôi. Tôi giảng chân tướng cho mọi người bằng thiện tâm và dùng từ bi để cứu chúng sinh.
Vào một buổi tối, trên đường đi làm về, tôi tình cờ gặp một cặp vợ chồng đang đợi xe bus bên ngoài một bệnh viện. Tôi đến gần họ và hỏi xem họ có một đầu đĩa VCD ở nhà không. Người đàn ông bắt đầu la mắng tôi. Anh ta lớn tiếng chửi mắng rất dữ dội. Vợ của anh ta cũng tham gia và nhiều người qua đường đã dừng lại để xem vụ lộn xộn.
Tôi không cãi với họ mà phát chính niệm thanh trừ các nhân tố tà ác đang ngăn họ được cứu. Vào lúc đó, tôi kiểm tra lại tư tưởng của mình và nhận ra rằng mình đã có tâm hoan hỉ vì những nỗ lực bước đầu đã thành công. Sau một lúc, họ hạ giọng và tôi đã nhân cơ hội giảng chân tướng cho họ. Tất cả mọi người cùng lắng nghe tôi một cách yên lặng.
Xe bus tới và tôi kết luận: “Mọi người, xin hãy nhanh đọc tài liệu Pháp Luân Công. Nhanh thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản.” Thường thì mọi người sẽ tranh nhau lên xe bus trước, nhưng lần này không có xô đẩy hay tiếng động nào cả. Mọi người mải suy nghĩ và tôi biết rằng những lời tôi nói đã tác động tới họ.
Xe bus rời đi và tôi phát chính niệm để thanh lý triệt để các nhân tố tà ác có thể ngăn chiếc xe bus chở những người được cứu. Mặc dù những người này không có thời gian để thoái đảng ngay lúc đó, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này sẽ đặt định một cơ sở để họ thoái đảng trong tương lai.
Tối hôm đó, lúc luyện bài tĩnh công, tôi đã trông thấy vài con quỷ lao về phía mình. Tôi hô lớn khẩu quyết Chính Pháp. Vô số bánh xe Pháp Luân xuất hiện và tiêu diệt những con quỷ. Kế tiếp, một vài con quỷ lớn xuất hiện. Chúng không tấn công tôi nhưng thay vào đó chúng nhìn chằm chằm về phía tôi bằng sự tức giận và hận thù. Từng con một, chúng rút lui dần. Tôi tự nghĩ: “Những con quỷ đang tức giận. Chắc phải là điều tốt.” Tôi thấy Sư phụ cười vui vẻ và điều này đã tiếp thêm cho tôi sự tự tin rất lớn.
Buông bỏ lợi ích vật chất
Tôi có chấp trước mạnh mẽ vào lợi ích vật chất trước khi trở thành một học viên. Tuy nhiên khi đã là một người tu luyện, tôi phải chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp. Tôi đã trải qua một quá trình tu luyện gian khổ để loại bỏ chấp trước này.
Chồng tôi là trưởng tàu. Trước khi trở thành học viên, chúng tôi không bao giờ mua vé. Tuy nhiên, sau khi bắt đầu tu luyện, tôi tự ước thúc bản thân chiểu theo yêu cầu của một người tu luyện. Tôi mua vé bất cứ khi nào lên tàu. Lúc đầu, tôi có một chút miễn cưỡng khi làm việc này. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi. Trong giấc mơ, tôi đã mua vé cho một nửa chuyến hành trình để tiết kiệm tiền. Khi tôi lên tàu, một tay tôi giữ vé, tay kia tôi cầm một giấy vay nợ và số tiền nợ ghi trên đó chính là giá vé cho nửa còn lại của chuyến hành trình. Tôi tỉnh giấc và nhận ra là Sư phụ đang chỉ cho tôi thấy rằng việc chi tiêu hà tiện được ghi chép ở không gian khác. Sau lần đó, tôi hoàn toàn không còn cảm thấy không vui mỗi khi phải trả tiền vé tàu.
Có một dịp, tôi mua chút hoa quả với giá 1,5 tệ. Tôi đưa cho người bán hàng tờ 5 tệ có thông điệp giảng chân tướng ở trên đó. Anh ấy đã nghĩ là tôi đã đưa anh ấy tờ 10 tệ và trả lại tôi 8,5 tệ. Tôi đã trả lại tiền thừa cho anh ấy. Anh cảm tạ và cứ khăng khăng muốn cho tôi thêm hoa quả. Tôi lịch sự từ chối và giảng chân tướng cho anh. Anh ấy cứ liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Những việc như vậy xảy ra thường xuyên.
Sư phụ đã giảng:
“…hết thảy những sự việc nơi người thường đều hoàn toàn không để tâm, đều là vui vẻ thoải mái; chịu thiệt thòi lớn đến mấy, vẫn cứ vui vẻ thoải mái.” (Bài giảng thứ 9, Chuyển Pháp Luân)
Hàng xóm của tôi đã lấn chiếm một mảnh đất phía sau nhà. Lúc đầu, tôi đã không nhận ra. Sau này, khi có người nói với tôi về chuyện đó, tôi có một chút khó chịu. Tuy nhiên, tôi nhớ rằng tất cả mọi thứ xảy đến với người tu luyện đều có lý do.
Trong “Giảng Pháp ở Manhattan”, Sư phụ giảng:
“… khi thật sự phải chịu tổn thất thì người tu luyện cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười; đó là trạng thái mà chư vị cần phải có và nhất định phải làm được; là vì chư vị không phải người thường, chư vị phải bước ra khỏi người thường.”
Nhớ lại lời dạy của Sư phụ, tôi đã biết rõ trong tâm mình cần xử lý tình huống này như thế nào. Một người tu luyện có thể xem nhẹ những mất mát về lợi ích vật chất không? Tôi đã xem nhẹ mất mát về tài sản cá nhân và để chúng qua đi một cách yên bình.
Từ khi bắt đầu tu luyện, tôi đều từ chối khéo tất cả quà tặng của các bậc phụ huynh. Tôi nắm lấy cơ hội để giảng chân tướng cho họ và kết quả thường rất khả quan. Một bậc phụ huynh mua tặng tôi một chiếc áo lụa vào ngày nhà giáo. Tôi bảo học sinh của tôi trả lại và sáng hôm sau, em học sinh đó lại mang nó trở lại. Tôi thuyết phục em mang chiếc áo về nhà. Mẹ của em đã tới trường vào sáng hôm sau và tôi lại phải lịch sự từ chối. Tôi nói với cô ấy sự thật về Pháp Luân Công và cô ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản.
Một số giáo viên giúp các doanh nghiệp quảng bá sản phẩm của họ cho các học sinh để đổi lấy một khoản thù lao. Tôi đã từ chối hết những lời mời đó và các đồng nghiệp của tôi nhận xét rằng tôi đã thực sự thay đổi.
Là một người tu luyện, liệu bạn có thể giữ vững tâm tính khi bị cám dỗ bởi các lợi ích vật chất và sẵn sàng buông bỏ những mất mát được phản ánh trong tất cả các khía cạnh. Bố chồng tôi đã mất trong năm nay. Theo phong tục thì các đồng nghiệp ở nơi làm việc sẽ hỗ trợ một chút tiền xem như quà chia buồn. Giám đốc đã đưa tôi quà và tôi đã trả lại. Tối hôm đó, tôi có một giấc mơ. Từ một con đường mòn nhỏ, tôi bước vào một con đường phủ sơn rộng tới 200 mét. Tôi bận rộn với việc cứu người và vội vã trên đường.
Cả thân và tâm tôi cảm thấy thoải mái và dễ chịu sau khi buông bỏ các chấp trước về lợi ích vật chất.
Buông bỏ chấp trước vào tình thân
Đối với tôi, buông bỏ chấp trước vào danh thật khó và chấp trước vào lợi ích vật chất cũng vậy. Nhưng để buông bỏ chấp trước vào tình là khó nhất.
Khi mẹ tôi còn sống, tôi được bà cưng chiều và điều đó khiến tôi quá phụ thuộc vào bà. Bà đã qua đời trước khi tôi trở thành người tu luyện. Sau cái chết của bà, tôi đau buồn đến mức đổ bệnh. Vào lúc đó, bà thường làm hại tôi trong giấc mơ và tôi không hiểu tại sao lại như vậy.
Một lần, tôi mơ thấy gặp mẹ tôi trên đường, tôi đã gọi to: “Mẹ!” Bà bước về phía tôi và đột nhiên đưa cả hai tay ra bóp lấy cổ tôi. Bà biến thành một con ma với hình thù gớm ghiếc. Tôi hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và con ma biến mất tức thì. Tôi tỉnh dậy và ngộ ra là mình nên buông bỏ chấp trước vào tình khi tôi đã là một người tu luyện.
Vào một dịp khác, tôi thấy mẹ đang khóc trong giấc mơ. Bà bảo tôi đi thăm người chị thứ ba bị phụ thể và đã trở nên mê sảng. Mẹ tôi khóc và ôm chầm tôi, nói rằng chị ba của tôi đáng thương như thế nào. Bà bảo tôi phải đi thăm chị ấy. Tôi cũng khóc lóc thảm thiết và khi tỉnh giấc, gối của tôi ướt đẫm.
Tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng:
“Cha mẹ chư vị đã qua đời, họ bảo chư vị làm điều gì đó… đều là những việc không thể làm; nếu chư vị làm thì hỏng rồi; người luyện công khó như thế đó.” (Bài giảng thứ 6, Chuyển Pháp Luân) “Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn.” (Bài giảng thứ 4, Chuyển Pháp Luân)
Thật vậy, tôi đã là một người tu luyện và tôi nên nghe lời Sư phụ. Tôi phải giữ gìn tâm tính và không để những chấp trước của con người làm dao động.
Lần khác, tôi mơ thấy tôi đang ngủ cạnh mẹ tôi. Bà nói với tôi: “Vào một kiếp trước, ta được bổ nhiệm làm một vị đại quan tại một công đường nọ. Nhưng cuối cùng vị trí đó lại được dành cho con.” Sau đó, bà cố gắng đâm tôi bằng một cây châm tẩm độc. Tôi giật lấy và bẻ gãy cây châm. Chất độc trào ra.
Tôi tỉnh dậy và ngẫm nghĩ về giấc mơ. Mẹ tôi cứ quấy rầy tôi mãi không thôi vì tôi chưa bỏ được hoàn toàn cái tình đối với bà. Tôi đã phát chính niệm để thiện giải những ân oán trong quá khứ. Tôi nói với bà: “Con không biết là chúng ta có tiền duyên gì trước đây. Dù cho đã xảy ra điều gì trong quá khứ, xin đừng làm phiền con. Bây giờ, con đang làm việc chính nhất trong vũ trụ và bất cứ ai can nhiễu sẽ được tính là có tội. Dù cho con có nợ mẹ điều gì, con sẽ an bài một cách tốt nhất cho mẹ khi con đạt viên mãn.”
Tôi cũng đọc cho bà lời dạy của Sư phụ đối với việc thiện giải:
“Chư vị có thể phát xuất một niệm này: Vũ trụ đang trong Chính Pháp, [những vị nào] không can nhiễu tôi chứng thực Pháp, tôi có thể sẽ an bài hợp lý cho các vị, trở thành sinh mệnh tương lai; [vị nào] muốn Thiện giải thì hãy ly khai tôi, đến đợi ở hoàn cảnh cạnh tôi; nếu các vị thật sự không cách nào ly khai tôi, thì cũng đừng gây bất kể tác dụng can nhiễu nào cho tôi, thì tương lai tôi có thể viên mãn, tôi sẽ Thiện giải các vị; [vị nào] hoàn toàn bất hảo rồi, vẫn cứ can nhiễu tôi, chiểu theo tiêu chuẩn là không thể lưu lại được thì chỉ có thể bị thanh trừ, tôi không thanh trừ các vị thì Pháp vũ trụ cũng không lưu các vị đâu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)
Từ sau đó, bà không bao giờ quay lại quấy rầy tôi nữa và tôi đã hoàn toàn vứt bỏ được cái tình đối với mẹ mình.
Chồng tôi qua đời cách đây bốn năm. Sau khi anh mất, tôi nghỉ làm khoảng 6 tháng. Tôi đọc Pháp và luyện các bài công pháp. Lúc đó tôi khóc lóc liên tục và bị xúc động mạnh. Con gái tôi kéo tôi tới trước chân dung của Sư phụ và nói: “Me! Mẹ nên tinh tấn tu luyện để sau này không phải hối tiếc nữa.” Thậm chí Sư phụ còn lo cho tôi nhiều hơn. Một lần, tôi nghe thấy giọng Sư phụ nói: “Cự nguy bất tri bách.” (Kim cang chí, Hồng Ngâm II) Tôi trở nên tỉnh táo hơn. Tôi không thể để Sư phụ lo lắng cho mình thêm nữa.
Một hôm, tôi thấy một tôi khác trong giấc mơ. Cô ấy ở cạnh người chồng quá cố của tôi và yêu cầu anh đưa cô đi. Chồng tôi bế cô ấy lên và đi khỏi. Tôi hét lớn với anh ấy: “Để cô ta đi!” Sau đó, tôi lại hét lên với cô gái kia: “Cô không thể bỏ đi cùng anh ấy!”. Chồng tôi buông cô ấy xuống và chạy mất.
Trước sự việc này, tôi thường mơ thấy đang ở cạnh chồng tôi và không chú ý lắm tới những giấc mơ này. Tuy nhiên, vào ngày đó, tôi đã nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Sư phụ giảng: “Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được.” (Bài giảng thứ 4, Chuyển Pháp Luân) Từ giờ trở đi, tôi quyết tâm buông bỏ cái ‘tình’ này. Tôi dành nhiều thời gian để đọc Pháp và hiểu rõ hơn về mục đích tôi đến nhân gian: Để trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh.
Tôi không ngồi nhà nữa mà bước ra giảng chân tướng và cứu người. Tôi giảng chân tướng cho những người họ hàng xa và họ đã thoái đảng. Một cặp vợ chồng già đã nghe chân tướng và đồng ý thoái đảng. Sau vài phút, con dâu của họ đi làm về. Tôi nói với cô sự thật về cuộc đàn áp và cô ấy cũng đồng ý rút khỏi các tổ chức liên đới. Tôi giải đáp rõ các câu hỏi của cô ấy và toàn bộ gia đình đã hiểu chân tướng.
Từ lúc đó về sau, trừ lúc trời mưa to, tôi không bao giờ bỏ lỡ một ngày nào để giảng chân tướng và cứu người.
Tôi chỉ có một cô con gái duy nhất và sự tận tâm của tôi với con đã mang lại cho tôi những lo lắng vô tận. Tôi đặc biệt sợ con gái mình không tinh tấn và rớt lại phía sau trong tiến trình Chính Pháp. Tôi biết là mình cũng phải loại bỏ cái ‘tình’ này. Sư phụ lại điểm hóa cho tôi. Tôi mơ thấy mình đang ở cạnh con gái. Tôi nói với cháu: “Mẹ muốn buông bỏ những tình cảm đối với con, nhưng mẹ không biết phải làm sao.” Con gái tôi mỉm cười và trả lời: “Dễ thôi ạ. Mẹ chỉ cần không nghĩ ngợi nữa là được.”
Tôi chợt hiểu ra là cứ suy nghĩ mãi về điều gì thì cũng là chấp trước. Nếu không còn lo lắng về điều đó nữa, thì tức là đã vứt bỏ được chấp trước. Mỗi khi tôi cảm thấy lo lắng cho con gái tôi hoặc lúc chấp trước tăng trưởng, thì tôi lại học Pháp. Trong quá trình học Pháp, cái ‘tình’ của tôi yếu dần và tôi đã dần buông bỏ được chấp trước này.
Một lần, một con quỷ nói với tôi một cách ác ý trong giấc mơ về điều gì đó sắp xảy đến với con gái tôi. Tôi khóc lóc thảm thiết. Khi tỉnh dậy, tôi biết đây chỉ là giả tướng do cựu thế lực gây ra để hãm hại chúng tôi. Lời Sư phụ giảng chợt xuất hiện trong đầu tôi: “… một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh tấn yếu chỉ II). Tôi đã giữ vững tâm tính và không bị dao động. Tôi kiên trì đọc Pháp, luyện công, phát chính niệm và cứu người. Tôi không nghĩ về những thứ khác nữa và tâm tôi rất tĩnh.
Qua tu luyện, tôi thực sự trải nghiệm được những gì Sư phụ đã dạy:
“Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được.” (Bài giảng thứ 4, Chuyển Pháp Luân)
Đề cao tâm tính
(1) Lấy khổ làm vui và tìm niềm vui trong tu luyện khi chịu đau lúc đả tọa
Ngày đầu tiên đến điểm luyện công, tôi thử ngồi song bàn đả tọa. Tôi có thể kéo cả hai chân lên một cách dễ dàng nhưng chúng bắt đầu đau khi tôi vào tư thế. Tôi nghiến chặt răng chịu đau một lúc lâu. Tôi nhìn đồng hồ và chỉ mới có 5 phút trôi qua. Mỗi lần đả tọa, tôi chịu đau và hoàn thành bài công pháp bằng việc đếm từng phút. Ngày đầu tiên, tôi có thể ngồi được nửa giờ. Cơn đau ở chân tôi dịu dần đi. Nửa tháng sau, tôi có thể ngồi được 45 phút và 6 tháng sau đó, tôi đã kéo dài thời lượng lên tới 1 giờ. Tôi đã trải qua nhiều gian khổ. Để ngồi song bàn từ phút 50 trở đi, tôi chịu đựng đau đớn và cố duy trì bằng việc đếm từng giây. Tôi tự đặt yêu cầu cho mình: Thời gian đả tọa phải tăng lên mỗi ngày. Tôi không thể ngồi ít thời gian hơn trước.
Sau một năm, tôi có thể ngồi khoảng 100 phút. Tại điểm luyện công, thỉnh thoảng tôi ngồi luyện tĩnh công một mình sau khi các học viên khác đã ra về. Sau đó, tôi luyện tĩnh công ở nhà, thường là một tiếng rưỡi. Chân tôi bắt đầu đau sau phút 75. Tôi sẽ cố giữ thêm 15 phút nữa.
Một lần, tôi nói đùa với chồng mình: “Anh kiếm tiền và giàu có dễ dàng. Em không thể so với anh được. Nhưng em có thể chịu khổ tốt hơn anh.” Tôi đã phải chịu khổ một thời gian dài do những lời nhận xét vô ý này. Tôi hôm đó, chân tôi bắt đầu đau sau phút 45. Tôi ngộ ra ngay rằng đây là hậu quả của những nhận xét người thường của mình. Tôi đã không tu khẩu. Tôi đau đến mức không chịu nổi, giống như lần đầu đả tọa vậy. Người tôi như trong cơn co thắt và toát mồ hôi lạnh. Gần như tôi đã muốn bỏ cuộc. Tôi lại nghĩ: “Mình phải nhẫn. Đó là lỗi của mình do không tu khẩu. Mình đáng bị như vậy.”
Một giờ sau, cơ thể và chân tôi đau quặn lên. Tôi cứ liên tục nhẩm một câu trong Bài giảng thứ 9, Chuyển Pháp Luân: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” Tôi giữ được khoảng 1 tiếng rưỡi sau đó mới nhẹ nhàng tháo chân ra. Mặt tôi đẫm mồ hôi và nước mắt.
Kinh nghiệm này đã chỉ cho tôi thấy tu luyện là nghiêm túc và tôi trở nên nghiêm khắc hơn với bản thân mình. Tôi sẽ ngồi song bàn bất cứ khi nào đọc Pháp.
Đến năm 2011, tôi có thể ngồi song bàn khoảng 4 tiếng. Chân tôi mềm và dẻo. Tôi có thể kéo chúng lên mà không cần dùng tay và ngồi khoảng 4 hoặc 5 tiếng mà không bị đau nhiều. Ở nơi làm việc, miễn là không có ai ở xung quanh thì tôi sẽ học các bài giảng Pháp trong tư thế này.
Tôi kéo dài thời gian ngồi song bàn một chút vào vài ngày trong năm này. Một ngày, tôi ngồi được khoảng chín tiếng rưỡi. Sau năm tiếng, lòng bàn chân tôi bắt đầu cảm thấy lạnh và thải ra các vật chất xấu. Sau tám tiếng, cảm giác lạnh biến mất và chân tôi bắt đầu ấm lên. Luồng hơi ấm chảy khắp cơ thể và tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi muốn ngồi trong tư thế này lâu hơn. Tôi miễn cưỡng tháo chân ra vào sau khi đã ngồi được chín tiếng rưỡi vì tôi đã hết thời gian. Tôi cử động nhẹ khoảng một đến hai phút và chân tôi trở lại bình thường. Có một dịp, tôi ngồi khoảng tám tiếng và mỗi lúc thời gian trôi đi tôi càng cảm thấy càng thoải mái hơn. Kỷ lục của tôi là 12 tiếng và tôi cuối cùng phải đứng dậy vì không có thời gian để tiếp tục. Tôi không bao giờ cảm thấy là mình phải chịu đựng khi ngồi như thế. Suốt thời gian này, tôi không ăn, không uống, không khát cũng không đói. Sức mạnh kì diệu của Đại Pháp là không để đo lường được.
(2) Đột phá trạng thái mệt mỏi
Tôi bị chứng mất ngủ trầm trọng trước khi bắt đầu tu luyện và tôi không thể ngủ thậm chí đến tận 2 giờ sáng. Cả ngày tôi cảm thấy uể oải. Sau khi đắc Pháp, tôi bị ngủ gật mỗi khi đọc Pháp và không thể nhớ đã đọc gì. Tuy nhiên, tôi đã không bỏ cuộc mà tôi đọc các bài giảng của Sư phụ bất cứ khi nào có thời gian.
Tôi luyện các bài công pháp hai lần một ngày, vào buổi sáng và vào buổi tối vì sức khỏe của tôi rất kém. Sư phụ giảng rằng luyện các bài công pháp là cách nghỉ ngơi tốt nhất. Khi bị mất ngủ, tôi nghĩ tôi cũng có thể luyện thêm các bài công pháp. Quả thực, sau khi luyện các bài công pháp, toàn cơ thể tôi cảm thấy thoải mái. Sức khỏe của tôi thậm chí còn tốt hơn sau khi tôi học Pháp. Tôi trở nên minh mẫn hơn. Tôi muốn dành thêm thời gian để đọc Pháp và luyện các bài công pháp nhưng tôi làm cách nào để có thêm thời gian? Không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngủ ít đi.
Tôi thường đi ngủ vào tầm 9 giờ tối. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi thức tới sau 10 giờ. Tôi ngủ ít đi nhưng giấc ngủ của tôi sâu hơn. Tôi tỉnh táo hơn vào ban ngày. Mặc dù chỉ ngủ vài tiếng, tôi thậm chí còn cảm thấy khỏe hơn. Đại Pháp thật siêu thường. Khi tôi tiếp tục học Pháp và luyện các bài công pháp, Sư phụ tiếp tục tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi thường bị mắc nhiều loại bệnh như tim mạch, thấp khớp, chứng hoảng loạn, v.v. Tôi đã phục hồi lại sức khỏe của mình.
Chúng tôi phải học Pháp, luyện các bài công pháp và giảng chân tướng cho mọi người sau khi cuộc đàn áp bắt đầu. Do vậy, tôi đã thay đổi thói quen để luyện các bài công pháp vào buổi sáng. Mỗi ngày, tôi nhất định thực hiện các hoạt động chứng thực Pháp vào ban đêm. Khi Sư phụ yêu cầu phát chính niệm vào năm 2001, những ngày đầu tiên, tôi thậm chí không nghe thấy chuông báo thức kêu. Tôi nghĩ: Không được. Mình không thể sao lãng những gì Sư phụ yêu cầu chúng ta làm.
Tôi quyết định đi ngủ sau nửa đêm để đảm bảo là không bỏ lỡ việc phát chính niệm lúc 12 đêm. Vì vậy mà tôi đã rút ngắn thời gian ngủ xuống ít hơn 4 tiếng một ngày. Lúc đầu, tôi cảm thấy buồn ngủ đến mức tôi không thể giữ cho mắt mình mở và không thể học Pháp tốt. Tôi rửa mặt khi bị cơn mệt mỏi lấn át, nhưng đó tất cả chỉ là phương thức của con người. Đôi lúc có hiệu quả, lúc khác lại không.
Sau đó, tôi đi ra ngoài phát tài liệu chân tướng bất cứ khi nào tôi buồn ngủ. Cách này có hiệu quả, nhờ vậy mà tôi đã điều chỉnh được thói quen của mình. Sau khi phát chính niệm vào 6 giờ tối, tôi sẽ học các bài giảng trước đi ra ngoài phát tài liệu. Tôi trở về vào 11 giờ 30 tối, phát chính niệm và hoàn toàn không thấy mệt. Tôi đi làm vào buổi sáng với cơ thể tràn đầy năng lượng.
Sư phụ giảng trong Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009]: “…vậy nên mới nói cứ tu luyện như thủa đầu, tất thành chính quả.” Vì Sư phụ muốn chúng ta tu luyện như thủa đầu và xem việc luyện các bài công pháp là cách tốt nhất để nghỉ ngơi, tôi nên luyện các bài công pháp hai lần một ngày. Vì vậy, từ cuối năm 2009, tôi bắt đầu luyện công hai lần một ngày. Tôi dần tăng thời gian dành cho việc đọc Pháp từ một tới hai sau đó là ba bài giảng một ngày. Tôi cũng tăng thời gian phát chính niệm. Tôi thường phát chính niệm khoảng 70 phút vào buổi tối và khoảng nửa giờ vào những lúc khác. Tôi đọc một bài giảng lúc học Pháp nhóm vào 7 giờ 30 sáng. Trong ngày, tôi dành toàn bộ thời gian để giảng chân tướng trực diện cho mọi người. Vào buổi tối, sau khi phát chính niệm, một vài học viên đến nhà tôi và chúng tôi cùng nhau học một bài giảng. Tôi tiếp tục đọc thêm một bài nữa sau khi các học viên đã ra về và sau đó là luyện công, viết hoặc đọc các tài liệu khác suốt đêm, quên cả ngủ.
Sau này tôi chỉ làm việc vào những ngày lễ và cuối tuần, từ thứ Hai đến thứ Sáu thì nghỉ nên cũng giống như về hưu. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi nên dành nhiều thời gian hơn để đọc Pháp. Làm sao tôi có thể tìm thêm thời gian để đọc Pháp đây? Tôi đã đứng trước ảnh Sư phụ để xin chỉ dẫn cho tình huống khó khăn này. Một niệm chợt xuất hiện trong tâm tôi. Sao tôi không đọc thêm một bài giảng sau khi phát chính niệm lúc 12 giờ đêm nhỉ? Tôi nhìn thấy đôi mắt của Sư phụ trong bức chân dung sáng ngời và phát ra hai ánh bạch quang. Sư phụ mỉm cười. Tôi biết là mình đã tìm ra đáp án. Từ đó trở đi, sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm, tôi thắp hương cho Sư phụ rồi học Pháp trước ảnh Ngài
Tôi điều chỉnh lại thời gian ngủ vào cuối năm ngoái. Tôi đi ngủ vào tầm 7 giờ 30 tối và thức dậy vào lúc 9 giờ 50 tối để luyện công. Sau đó thì tôi không ngủ. Tôi học các bài giảng từ 12 giờ 30 tối cho đến tận 3 giờ 40 sáng. Tôi ngủ tầm hai giờ mỗi ngày. Được khích lệ bởi Sư phụ, tôi biết mình cần bước ra khỏi con người và hướng tới Thần.
Gần đây, tôi ngủ ít hơn hai tiếng và những ngày mà tôi thức qua đêm tăng dần. Vài năm gần đây, tôi đi ngủ mà không cần thay quần áo. Tôi không dùng chăn, đệm và gối đã 6 tháng. Khi mệt, tôi chỉ ngả lưng một lúc. Nếu tôi trở nên quá thoải mái, thật khó để tôi có thể thức dậy.
Sư phụ giảng:
“Có bao giờ chư vị nghĩ rằng tu luyện là hình thức nghỉ ngơi tốt nhất không? Chư vị đạt được một loại nghỉ ngơi mà không thể đạt được qua việc ngủ. Không có ai nói rằng: “Các bài công pháp làm tôi quá mệt đến không làm được việc gì hôm nay.” Mọi người chỉ nói: “Các bài công pháp làm toàn thân tôi thoải mái và thư giãn. Tôi vẫn tỉnh táo sau một đêm không ngủ. Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội lần đầu ở Bắc Mỹ) (tạm dịch)
Tôi luyện công khoảng bốn tiếng một ngày và ngủ khoảng một giờ. Như vậy là đủ cho tôi cảm thấy thoải mái. Tôi thực sự đã trải qua một số khổ nạn trong quá trình vượt qua cơn đau ở chân khi đả tọa và chiến thắng mệt mỏi.
Tôi luôn nhớ lời Sư phụ dạy:
“Vì vậy tôi nói với chư vị rằng chịu khổ không phải là điều xấu. Chỉ có con người mới nghĩ chịu khổ là điều xấu, rằng sống mà chịu khổ là một cuộc sống không hạnh phúc. Tuy nhiên đối với một người tu luyện, chịu khổ không chỉ tiêu nghiệp, mà còn đề cao tầng thứ và tiến đến viên mãn.” (Giảng Pháp lần thứ nhất ở Mỹ Quốc [1996]) (tạm dịch)
Tôi tự ước thúc bản thân chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp và nghiêm khắc giữ vững tâm tính trong suốt chặng đường dài tu luyện. Tôi thực sự trải nghiệm được cảm giác thư thái khi xem việc chịu đựng khổ nạn là điều tốt và đón nhận niềm vui khi vượt qua thử thách.
‘Thản nhiên đón nhận khổ nạn và vượt qua khảo nghiệm cùng với sự bảo hộ ‘của Sư phụ
Tôi đã gặp vô số khổ nạn trong suốt hành trình tu luyện của mình. Tất cả đều được vượt qua bằng chính niệm và sự bảo hộ của Sư phụ. Khi nhìn lại, những điều đó không là gì cả. Cho đến giờ, chúng đã giúp tôi tu luyện tâm tính và ý chí của mình. Tôi đã hiểu rằng mỗi câu trong các bài giảng của Sư phụ chính là một loại Phật Pháp thần thông. Đó chỉ còn phụ thuộc vào việc bạn có chọn lựa tin theo hay biết cách sử dụng thần thông đó không. Đó cũng là khảo nghiệm để xem tín tâm của ta vào Pháp.
(1) Nhìn thấu giả tướng
cựu thế lực đã gây cho tôi nhiều giả tướng về nghiệp bệnh. Tôi đã loại bỏ những giả tướng ít nghiêm trọng bằng chính niệm. Ví như, tôi đột nhiên bị đau chân, đôi lúc đau bụng, đau đầu hay viêm họng, v.v… Tôi nhanh chóng hồi phục miễn là tôi phát chính niệm. Tôi tìm cách loại bỏ những giả tướng nghiêm trọng hơn bằng cách phát chính niệm thời gian dài.
Tôi đã buông lơi bản thân và chơi bài cùng nhóm bạn tại cơ quan suốt dịp Tết Nguyên đán 2006. Khi tôi ngồi xuống, một luồng hơi lạnh xâm chiếm cơ thể tôi. Tôi không để ý đến nó nhưng tôi đã bắt đầu ho khi đi về nhà. Tôi hướng nội và ngộ ra là mình không nên chơi bài. cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này và vì vậy tôi đã phát chính niệm để loại bỏ chúng. Tuy nhiên, việc này không hiệu quả và cơn ho kéo dài khoảng một tháng, ngày một nghiêm trọng hơn. Tôi hoàn toàn không thể giảng chân tướng cho mọi người và tôi ho bất cứ khi nào bắt đầu mở miệng nói.
Tôi nhận ra rằng điều này không được tiếp diễn nữa vì nó ảnh hưởng tới việc giảng chân tướng của tôi. Một buổi tối, tôi quyết định phát chính niệm lâu hơn vào lúc 6 giờ. Tôi xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi quyết tâm phát chính niệm liên tục nếu tôi không ngừng ho. Trước đó, bất cứ khi nào phát chính niệm, tôi sẽ ho rất gay gắt. Lúc đó, tôi không để ý đến nó mà cứ liên tục phát chính niệm. Cơn ho trở nên tệ hơn. Sau khi phát chính niệm khoảng 40 phút, tôi cảm thấy khó thở một chút và toàn bộ cơ thể tôi đẫm mồ hôi. Mỗi phút trôi qua là mỗi cuộc vật lộn, nhưng tôi vẫn rất kiên trì và sau năm phút thì cuối cùng tà ác đã thất bại. Tôi không ho gắt nữa và có thể thở được. Tôi kiên trì thêm 5 phút nữa và sau đó thì phục hồi hoàn toàn. Tôi phát chính niệm thêm 5 phút và vì vậy sau 1 giờ phát chính niệm tôi đã hoàn toàn khỏe trở lại. Tôi đi làm việc vào ngày hôm sau và mọi người rất ngạc nhiên vì sự phục hồi nhanh chóng này.
Có một lần, tà ác khiến tôi có triệu chứng của một cơn đột quỵ. Nửa người bên trái của tôi bị tê liệt, phía cổ bên trái cứng ngắt, và tay chân mất linh hoạt. Nhưng tôi vẫn có thể di chuyển. Tôi bắt đầu phát chính niệm và khí lạnh thoát ra từ lòng bàn tay và lòng bàn chân của tôi. Khí lạnh thoát hết sau 1 tiếng rưỡi, sau đó thì tôi phục hồi hoàn toàn. Các triệu chứng tương tự cũng lại xuất hiện vào những lần khác nhưng nghiêm trọng hơn. Tôi phát chính niệm khoảng 2 tiếng trước khi phục hồi. Tóm lại, phát chính niệm càng lâu thì càng hiệu quả.
Một ngày trong tháng Tư năm nay, tôi cảm thấy không khỏe sau khi phát chính niệm vào lúc nửa đêm. Tôi bắt đầu đau bụng và cơn đau lan ra khắp cơ thể. Chân tay tôi vô lực. Tôi muốn phát chính niệm nhưng không thể ngồi dậy được. Tôi nỗ lực hết sức lấy máy MP3 ra và nghe các bài giảng của Sư phụ. Lúc đó, tôi thậm chí không thể cử động tay của mình.
Tôi hoàn toàn không sợ hãi. Tôi đã nghe các bài giảng suốt nửa đêm. Khi đến lúc luyện công, tôi vẫn không thể đứng dậy và lại tiếp tục nghe Pháp. Tôi giữ vững tâm tính của mình và kiên định tín tâm vào Sư phụ và Pháp. Tôi hướng nội tìm chấp trước. Tôi sẽ không thừa nhận bất cứ an bài nào của cự thế lực dù tôi có sơ hở hay không. Tôi tiếp tục nghe các bài giảng với một niệm trong tâm: “…có Sư phụ và Pháp ở đây thì có gì phải sợ?”(Giảng Pháp ở Sydney) (tạm dịch). Tôi đã nghe giảng Pháp tới tận 2 giờ chiều và cảm thấy khỏe hơn một chút. Tôi đã có thể đứng dậy. Tôi luyện năm bộ công pháp, một lúc sau thì trở lại bình thường. Nghiệp bệnh của tôi đã được loại bỏ sau khi nghe Pháp và phát chính niệm.
Vào một ngày mùa đông năm ngoái, tôi nghe thấy một giọng nói: “Cha cô đã chết như thế này và mẹ cô cũng vậy.”. Tôi thấy một cảnh tượng mà toàn bộ cơ thể chồng tôi bị trướng lên. Tôi cười và nói với giả tướng: “Lời của ngươi hoàn toàn không được tính. Sư phụ của ta quyết định mọi thứ. Ngài dạy chúng ta:
‘…vì đệ tử Đại Pháp là đệ tử của Sư phụ, ai cũng không xứng đáng quản.’” (Giảng Pháp tại hội nghị học viên từ khu vực Châu Á – Thái Bình Dương [2004])
Hai ngày sau, vào buổi sáng, tôi tỉnh dậy và cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cơ thể tôi trở nên cứng và bụng đột nhiên chướng lên. Tôi cho con gái tôi xem và cháu đã bị choáng. Con gái tôi bĩnh tĩnh ngay và nói: “Me, đừng sợ.” Tôi cười: “Sao mẹ phải sợ nhỉ?” Tôi cứ tiếp tục làm những gì cần làm. Tôi đạp xe đạp ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người. Cuối ngày hôm đó, tôi về nhà và vẫn ổn.
Các triệu chứng tương tự xuất hiện vào ngày hôm sau. Tôi vẫn tiếp tục như thường lệ, học Pháp và ra ngoài giảng chân tướng về cuộc đàn áp cho mọi người. Và tôi lại khỏe lại vào cuối ngày. Sau này các triệu chứng kiểu đó không bao giờ xuất hiện trở lại nữa.
Cực thế lực đổi thủ đoạn và nói với tôi: “Chúng ta sẽ khiến ngươi đau khổ.” Tôi cười và nói với chúng: “Ta phủ nhận hết những an bài của các ngươi. Những an bài đó không được tính.” Tôi sẵn sàng đi phát tờ rơi sau khi phát chính niệm vào 6 giờ tối hôm đó. Tôi đứng dậy và chân tôi đau như thể bị kim đâm. Tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng về việc Ngài đã đóng băng cựu thế lực như thế nào. Tôi nói với chúng: “Ngươi sẽ bị đau ở chính chỗ ngươi đã khiến ta đau. Ta phủ nhận hết những an bài của các người. Các người sợ ta đi ra ngoài phát tài liệu cứu người. Các người không thể cản ta một khắc nào.” Tôi lấy tài liệu và đi ra ngoài. Dường như chân tôi không bị đau nhiều. Chúng rất ổn khi tôi trở về nhà.
Giả tướng nghiệp bệnh lâu nhất mà cựu thế lực gây ra cho tôi là vào tháng 08 năm 2008. Một ngày, sau khi phát chính niệm để hỗ trợ một đồng tu, một khối u nhỏ nổi lên trên ngón tay giữa của tôi. Nó lớn dần, vỡ ra và chảy mủ. Sau đó, toàn bộ bàn tay của tôi bị nhiễm và mủ chảy ra ở mỗi ngón tay. Nó ngứa không thể chịu nổi. cựu thế lực nói: “Bọn ta đã đẩy cho ngươi chút chất độc.” Tôi nói với chúng: “‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận.’”(Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu [2003])
Mặc dù liên tục tìm những chấp trước và phát chính niệm, tình hình ngày càng xấu đi. Chúng lan đến cổ tay tôi. Cho đến ngày 01 tháng 10 năm 2010, cánh tay tôi đã bị đỏ và đau hơn hai năm. Tôi nhớ lại một đoạn trong các bài giảng của Sư phụ, trong đó có một đệ tử nói là dù có đầu lìa khỏi cổ thì ta vẫn ngồi nơi đây. Thực ra, tôi đã đắc Pháp rồi, vậy nên có gì phải sợ nữa? Tôi quyết không để nó làm dao động và để Sư phụ lo mọi việc. Vì vậy, tôi ngừng suy nghĩ về điều này khi phát chính niệm. Làm như thể không có gì xảy ra vậy. Tôi chỉ đơn giản là làm tốt ba việc. Sau đó, phép màu đã xảy ra. Vào ngày thứ ba, cơn ngứa biến mất. Cánh tay tôi mịn không tỳ vết vào ngày thứ 4. Nó đã trở lại giống như trước đây. Cánh tay bị chảy mủ trong hai năm đã trở lại bình thường trong bốn ngày.
Kinh nghiệm lần này đã dạy tôi rằng Sư phụ sẽ giúp chúng ta khi chúng ta thực sự buông bỏ chấp trước. Những gì tôi cảm nhận thật khó diễn tả bằng lời.
(2) Sức mạnh xẻ núi
Tà ác đã liên tục đặt ra các khảo nghiệm sinh tử cho tôi . Tôi đã phá bỏ hết thảy những rào cản này bằng chính niệm và thần thông mà Sư phụ ban cho. Một ngày, hai bức ảnh đen trắng hiện ra trước mắt tôi. Chúng giống chân dung của một người quá cố ám chỉ cái chết của tôi đang cận kề. Một con quỷ nói ác ý với tôi: “Ngươi chết hai lần rồi.” Tôi tự nghĩ: “Mình đã vượt qua khảo nghiệm sinh tử hai lần. Mình vẫn ổn.” Niệm đầu không dựa trên Pháp này của tôi đã gây ra cho tôi vô số rắc rối. Tà ác chuyển thêm tám bức ảnh đen trắng khác. Tôi đã vượt qua hai khảo nghiệm sinh tử khác. Thông qua việc học Pháp, tôi nhận ra là mình đã bước trên con đường do cựu thế lực an bài.
Một ngày, khi đang học thuộc Pháp, tôi bị can nhiễu đặc biệt nghiêm trọng và phải ngừng học. Tôi bắt đầu đọc các bài giảng sau khi phát chính niệm vào buổi tối. Tôi bị một cơn đau đầu khủng khiếp nhưng tôi phủ nhận an bài của cựu thế lực. Tôi kiên định hơn tín tâm vào Sư phụ vào Đại Pháp và tiếp tục đọc bài giảng khác. Cơn đau dịu đi một chút và tôi nhìn thấy những vệt đỏ trong cuốn sách. Những tia sáng màu tím và xanh liên tục phát ra từ thiên mục của tôi và tôi đã trông thấy một trái đào khổng lồ. Đầu tôi hết đau và tôi nghe thấy giọng nói của một cậu bé: “Cô ấy đã sống lại rồi.” Âm thanh nghe thấy to và rõ. Có lẽ, tà ác ở không gian khác muốn giết tôi, nhưng Sư phụ đã ngăn cản kế hoạch của chúng.
Một ngày, tôi thấy một ngọn núi lớn khi tôi đi ngủ sau khi phát chính niệm vào nửa đêm. Ngọn núi rất cao và trên đỉnh có hai vòng tròn giống ống kính máy ảnh đang nhắm về phía tôi. Tôi nhanh chóng tỉnh dậy và phát chính niệm. Khói đen và dày phát ra từ hai khẩu độ đang cuồn cuộn hướng về phía tôi. Tôi hét lên: “Xin Sư phụ giúp con.” Khói đen lập tức tan ra và toàn bộ ngọn núi khổng lồ sụp đổ từng lớp một, tan thành bùn nước. Toàn bộ ngọn núi đã biến mất chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Một buổi chiều, tôi bước tới trước ảnh Sư phụ và chuẩn bị phát chính niệm vào lúc 5 giờ 50. Khi nhập định, một con quỷ lớn xuất hiện ở bên trái và đẩy tôi. Tôi hô lớn: “Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt. Xin Sư phụ cứu con,” và con quỷ biến mất ngay lập tức. Tôi đưa tay lập chưởng, một con quỷ khổng lồ xuất hiện bên phải đang cầm một cây gậy lớn. Nó đã đánh vào đầu tôi bằng cây gậy và tôi cũng hô lên như vậy. Con quỷ đó cũng biến mất.
Tôi lấy lại bình tĩnh và bắt đầu phát chính niệm. Một con quỷ đang cầm thứ gì đó tròn tròn giống như cái vung nồi và chạy vội về phía tôi. Tôi hét lên lần nữa để xin sự trợ giúp và con quỷ này cũng rút lui.
Tôi ngồi thẳng và tiếp tục phát chính niệm. Tôi hạ chân xuống sau một giờ và nhìn vào ảnh Sư phụ. Ngài đang mỉm cười với tôi! Tôi rơi lệ với lòng biết ơn. Một lần nữa tôi được trải nghiệm niềm hạnh phúc và tự hào được đắm mình trong sự bảo hộ từ bi của Sư phụ tôn kính.
Sư phụ đã cứu tôi thoát khỏi nhiều tình huống nguy hiểm. Một ngày, tôi đi ngủ lúc 3 giờ sáng sau khi phát chính niệm và đọc hai bài giảng. Khi tôi đặt lưng xuống, khói đen bắt đầu bao lấy tôi. Lúc tôi sắp sửa phát chính niệm, tôi thấy Sư phụ xuất hiện trong không trung. Ngài duỗi bàn tay khổng lồ ra và tất cả khí đen được thu vào trong lòng bàn tay. Bàn tay Ngài ngay lập tức hấp thụ tất cả khí và Trái Đất bừng sáng trở lại. Tôi cảm tạ Sư phụ vì đã hóa giải kiếp nạn cho tôi. Ai biết được Ngài đã phải gánh chịu cho tôi những khổ nạn to lớn thế nào.
Sư phụ giảng:
“Nhất là những năm bức hại trở đi, trong những việc chứng thực Pháp mà chư vị làm, bất kể gặp sự việc cụ thể như thế nào, tôi từng bảo chư vị rằng, đó đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Bất kể chư vị nhận phải ma nạn lớn đến mấy, thống khổ lớn đến đâu, thì đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Trong ma nạn có thể thanh trừ nghiệp lực, trong ma nạn có thể trừ bỏ nhân tâm, trong ma nạn có thể khiến chư vị đề cao lên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008)
Hồng ân của Sư phụ
Sư phụ từ bi đã dẫn dắt và bảo hộ cho tôi suốt những năm qua. Một hôm, tôi phát chính niệm xong lúc 12 giờ 30 và ngay khi tôi chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi một lúc thì một chữ “học” lớn xuất hiện trên trần nhà. Tôi dậy ngay lập tức và học Pháp.
Vào hôm sau, hai chữ lớn “Đại Pháp” cũng xuất hiện trên trần nhà cũng vào lúc đó. Sư phụ đang nhắc nhở tôi không nên lười biếng việc học Pháp. Sư phụ luôn bên cạnh bảo hộ và dẫn dắt tôi.
Một lần, tôi đối mặt với hết khảo nghiệm này đến khảo nghiệm khác và chịu áp lực lớn. Khi phát chính niệm vào tối hôm đó, tôi trông thấy một cây đại thụ ở không gian khác. Một con chim hỉ thước lớn đậu trên cây và tôi biết đây là điểm hóa để tôi hiểu rằng những khổ nạn mà tôi đang đối mặt là chuyện tốt. Đó là cơ hội để tôi đề cao và thăng tiến.
Nhiều phép màu cũng đã xảy đến với thân thể tôi. Ví dụ, một số lần cơ thể tôi phóng to lên cao vài tầng hay thu nhỏ đến cỡ một hạt vừng. Khi tôi luyện công, một chùm sáng nhiều màu sắc phát ra từ ngực tôi. Ngay sau đó, hai đóa hoa mai phát ra những tia sáng bạc xuất hiện dưới chân tôi. Đôi lúc, tôi nhìn thấy các phi thiên, hay Pháp Luân trong lúc đang đọc Pháp. Những chữ trong cuốn sách trở nên lớn hơn và phát sáng. Lúc khác, cuốn sách biến thành một miếng ngọc bích với những tia sáng màu xanh lá cây và tất cả các chữ được khảm vào trong miếng ngọc bích đó. Một ngày, khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi thấy cơ thể mình ở bên trong một vị Đại Bồ Tát.
Vào buổi sáng ngày 30 tháng 08 năm nay, khi đang phát chính niệm khi tôi nghe thấy giọng nói của Sư phụ vang lên trong không trung: “Con phải gấp rút lên.” Quả thực, nếu không gấp rút và tinh tấn hơn trong tu luyện bây giờ, sẽ không có cơ hội trong tương lai. Cơ hội từ vạn cổ này sẽ qua đi rất nhanh!
Trong 18 năm tu luyện của mình, tôi đã thay đổi một quan niệm. Tôi từng xem tu luyện chỉ như một phần của cuộc sống. Ưu tiên của tôi là cuộc sống thường nhật. Giờ đây, tôi chỉ xem các hoạt động hàng ngày như một phần nhỏ trong sự tồn tại của mình. Tôi đi làm, ăn và ngủ chỉ đơn giản là để đáp ứng các yêu cầu của một người đang sống một cuộc sống bình thường. Chúng cho tôi môi trường tu luyện. Mục đích chân chính ở thế gian là trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi nên toàn tâm làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Điều này mới là trọng tâm trong khi các thứ khác chỉ là phụ.
“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân). Chúng ta sống trong một thùng thuốc nhuộm lớn nơi xã hội người thường và phải luôn nhắc mình là người tu luyện. Chúng ta không theo đuổi danh, lợi và tình. Chúng ta đồng hóa với Chân – Thiện – Nhẫn và lấy khổ làm vui. Là một người tu luyện, đó là trạng thái chúng ta cần có.
Những gì tôi cảm nhận một cách sâu sắc nhất sau 18 năm tu luyện đó là: Đại Pháp từ bi, từ bi vô lượng; Đại Pháp uy nghiêm, uy nghiêm vô bỉ; Đại Pháp thần kỳ, thần kỳ siêu thường; hồng ân của Sư phụ là vô biên và tôi không thể hoàn trả. Là một đệ tử, tất cả những gì tôi có thể làm để đáp lại là tu luyện tinh tấn hơn nữa.
Con xin khấu tạ Sư phụ và cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/12/明慧法会–名利情中守心性-返本归真随师还-281585.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/5/143506.html
Đăng ngày 12-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.