Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[Minh Huệ 21-11-2013] Nhìn lại quá trình tu luyện trong những năm qua, chúng tôi đã vấp ngã trên con đường tu luyện hết lần này tới lần khác. May mắn thay thông qua trang web Minh Huệ, chúng tôi có thể học các bài kinh văn mới của Sư phụ và những kinh nghiệm từ các học viên. Điều này đã giúp chúng tôi không bị rớt lại trong tiến trình Chính Pháp.

Bước vào Tu luyện

Chồng tôi biết đến Đại Pháp vào năm 1996 qua một người bạn học cùng lớp. Cả hai đều tự học Pháp và luyện công ở nhà từ 1996-1999. Họ không thường xuyên liên lạc với các học viên khác, và vì vậy khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, họ đã lúng túng không biết cần phải làm gì.

Người bạn cùng lớp của chồng tôi đến quảng trường Thiên An Môn thỉnh nguyện một mình. Anh ấy bị bắt và bị tra tấn bất hợp pháp. Sau khi được thả, anh ấy đã học Pháp, luyện công ở nhà để tránh bị bức hại.

Sau đó, chồng tôi bị gia đình theo dõi chặt chẽ. Họ bí mật đốt sách Đại Pháp. Anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ tu luyện, nhưng không biết nên làm gì.

Tôi chỉ biết về Pháp Luân Công khi các phương tiện truyền thông do nhà nước kiểm soát bắt đầu phỉ báng môn tu luyện vào tháng 7 1999. Tôi không tin vào những tuyên truyền này. Khi tôi nhìn thấy cảnh những cuốn sách Đại Pháp bị tiêu hủy trên truyền hình, tôi kêu lên lo lắng, “Đừng hủy tất cả những cuốn sách đó. Hãy để cho tôi một bản!” Tôi thực sự cảm thấy hối hận và nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội đọc Pháp một lần nữa.

Mong muốn của tôi cuối cùng đã thành hiện thực vào năm 2004 khi hai vợ chồng tôi cưới nhau, và anh ấy nói với tôi rằng anh ấy là một học viên. Thông qua sự an bài của Sư phụ, một người bạn cùng lớp, người mà chồng tôi đã không liên lạc trong một thời gian dài, gửi cho chúng tôi một bản Chuyển Pháp Luân và tôi bắt đầu tu luyện.

Ban đầu khi bắt đầu tu luyện, tôi mơ thấy mình là một đứa trẻ và Sư phụ hỏi tôi có muốn theo Ngài về nhà không. Tôi vui vẻ đồng ý. Ngay sau đó, những cơn đau, viêm dạ dày và loét miệng nghiêm trọng vốn dày vò tôi trong một thời gian đã biến mất.

Người bạn cùng lớp với chồng tôi đã liên lạc với chúng tôi vào cuối năm 2004 và nói với chúng tôi về trang web Minh Huệ. Cuối cùng chúng tôi đã có thể thoát khỏi trạng thái bối rối và biết mình cần phải làm gì khi là một đệ tử Đại Pháp.

Thiết lập điểm sản xuất tài liệu

Chúng tôi biết về việc phát chính niệm toàn cầu thông qua trang web Minh Huệ. Chúng tôi hòa mình vào chỉnh thể các học viên và trở nên minh bạch hơn về hướng đi trong tu luyện.

Một điểm sản xuất tài liệu được thiết lập ở nhà tôi vào năm 2005. Tôi đã có một số kỹ năng máy tính nhờ việc lướt Internet.

Chúng tôi đảm nhận vai trò hỗ trợ kỹ thuật giúp các bạn đồng tu sửa chữa máy móc, sản xuất tài liệu, mua thiết bị. Thu nhập của chúng tôi tăng lên và cho phép chúng tôi giúp nhiều học viên hơn. Chúng tôi biết đây là sự an bài của Sư phụ.

Chúng tôi đang loại bỏ chấp trước của mình trong khi sản xuất tài liệu và sửa chữa thiết bị. Chúng tôi hiểu Sư phụ muốn truyền đạt điều gì khi giảng:

“Nhất là những năm bức hại trở đi, trong những việc chứng thực Pháp mà chư vị làm, bất kể gặp sự việc cụ thể như thế nào, tôi từng bảo chư vị rằng, đó đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó].” (Giảng Pháp tại hội New York 2008)

Một lần, màn hình máy tính xách tay của một học viên không sáng. Chồng tôi mất hơn nửa ngày mà không thể giải quyết được vấn đề. Chúng tôi dự định mang nó đến một cửa hàng sửa chữa vào ngày hôm sau. Người học viên nhận xét rằng ông ấy đã mang máy tính xách tay đến trường Đảng và sử dụng ở đó. Sau đó máy tính xách tay bị trục trặc. Ngay lập tức tôi nghĩ rằng việc này là do sự can nhiễu của tà ác.

Tôi phát chính niệm thẳng vào máy tính. Sau một lúc tôi có cảm giác rằng nó đang làm việc bình thường trở lại. Tôi nhấn nút khởi động và máy tính xách tay hoạt động bình thường! Chồng tôi và người học viên rất cao hứng. Sau sự cố này, chồng tôi đã trở nên rất thận trọng đối với sự can nhiễu từ không gian khác bất cứ khi nào anh ấy phải sửa chữa các thiết bị. Chúng tôi cũng gặp phải nhiều tình huống mà máy in không hoạt động bình thường và khi hướng nội, mọi việc bình thường trở lại. Thông qua những sự cố này, chúng tôi ngộ ra rằng chúng tôi không phải là người thường sửa chữa máy tính. Chúng tôi là đệ tử Đại Pháp tu luyện bản thân, thanh trừ tà ác và cứu độ chúng sinh.

Tôi cũng muốn chia sẻ một số thể ngộ mà tôi đã đạt được trong quá trình sản xuất tài liệu giảng chân tướng:

Ban đầu, tôi nghĩ rằng chỉ cần nghĩ ra thứ gì đó mà các học viên khác có thể sử dụng được là đủ tốt rồi, và tôi không chú ý đến các chi tiết.

Khi học Pháp nhiều hơn, tôi từ từ đặt yêu cầu cao hơn cho bản thân. Điều thú vị là, nhiều học viên sẽ hết lời ca ngợi tôi khi tôi vừa mới bắt đầu sản xuất tài liệu. Tuy nhiên mặc dù những gì tôi làm bây giờ tốt hơn nhiều so với trước đây, thông tin phản hồi mà tôi nhận được chủ yếu là những lời chỉ trích và nghi ngờ.

Ví dụ, gần đây tôi đã nỗ lực rất nhiều vào việc tạo ra một thiết kế mới cho nhiều loại tiền với những thông điệp giảng chân tướng. Tuy nhiên, các học viên đề nghị tôi nên đề cao về việc này hay khía cạnh kia. Mặc dù tôi không nói lời nào, nhưng tôi rất buồn vì những nhận xét ​​của họ.

Tôi đã làm một số cuốn sách nhỏ vào ban đêm và chồng tôi đã phản hồi lại rằng: “Em nên nghĩ ra thông tin phù hợp cho tất cả mọi độc giả hơn là lãng phí thời gian của mình để sản xuất những tài liệu chỉ phù hợp với một nhóm đối tượng nhất định!”

Tôi không thể nén nổi tức giận và nói: “Nếu anh nghĩ rằng những tài liệu em sản xuất không tốt, tại sao anh không tự làm đi!” Chồng tôi vặn lại, “Hãy nhìn em nhảy dựng lên trước những chỉ trích kìa. Em hãy tự mình xem lại những thiếu sót của bản thân đi. ”

Thậm chí tôi còn khổ tâm hơn trước vì những lời nói của anh ấy. Tôi càng nghĩ nhiều bao nhiêu, tôi càng khó chịu bấy nhiêu và bắt đầu khóc. Đột nhiên Pháp của Sư phụ xuất hiện trong đầu tôi:

“Là vì nghiệp lực vẫn còn ở kia, họ giúp chư vị tiêu đi nhưng chư vị đã không chịu mà còn gây sự với người ta; [nên nghiệp lực] không tiêu được.” (‘Bài giảng th’ứ tư – Chuyển   Pháp Luân)

Ngay lập tức, tôi nhận ra tôi đã sai ở đâu và cười. Chồng tôi nhìn tôi cười phá lên.

Sinh con

Tôi sinh hạ một cháu bé và bệnh viện xếp cho tôi nằm ở một phòng có một máy điều hòa tổng rất lớn đặt trên trần nhà, ngay phía trên đầu tôi. Hàng ngày tôi bị gió lạnh xối thẳng vào người, đầu lạnh toát. Tuy nhiên tôi đã không yêu cầu đổi giường khác hoặc tắt điều hòa. Tôi không muốn những người khác cảm thấy khó chịu và quyết định chịu lạnh.

Tôi ở trong bệnh viện ba ngày sau khi phẫu thuật, trong thời gian đó chồng tôi phải đi làm cũng như xử lý nhiều việc gia đình. Ban đêm anh ấy tới bệnh viện và chăm sóc con. Anh ấy cũng phải chăm sóc những người khác. Trong thời gian rỗi, anh ấy giảng chân tướng về cuộc bức hại cho mọi người.

Có em bé trong nhà, cuộc sống của chúng tôi đã đảo lộn và thậm chí chúng tôi không thể ăn ngủ bình thường. Cả hai chúng tôi đã trở nên buông lơi làm ba việc và ít khi đọc các bài viết từ trang web Minh Huệ. Dần dần chồng tôi đã nghiện các trò chơi Internet và bất cứ khi nào tôi chỉ trích thói quen xấu của anh ấy, anh ấy sẽ phàn nàn rằng mình đang phải chịu nhiều áp lực và cần thứ gì đó để thư giãn. Hơn hết là con chúng tôi liên tục gặp các triệu chứng bất thường. Tôi trở nên rất lo lắng và khó chịu.

Một đêm con gái tôi đột nhiên bị sốt cao khi cháu mới hai tháng tuổi. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc xin Sư phụ giúp đỡ: “Thưa Sư phụ, cháu bé này được sinh ra trong nhà của đệ tử Đại Pháp. Vì vậy, chắc hẳn cháu có mối quan hệ tiền duyên với Đại Pháp. Con xin Ngài bảo hộ cháu.” Tôi tìm thấy một biểu tượng Pháp Luân Đại Pháp và đặt nó dưới gối của cháu. Tôi nhẩm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo nhiều lần. Sáng hôm sau cháu khỏi ốm.

Kể từ đó, tôi bắt đầu đọc Pháp của Sư phụ cho cháu. Tôi cũng dành thời gian để làm ba việc. Chồng tôi nhìn thấy những thay đổi trong tôi và trở nên tinh tấn hơn trong tu luyện.

Tu luyện và công việc

Sư phụ đã an bài khảo nghiệm ngay khi tôi bước vào tu luyện với hy vọng tôi có thể bắt kịp nhanh chóng. Thời gian đó, ngay sau khi tôi học Pháp vào buổi sáng, tôi sẽ gặp phải một khảo nghiệm tương ứng trong ngày. Tuy nhiên, tâm tính của tôi vẫn rất tệ và đôi khi tôi đối đãi những khảo nghiệm này bằng ý niệm của người thường.

Tôi bắt đầu một công việc mới khi cháu được một tuổi. Ông chủ của tôi rất nóng tính và trong năm đầu tiên, tôi đã bị đối xử tệ bạc tại nơi làm việc. Tôi nhận ra rằng là một học viên mình không thể trốn tránh những khổ nạn này.

Sư phụ đã giảng:

“… [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng….” (‘Bài giảng th’ứ  tư -Chuyển Pháp Luân)

Tuy nhiên tôi đã bị nản chí trong một thời gian. Tôi học Pháp và ngay lập tức có thể nhớ lại cách một học viên nên cư xử khi rơi vào tình huống khó khăn, nhưng tôi không thể buông bỏ chấp trước.

Cảm thấy chán nản, tôi nghĩ tới trang web Minh Huệ. Hàng ngày vào giờ nghỉ trưa, tôi bắt đầu đọc bài chia sẻ của các học viên được đăng trên trang Minh Huệ. Tôi nhìn thấy những sơ hở và thiếu sót của mình.

Tôi đã lưu Pháp của Sư phụ về việc xử lý các mâu thuẫn trên máy tính của mình và khi nhấp vào tài liệu, tôi có thể đọc nó. Tôi ghi lại trải nghiệm của các học viên vào những mẩu giấy nhỏ và dán trên bàn. Bất cứ khi nào tâm của tôi đầy oán hận với ai đó, tôi sẽ đọc các lời ghi chú và chúng nhắc nhở tôi cần phải cư xử như một học viên. Khi cảm thấy bất công, tôi đọc kinh văn của Sư phụ và nhận ra rằng đây là một cơ hội đề cao tâm tính!

Tôi đã làm việc thêm giờ mỗi ngày trong năm đầu tiên. Vì vậy tôi đã dành ít thời gian làm ba việc. Ông chủ xếp loại tôi ở mức trung bình trong báo cáo đánh giá công việc cuối năm. Vào năm thứ hai, khối lượng công việc của tôi trở nên bình thường và tôi có thể về đúng giờ, cho phép tôi có thời gian để làm ba việc. Tôi thường có thời gian rỗi ở cơ quan để học thuộc Pháp. Tôi đã được xếp loại “xuất sắc” trong báo cáo đánh giá công việc cuối năm.

Chồng tôi có thái độ tích cực hơn đối với công việc và để mọi việc thuận theo tự nhiên. Anh ấy được yêu cầu làm một người bán hàng khi công ty hoạt động không tốt và chỉ đơn thuần tuân lệnh mà không phàn nàn một câu. Là một nhân viên bán hàng, lương của anh ấy dao động nhưng anh ấy được gặp rất nhiều người có tiền duyên để giảng chân tướng. Chồng tôi rất tận tụy với công việc và nhiều khách hàng rất vui vẻ khi làm việc với anh ấy. Thậm chí họ còn giới thiệu anh ấy với nhiều người khác có tiền duyên.

Dậy sớm luyện công vào buổi sáng

Tôi không thể ngồi song bàn trong nhiều năm sau khi đắc Pháp. Phải đến năm ngoái tôi mới có thể ngồi ở tư thế này.

Chồng tôi có thể ngồi song bàn hơn hai giờ. Một lần anh ấy ngã xe máy, và mắt cá chân sưng lên to như đầu gối. Anh ấy phải đi khập khiễng trong hai tuần. Nhờ hồng phúc của Sư phụ, anh ấy đã hồi phục mà không cần điều trị y tế. Trong một dịp khác, anh ấy đang đi xe máy thì bất ngờ một chiếc xe ôtô đậu bên vệ đường mở cửa và anh ấy tông vào nó. Anh ấy bay ra ngoài và ngã xuống cách đó vài mét. Quần áo anh ấy bị rách và chiếc xe bị hỏng, nhưng anh vẫn ổn. Chúng tôi vừa mới sinh cháu bé sau đó không lâu và không còn làm ba việc một cách quy củ. Sau tai nạn, anh ấy chỉ có thể đả tọa nhiều nhất là một giờ. Sau đó anh ấy thấy tôi đã có tiến bộ trong việc đả tọa và đã có động lực để cố gắng nhiều hơn. Gần đây, anh ấy đã ngồi lại được một tiếng rưỡi.

Sau bước đột phá của tôi trong việc luyện tĩnh công, tôi thấy rằng mình nên bắt kịp với những bài công pháp đứng. Có nhiều bài viết trên trang web Minh Huệ kể về những học viên thức dậy vào lúc 3:50 sáng để luyện công. Tôi cũng muốn thực hiện điều đó. Thật là khó đối với tôi để có thể thức dậy vào buổi sáng vì thói quen ngủ muộn kể từ khi còn trẻ. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình có thể thức dậy lúc 3:30 sáng! Toàn bộ sinh mệnh của tôi như thức tỉnh vào lúc tôi căng cơ thể trong bài công pháp thứ nhất. Ngày nay, hầu như lúc nào tôi cũng có thể thức dậy lúc 3:50 để luyện công.

Một số trải nghiệm tuyệt vời xảy ra sau khi tôi tinh tấn luyện công. Khi có thể ngồi song bàn hơn 20 phút, một lần tôi cảm thấy một dòng năng lượng mạnh mẽ theo hình xoắn ốc hướng lên trên xuyên qua cơ thể. Tôi cũng thường xuyên cảm nhận được cơ thể của mình đang được nâng lên. Tôi đã từng truy cầu công năng khi mới bắt đầu tu luyện. Tôi không còn truy cầu, thay vào đó tôi chỉ có thể trải nghiệm những khoảnh khắc diệu kỳ.

Thực sự Sư phụ đã giảng trong Pháp:

“Tuy nhiên, những thứ siêu việt người thường, chỉ có buông bỏ đi mới có thể đắc được. Gọi là gì? Gọi là: vô cầu nhi tự đắc”  (Giảng Pháp tại Sydney) (tạm dịch)

Trong mơ, tôi thấy các dãy tiên sơn, nơi mà tôi có thể ngồi song bàn trong nửa giờ. Tôi lên núi và nhìn thấy một vách đá rất sâu. Tôi sợ không dám bay qua núi. Giấc mơ điểm hóa rằng, tôi vẫn còn nhiều quan niệm người thường cần buông bỏ.

Học thuộc Pháp

Trong quá khứ tôi không chú tâm học Pháp. Tôi biết rằng trong tu luyện mình nên bắt kịp về phương diện này.

Tôi bắt đầu suy ngẫm về điều này sau khi Sư phụ đề cập tới việc học thuộc Chuyển Pháp Luân nhiều lần trong các kinh văn gần đây của Ngài. Liệu tôi có nên học thuộc Pháp không? Tôi đặt mục tiêu cho bản thân học thuộc ít nhất một đoạn một ngày. Hiện tại tôi đã học đến bài giảng thứ ba và công sức tôi bỏ ra cũng đã đơm hoa kết trái . Khi gặp một khổ nạn, ngay trước khi chấp trước xuất khởi, đoạn Pháp tương ứng đã xuất hiện trong não tôi.

Buông bỏ tâm sắc

Tâm sắc dục của tôi từng rất lớn. Tôi quyết định buông bỏ nó sau khi có con. Tôi không thể buông bỏ hoàn toàn chấp trước này ngay lập tức, nhưng tôi không cho phép bản thân nhìn hay nghĩ tới những thứ sẽ làm xuất khởi cái tâm này. Sau khi cương trì một thời gian, dục vọng của tôi đã giảm đáng kể. Có một  giai đoạn thời gian những vật chất xấu trong các không gian khác liên tục diễn hóa thành các cảnh tượng gợi dục trong tâm. Tôi đã không chấp nhận và chống lại nó bằng ý chí của mình. Sư phụ thấy rằng tôi thực sự quyết tâm loại bỏ chấp trước này và đã từ bi giúp tôi xử lý.

Một ngày tôi thấy một quái thai được lấy ra khỏi cơ thể của mình trong một không gian khác sau khi tôi luyện công xong. Quái thai không tay, chân, có ba bàn tay trên ngực, và rất nhiều bộ phận sinh dục phát triển trên cơ thể. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi! Sau đó tâm sắc dục của tôi đã suy giảm đáng kể.

Tranh thủ thời gian cứu độ chúng sinh

Tôi cũng giảng chân tướng về cuộc bức hại cho người dân và giục họ thoái Đảng Cộng sản sau khi tôi đắc Pháp. Tuy nhiên tôi chỉ thuyết phục được chưa đến 10 người sau khi làm việc này trong nhiều năm.

Tôi đã xem buổi biểu diễn cuối cùng của Thần Vận vào mùa xuân năm 2012, buổi biểu diễn miêu tả đệ tử Đại Pháp trở về thiên giới. Tôi tự hỏi, “Khi đệ tử Đại Pháp viên mãn, liệu tôi có được coi là đạt chuẩn hay không?” Tôi bắt đầu thay đổi.

Một lần nữa tôi đã xúc động sau khi đọc bài giảng của Sư phụ “Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp” vào tháng 5. Tôi phải nắm lấy thời cơ để cứu người. Tôi kiềm chế tâm sợ hãi cũng như chấp trước vào thể diện và bước ra. Tôi dán các thông điệp giảng chân tướng về Đại Pháp ở các nơi công cộng, khích lệ người dân thoái Đảng Cộng sản và các tổ chức liên đới, và phân phát các đĩa DVD Thần Vận và phần mềm để vượt qua sự kiểm duyệt Internet. Khi tôi trở nên học Pháp tập trung hơn cùng với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã trở nên vững vàng và thành thục hơn trong việc giảng chân tướng. Hầu hết những người có tiền duyên vui vẻ chấp nhận chân tướng.

Nhiều lần các lái xe taxi hiểu rằng Đại Pháp rất nhiệm màu và từ chối tính tiền xe, nhưng tôi luôn luôn kiên quyết từ chối lời đề nghị của họ. Phần lớn các đồng nghiệp của tôi tại sở làm đã thoái đảng và các tổ chức liên đới. Một người thân đã thoái đảng và thực tâm nhẩm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Sau đó anh ấy đã hồi phục sau một cơn đau tim. Tôi rất cảm động mỗi khi ai đó đã được cứu.

Chính niệm triển hiện nhiều phép màu

Có hai sự kiện đã để lại một ấn tượng sâu đậm trong tôi. Một đêm tôi dán một biểu ngữ tự dính trên một bảng quảng cáo lớn trong một khu vực đông đúc. Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, tôi dự đoán rằng biểu ngữ sẽ bị lao công dọn dẹp trong ngày hôm đó. Tuy nhiên, vì nhiều người đi qua nơi này, tôi nghĩ rằng nó vẫn đáng để làm thử.

Vài ngày sau tôi đi qua khu vực này, biểu ngữ màu xanh vẫn còn dán trên bảng trắng lớn. Nó thật nổi bật. Tôi rất ngạc nhiên và cảm tạ Sư phụ mãi trong tâm. Sự việc này đã thay đổi ý niệm của tôi. Khi chúng ta làm việc với chính niệm mạnh, phép màu sẽ triển hiện. Đừng giải quyết những vấn đề tu luyện bằng những ý niệm của người thường.

Một phép màu khác đã triển hiện khi tôi đang đi xe buýt. Tôi nhường chỗ ngồi của mình cho một người đàn ông lớn tuổi và ông ấy liên tục cảm ơn tôi. Trên xe buýt rất đông và tôi sắp sửa xuống xe, nên tôi quyết định không giảng chân tướng cho ông ấy. Một lúc sau, ghế bên cạnh ông ấy trống và ông ấy gật đầu ra hiệu cho tôi. Tôi vẫn không muốn mở miệng. Tôi nhìn người đứng cạnh mình và tự nhủ rằng nếu anh ta rời đi thì tôi sẽ lên tiếng. Ngay lập tức người đó bỏ đi. Trong nháy mắt tôi biết việc này được an bài. Tôi đã đã bắt chuyện với người đàn ông lớn tuổi, tặng ông một đĩa Thần Vận, và ông ấy rất vui vẻ nhận.

Người đàn ông lớn tuổi đã về hưu và ông ấy đi kiểm tra sức khỏe định kỳ vào ngày hôm đó. Nơi làm việc của ông ấy cho ông ấy lựa chọn giữa hai bệnh viện. Một là bệnh viện hạng ba ngay sát nhà của ông ấy, trong khi bệnh viện bình thường cách đó khá xa. Tuy nhiên, vì lý do không thể giải thích, ông ấy muốn đi tới bệnh việc xa kia. Hôm đó trời nóng 40 độ, ông ấy bắt xe buýt đông nghịt, chen lấn với những người khác để tới bệnh viện. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài để ông ấy được cứu.

Sư phụ đã giảng:

“Trên thực tế chính là như thế, đều đã được trải thảm [chuẩn bị] tốt cả rồi, chỉ thiếu chư vị dùng chính niệm để làm tốt việc đó mà thôi, vậy mà vẫn chưa có chính niệm ấy.   ” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)

Nếu tôi không mở miệng ngày hôm đó, người đàn ông này sẽ thực sự bị mất cơ hội. Sau cuộc gặp này, tôi đặc biệt chú ý để không bỏ lỡ việc giảng chân tướng cho bất cứ ai có duyên tiền định. Những cơ hội như vậy rất khó gặp và những người này không nên bị bỏ lỡ do sự lưỡng lự của tôi.

Tôi làm việc nhiều giờ trong ngày, và về đêm tôi phải chăm sóc con. Làm thế nào tôi có thời gian để cứu thêm nhiều người? Tôi nghĩ đến việc viết thư. Tuy nhiên tôi đã không chắc hiệu quả có thể như thế nào.

Trong vài ngày tôi nghĩ đi nghĩ lại về việc này. Đột nhiên một ngày nọ một cụm từ xuất khởi trong đầu tôi, “Làm mà không cầu” (“Đạo trung” trong Hồng Ngâm). Tôi ngộ ra rằng mình đang truy cầu vào kết quả. Tôi nên làm mọi việc trong khả năng để cứu người. Phương pháp không quan trọng. Điều quan trọng nhất là tôi có thể cứu được nhiều người nhất.

Trên đường đi làm tôi thường đi qua một tòa nhà thương mại. Trên nóc tòa nhà của một cơ quan chính phủ, tôi nhìn thấy một màn hình khổng lồ đang chiếu các tuyên truyền của đảng cộng sản. Tôi phát chính niệm hướng vào nó để loại bỏ các nhân tố tà Đảng trong không gian khác. Tôi đã làm việc này trong vài ngày và tôi thấy rằng màn hình LED bị hỏng mất một ngày. Tôi nghĩ tôi đã giải thể được tà ác và khá cao hứng.

Vào ngày thứ hai tôi đi đến tòa nhà và màn hình đã được sửa. Có hai màn hình lớn hơn trên nóc các tòa nhà khác gần đó và ba màn hình phát sóng cùng một thông điệp. Ngay lập tức tôi nhớ tới Pháp lý “Làm mà không cầu”, và thay đổi quan niệm. Đây là một việc tốt! Nó đang đợi tôi loại bỏ. Tôi đã không do dự nữa. Hàng ngày tôi phát chính niệm để diệt tà đảng. Sáu tháng trôi qua. Một hôm, tôi đi qua khu vực đó và thấy rằng các tài liệu tuyên truyền vẫn còn đó nhưng không hề đề cập tới Đảng Cộng sản. Tà ác đã thoái lui!

Chính niệm thanh trừ bảng tuyên truyền của  ĐCSTQ

Tôi tình cờ thấy bảng tuyên truyền về Đảng Cộng sản ở lối vào ủy ban khu phố của một quận nhỏ. Trước kia tôi chỉ đơn thuần phát chính niệm một lúc và sau đó rời đi. Khi về đến nhà, tôi thấy một học viên chia sẻ trên trang web Minh Huệ về việc loại bỏ những bảng trưng bày như vậy bằng chính niệm. Có lẽ tôi cần phải quay lại ủy ban khu phố và thanh trừ tà ác ở đó.

Lúc đó tôi rất sợ bị bắt và không đủ can đảm để làm việc này. Tuy nhiên, tôi không thể bỏ qua việc này. Tôi nghĩ về nó một lần nữa vào một buổi sáng trong khi đang luyện công. Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng của Sư phụ về các bài công pháp “Tùy cơ nhi hành.”

Nên tôi chỉ cần “Tùy cơ nhi hành!” Một vài ngày sau, tôi vô tình phải làm việc thêm giờ. Tôi dặn chồng phát chính niệm và sau giờ làm việc, tôi đi đến ủy ban khu phố. Tôi nhẩm:

“Nễ hữu phạ, tha tựu trảo.
Niệm nhất chính, ác tựu khảo.”

(“Phạ xá ” Hồng Ngâm II)

Tôi đi bộ đến chỗ bảng trưng bày, vì nó là một tờ giấy rất to, tôi không thể xé hết một lần. Cách đấy không xa một người nào đó đang bộ đi về phía tôi. Tôi nhanh chóng lấy ra một thông điệp tự dính “Đảng Cộng sản là một tà giáo” và dán lên biểu ngữ. Sau đó, tôi quay lại, thong thả bước đi.

Một vài ngày sau tôi quay trở lại để kiểm tra mọi việc. Toàn bộ bảng trưng bày đã thay đổi. Tuy nhiên, chủ đề vẫn không thay đổi. Tôi đặt một bức thư và các tờ rơi giảng chân tướng trong hộp thư với hy vọng rằng các quan chức trong ủy ban sẽ ngừng trợ giúp chế độ Cộng sản tuyên truyền những lời dối trá độc hại. Sau đó chồng tôi phát chính niệm hai lần loại bỏ các bảng trưng bày và các quan chức đã ngừng thay thế bảng trưng bày. Việc này đã kết thúc.

Tôi đi ngang qua khu vực này vào trước kỳ Đại hội toàn quốc lần thứ 18 và chiến dịch tuyên truyền của tà ác lại được trưng bày một lần nữa.Tôi  có chút thất vọng và muốn bỏ qua.

Đêm hôm đó tôi có hai giấc mơ liên tục. Một là một chuyến đi tới địa ngục, nơi các đảng viên bị tra tấn. Đó là một cảnh tượng thật đáng sợ. Trong giấc mơ thứ hai, tôi đã ở một nơi tối tăm và không khí đầy mùi vật chất thối rữa. Xác chết nhiều vô kể dưới chân tôi. Một người cố gắng đứng dậy và tôi có thể thấy rằng anh ta đang phải chịu đau đớn tột cùng. Anh ta muốn được cứu nhưng đã mất cơ hội.

Cảnh tượng khủng khiếp này vẫn còn trong tâm khi tôi tỉnh dậy. Tôi đã khóc thương cho những chúng sinh này. Tôi không oán hận họ nữa, nhưng tôi phải cố gắng cứu họ trong khi vẫn còn hy vọng. Tôi không thể chờ cho đến khi họ không thể được cứu và cảm thấy thống khổ.

Tôi đã viết một bức thư phơi bày những lời dối trá do ĐCSTQ tuyên truyền và chuẩn bị những cuốn sách nhỏ. Vào một đêm tôi đã đi tới đồn công an để phát các tài liệu này. Trong đồn công an vẫn còn điện sáng và một số quan chức đang tận hưởng những làn gió mát. Tôi đặt tài liệu vào hộp thư ủy ban khu phố. Đồn công an không có hộp thư vì vậy tôi đặt các tài liệu trên cửa sổ. Đèn cảm ứng bật sáng sau khi tôi rời đi. Hóa ra các bộ đèn cảm ứng được lắp đặt tại đồn công an nhưng chúng không được kích hoạt khi tôi đặt những cuốn sách nhỏ, để không ai nhìn thấy tôi. Tôi biết Sư phụ đã bảo hộ tôi.

Sau đó khi chồng tôi tới xem các bảng trưng bày, các biểu ngữ đã được gỡ bỏ.

Con gái tôi – một tiểu đệ tử

Trong khi mang thai, tôi mơ thấy một cô bé mặc một chiếc yếm đỏ chạy về phía tôi rất vui vẻ. Quả nhiên tôi có con gái. Cháu là một đứa trẻ rất ngoan, không khóc như những đứa trẻ khác. Chăm cháu rất dễ và tất cả người thân của tôi đều ngạc nhiên.

Sau khi tôi chú tâm hơn đến việc học Pháp và luyện công, cháu rất khỏe mạnh. Cháu thường có nhiều tai nạn do nghịch ngợm, nhưng cháu luôn ổn. Tôi đã từng chứng kiến cháu ngã từ trên giường, đầu đập xuống đất. Tuy nhiên, cháu đứng dậy và không bị sao. Một lần khác, tôi nghe cháu nhẩm một mình, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi hỏi cháu chuyện gì đã xảy ra và cháu trả lời rằng cháu bị kẹp ngón tay vào cửa. Nó hơi đau một chút và do đó cháu đã nhẩm cụm từ trên. Tôi nhìn vào ngón tay cháu và nó vẫn ổn.

Hai vợ chồng tôi đã dạy cháu những nguyên lý của Pháp từ khi còn nhỏ. Khi cháu hai tuổi, cháu có thể đọc thuộc lòng nhiều bài thơ Hồng Ngâm. Lúc ba tuổi, cháu có thể đọc thuộc lòng “Luận Ngữ”. Ba tuổi rưỡi, cháu có thể ngồi song bàn. Vào ban đêm cháu sẽ tự ngồi tĩnh công hơn nửa giờ. Trước sinh nhật lần thứ tư, con gái tôi có thể ngồi trong bảy mươi phút.

Tôi thường bận chuẩn bị các tài liệu giảng chân tướng sau khi đi làm về. Con gái tôi luôn luôn muốn giúp mẹ. Bây giờ cháu có thể làm những việc nhỏ. Khi máy in trục trặc, cháu sẽ chạy qua và nhẹ nhàng chạm vào nó. Cháu nhẩm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo” cho nó nghe. Cháu đặt tên cho mỗi thiết bị và thường nói chuyện với chúng, khen chúng làm việc tốt và chăm chỉ. Trước khi đi ngủ vào ban đêm, cháu sẽ nhắc nhở tôi phát chính niệm để thanh trừ bất kỳ sự can nhiễu nào trong huyện.

Con gái tôi đang lớn và đã gần đến tuổi nên học Pháp. Chúng tôi phân chia công việc trong gia đình. Một người làm công việc chứng thực Pháp vào ban đêm trong khi người kia chịu trách nhiệm dạy con gái học Pháp. Cháu là một học viên rất tinh tấn.

Tôi có rất nhiều trải nghiệm để kể. Không từ nào có thể diễn tả lòng biết ơn của tôi với Sư phụ. Không cách nào tôi có thể báo đáp lòng từ bi phổ độ của Sư phụ ngoại trừ tinh tấn và làm tốt ba việc.Tôi chỉ hy vọng Sư phụ sẽ tự hào về tôi!

Hợp thập!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/21/明慧法会–“八零”后夫妻修炼路上勇猛精進-281167.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/15/143624.html

Đăng ngày 12-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share