[MINH HỤÊ 18-11-2013]
Con xin kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại! Chào các bạn đồng tu!
Tôi là một giáo sư đại học. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 05 năm 1996. Con muốn báo cáo với Sư phụ cũng như muốn chia sẻ với các bạn đồng tu những kinh nghiệm tu luyện gần đây của bản thân.
Tôi đã trải qua 17 năm tu luyện dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Tôi đã có những trải nghiệm vui vẻ, cũng có những trải nghiệm thống khổ khi tống khứ tâm chấp trước, và đôi khi là sự mê lạc trong khổ nạn. Sau mỗi lần vấp ngã mà ngộ đạo, tôi đã trở nên tinh tấn hơn.
Tại Pháp hội giao lưu tâm đắc lần thứ 10 của các đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục, tôi đã tóm tắt lại chặng đường tu luyện của mình. Đôi khi tôi làm rất tốt, và đôi khi tôi đã tụt hậu lại so với những yêu cầu của Sư phụ. Là một lạp tử của Đại Pháp, tôi biết rằng tôi nên ủng hộ Minh Huệ. Tôi tự nhủ bản thân không chỉ là một độc giả mà phải có can đảm nói ra những kinh nghiệm của bản thân và báo cáo với Sư phụ cũng như chia sẻ với các đồng tu khác.
Trở thành một giáo viên
Tôi được Sư phụ an bài làm giáo viên. Mẹ tôi đã nói rằng, không bao lâu sau khi sinh tôi ra, bà của tôi đã đưa tôi sang nhà hàng xóm chơi. Một người đàn ông làm nghề xem bói. Ông ấy nói: “Đứa bé xinh quá! Lớn lên nó sẽ trở thành một giáo viên.” Ông ấy còn nói thêm rằng: “Không phải trở thành bác sỹ mà là giáo viên.” Suốt thời niên thiếu của tôi, mẹ tôi luôn thúc giục tôi phải học hành chăm chỉ. Cuối cùng tôi đã thi đỗ vào trường Sư phạm và thực hiện được ước mơ trở thành giáo viên của mình, đây là do Sư phụ đã an bài cho tôi.
Từ thời Trung Quốc cổ đại, giáo viên đã luôn được kính trọng bởi vì họ được giao phó trách nhiệm để giáo dục thế hệ kế cận. Không may mắn thay, sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên nắm quyền lực, giáo viên bị phỉ báng và vai trò của họ đã bị lu mờ. Giáo viên trở thành miệng lưỡi của ĐCSTQ. Bởi vì đảng đã triệt để tẩy não họ, nên họ không bao giờ nhận ra được họ đã hủy hoại thế hệ tương lai ra sao. Thậm chí từ những báo cáo trên mạng, chúng ta cũng có thế nhìn ra được rằng việc dạy học ở Trung Quốc hiện nay được xem là một việc nhơ nhuốc. Có thể giải thích vì sao lại có việc này không? Dưới sự cai trị của ĐCSTQ, mọi thứ đều thối nát, mọi thứ sẽ bị trừ bỏ khi cựu vũ trụ bị tiêu diệt.
Khi thế giới này đang trong vô vọng, thì Sư phụ đã tới. Pháp Luân Đại Pháp đã mang đến cho Trung Quốc và thế giới này những hy vọng vô lớn lao. Thậm chí những người đã bị tẩy não và những người theo chủ nghĩa vô thần cũng có thể được tái sinh và chứng kiến những phép màu. Phật Pháp vĩ đại như thế này đang ở ngay trước mắt chúng ta. Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho chúng ta trí huệ. Sư phụ tịnh hóa thân thể và tâm trí cho chúng ta. Tôi cảm thấy trọng trách nặng nề trên vai mình, bởi vì trong nghề dạy học, chúng ta vẫn phải không để cho ĐCSTQ kiểm soát và phải giảng rõ chân tướng cho sinh viên của chúng ta.
Tuy nhiên, nọc độc mà ĐCSTQ tạo ra đã tràn ngập toàn xã hội, và tất cả mọi luật lệ, dù là được tuyên bố hay bất thành văn, đều nhằm đến việc đe dọa giáo viên.
Giảng chân tướng ở lớp học
Trong những năm qua, tôi đã giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Công trên lớp học. Các sinh viên của tôi có nhiều phản ứng khác nhau. Một số đã hét lớn: “Lật đổ Đảng Cộng sản!” Một số lớp học thì tán thưởng và thảo luận sôi nổi. Không may là tôi đã không thường xuyên nói về tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức đoàn thanh niên của nó.
Mặc dù sinh viên của tôi hiểu nhiều điều về cuộc bức hại, nhưng họ vẫn luôn không thể hiểu được tại sao việc thoái đảng lại quan trọng tới việc đảm bảo an toàn cho sinh mệnh của họ. Tôi muốn mở đường cho việc cứu độ họ. Sau đó, khi các học viên khác giảng chân tướng, các sinh viên của tôi sẽ dễ dàng thoái đảng.
Sau đó tôi nhận ra rằng tôi đã có một chấp trước. Do đó, tôi đã học Pháp tinh tấn và tăng cường chính niệm của mình. Tôi hiểu rằng làm tam thoái là một điều kiện căn bản cho việc được đảm bảo bình an. Nếu họ mất đi cơ hội để hiểu chân tướng, họ có thể sẽ không bao giờ có được cơ hội nào khác nữa.
Tôi nói với sinh viên của một trong số những lớp học mà tôi đã giảng rằng: “Hôm nay, tôi sẽ giảng bài cho các em bài giảng dựa trên cuốn sách này. Xin hãy lắng nghe tôi giảng và đưa ra đánh giá dựa trên bài giảng của tôi. Đây là vấn đề vô cùng quan trọng cho mỗi chúng ta. Tôi hy vọng mọi người đều chú ý lắng nghe.” Các sinh viên của tôi nhanh chóng cất điện thoại di động và các đồ dùng khác của họ rồi nhanh chóng ngồi ngay ngắn.
Tôi nói: “Sự tồn vong của một quốc gia dựa trên chất lượng của nền giáo dục của quốc gia đó. Vậy điều gì đang tồn tại trong hệ thống giáo dục của Trung Quốc chúng ta? Chúng ta đã sử dụng cách thức giảng dạy theo kiểu nhồi nhét, lấp đầy, học thuộc lòng, và trả lời theo những câu trả lời chuẩn mực. Những trẻ em ở Trung Quốc đang được đào tạo để làm tốt những bài thi, nhưng đó không phải là giáo dục. Ngày nay sinh viên đều đã mất đi khả năng tự tư duy. Đặc biệt là trong xã hội này, nơi mà đạo đức suy đồi, họ không có khả năng để phân biệt đúng sai. Đây là lý do tại sao mọi người bị lừa dối và đi lạc hướng.
Tôi đã đưa ra cho họ một ví dụ: “Một thí nghiệm nhé, thứ gì sẽ cháy nhanh hơn: Một chai Spite đựng đầy xăng, tóc, hay quần áo?” Một số học sinh nói là chai Sprite, một số khác nói là tóc, và da. Tôi hỏi tiếp: “Cái gì sẽ cháy trước, tóc hay quần áo?” Họ đều trả lời: “Tóc.” “Ồ, không phải là tất cả chúng ta đều đã xem vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn sao?” Một số sinh viên nói: “Tôi đã xem chương trình này trên TV từ thời tiểu học.” Tôi nói: “Sau đó, chúng ta chú ý tới Vương Tiến Đông trong vụ sự thiêu. Quần áo của anh ta đã cháy rất nhiều, nhưng chai Sprite đựng đầy xăng lại không hề cháy một chút nào cả. Tại sao lại có thể như thế được chứ? Da của Vương Tiến Đông cũng bị bỏng và cháy đen, nhưng tóc của anh ta lại không hề bị cháy bởi vì anh ta vẫn còn mái tóc đen dài hàng mấy cm sau vụ cháy. Chúng ta sai, hay là đoạn băng này đã bị sửa đổi đề lừa chúng ta?
“Chúng ta hãy tự nghĩ xem: Khi sự thật của xã hội bị trộn lẫn với các sự kiện chính trị, vì sao con người có thể phân biệt được đâu là sự thật? Các bạn tin vào khoa học nhưng lại chấp nhận một cách mù quáng những lời dối trá? Hay là chúng ta bị chính quyền bịt mắt?
“Từ đoạn băng ghi hình này các bạn có thể nói rằng người dân Trung Quốc này đã bị rơi vào một điểm mù và bị tử vong, và điểm mù này được ĐCSTQ cố ý tạo ra. Hầu hết người dân Trung Quốc đều không tin rằng điều này là giả mạo. Thậm chí nếu họ nhìn ra những điều bất hợp lý, họ còn không dám nói một lời nào cả. Những người nước ngoài, họ sẽ ngay lập tức đặt ra rất nhiều câu hỏi khi họ xem video này, chẳng hạn như chai Sprite nhựa còn nguyên vẹn sau vụ cháy, mái tóc dài không hề bị cháy, và nạn nhân đang hát sau khi phẫu thuật thanh quản, cảnh sát với bình chữa cháy tiện dụng, và vân vân. Họ có thể xác định rõ ràng rằng vụ tự thiêu này thực sự đã được dàn dựng.
“Người nước ngoài thực sự biết rất nhiều về Pháp Luân Công và nghĩ rằng Pháp Luân Công rất tốt. Nhiều người dân Trung Quốc đã bị lừa dối và tin vào những lời tuyên truyền của ĐCSTQ, cho nên họ thù ghét Pháp Luân Công. Họ không muốn biết thêm điều gì về Pháp Luân Công và họ thậm chí không lắng nghe sự thật.
“Chúng ta hãy suy nghĩ theo một cách khác. Chính phủ đã hy sinh mạng sống của con người để lừa dối chính người dân của nó. Các em có suy nghĩ gì?” Một trong số các sinh viên đã trả lời: “Thật kinh khủng! Chúng ta nên tin ai bây giờ?”
“Xin hãy cho chúng tôi một cơ hội khác!”
Tôi bắt đầu giảng chân tướng chi tiết hơn: “Các phong trào chính trị của ĐCSTQ là bóp chết công lý: Đại nhảy vọt, Cách mạng Văn hóa đã phá hủy văn hóa truyền thống của Trung Quốc, giết chết sinh viên không mang vũ khí vào năm 1989, và cuộc bức hại Pháp Luân Công năm 1999.” Tôi nói với các em về sức mạnh chữa bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Công, về việc con người trở nên khỏe mạnh và tiêu chuẩn đạo đức của họ đã được nâng lên. Tôi cũng nói với họ việc thế giới đã đón nhận Pháp Luân Công như thế nào.
Cuối cùng, tôi nói: “Lớp học này sẽ sớm kết thúc. Mọi người đều lắng nghe rất chăm chú. Các em có muốn biết điều tôi sẽ nói là gì không?” Các sinh viên đã nói về điều mà họ làm. “Chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra nhỏ. Mọi người nhắm mắt lại và không được nhìn trộm. Nếu các em muốn thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, hãy giơ tay lên.”
Lớp học rất im lặng. Không có ai nhúc nhích. Năm giây sau tôi nói: “Bây giờ các bạn hãy mỡ mắt ra. “Họ đã mở mắt ra và nhìn xung quanh. Họ đã không nói gì. Tôi nói: “Các em đã lựa chọn sai rồi.”
Các sinh viên nói: “Chúng em không dám giơ tay lên.” Tôi nói: “Tại sao các em lại sợ những điều đúng đắn kia chứ? Đó là lựa chọn mà chúng ta phải làm. Nếu các em lựa chọn đúng thì các em sẽ có một tương lai tươi sáng. Đó chỉ là một bài kiểm tra thử thôi. Nếu có ai đó đưa cho các em một cuốn sách nhỏ về Pháp Luân Công, thì đừng từ chối nó. Cuốn sách sẽ giúp em lựa chọn mốt tương lai tốt đẹp.
Lớp học kết thúc. Một số học sinh đã nói: “Thưa cô, xin cô hãy cho chúng em một cơ hội khác.” Tôi nói: “Được thôi, cô sẽ giúp các em tam thoái.” Một sinh viên đã nói với tôi: “Thưa cô, em biết Pháp Luân Công. Trước đây em đã từng luyện nó. Em có thể ngồi thiền.”
Sau giờ học, tôi đã thực sự bối rối, bởi vì các sinh viên đã rất chăm chú lắng nghe chân tướng nhưng các em lại do dự giơ tay. Tại sao? Nó đã phản ánh việc tu luyện của tôi và tôi đã thấy một số vấn đề. Trước hết, tôi đã không phát chính niệm trước giờ học, và chính niệm của tôi không mạnh bởi vì tâm sợ hãi của tôi. Tôi lo lắng rằng các sinh viên có thể sẽ chống đối ĐCSTQ.
Tôi nhớ đến lời Sư phụ đã giảng: “tướng do tâm sinh”. (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009]) Tôi nghĩ rằng kết quả như vậy là do tâm tính của tôi và nó phản ánh điểm yếu của tôi trong tu luyện.
Sự lựa chọn
Ở lớp học cuối cùng của học kỳ này, tôi nói với các sinh viên của mình: “Học kỳ này sẽ nhanh kết thúc. Tôi có một trách nhiệm khác và tôi muốn cho các em xem một số tài liệu. Hãy trả lời các câu hỏi dựa trên các tài liệu này.”
Tôi để các tài liệu giảng chân tướng cùng với một tờ giấy trống ở trên đầu bàn đầu tiên. Tờ giấy được chia thành ba cột là: Đảng viên ĐCSTQ, Đoàn viên Đoàn Thanh niên cộng sản, Đội viên Đội Thiếu niên. Tôi nói: “Bất kỳ ai muốn thoái, hãy vui lòng ghi tên vào cột phù hợp. Sau đó gấp tờ giấy lại để người khác không nhìn thấy nó.” Lớp học im lặng. Mọi người đều rất căng thẳng. Một số hỏi tôi các câu hỏi và tôi đã trả lời họ. Một số người đã thoái xuất, một số đang do dự, những các sinh viên đều đã đọc các tài liệu thông tin. Trong số 30 sinh viên thì có 12 người đã thoái. Tôi đã rất hạnh phúc bởi vì họ đã được cứu độ. Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ và khích lệ của Sư phụ.
Một sinh viên đã tam thoái trước đó đã đến thăm tôi. Cậu ấy đã tốt nghiệp và bây giờ có học vị Thạc sỹ. Cậu ấy nói rằng khi cậu ấy nghiên cứu chương trình Thạc sỹ, giáo viên của cậu ta đã hối thúc cậu ấy vào ĐCSTQ để có thể tìm việc một cách dễ dàng. Cậu ấy đã không vào đảng, nhưng bây giờ cậu ấy đang cố gắng để tìm việc và nó cũng thực sự khó khăn, bởi vì cậu ấy không vào đảng.
Tôi nói với cậu ấy: “Em đã lựa chọn đúng đắn là thoái đảng. Sau khi người ta vào đảng, nó sẽ kiểm soát họ. Không phải là tốt hơn khi có thể nhìn thấu được bản chất tà ác của nó hay sao? Giờ đây, nó có vẻ như đầy quyền lực, nhưng nó sắp đến giai đoạn cuối rồi.” Cậu ấy nghĩ rằng điều mà tôi nói rất có lý, và cuối cùng cậu ấy đã tìm được một công việc tốt.
Một trong số những sinh viên của tôi thường xuyên bỏ học. Một ngày nọ tôi nhìn thấy cậu ấy và gọi cậu ấy vào văn phòng của tôi. Tôi hỏi cậu ấy lý do mà bỏ học. Cậu ấy nói: “Cha của em vừa bị tai nạn xe hơi, nên em phải dành toàn bộ thời gian của mình để ở trong bệnh viện. Mẹ của em cũng đang ốm nặng, nên em phải làm việc để kiếm tiền.” Tôi nói: “Cô sẽ chia sẻ với em một cuốn sách, nhưng em phải trả lại nó cho cho cô. Em có thể tìm thấy chỗ dựa tinh thần của em.” Vài ngày sau cậu ấy nói với tôi: “Đây là một quyển sách kỳ diệu. Em sẽ đưa nó cho mẹ em đọc.” Tôi nói với cậu ấy về tầm quan trọng của việc thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó, và cậu ấy đã quyết định tam thoái.
Cân bằng các mối quan hệ gia đình; người thân của tôi được trải nghiệm sự từ bi của Đại Pháp
Mẹ chồng tôi có ba người con trai. Thật không may là họ luôn luôn tranh cãi về việc chăm sóc bà ra sao. Họ không nói chuyện với nhau. Tôi đã chứng kiến mâu thuẫn của họ và đã cố gắng hết sức để giúp đỡ họ giải quyết mâu thuẫn này một cách từ bi.
Sau khi bố chồng tôi qua đời, mẹ chồng tôi đã chuyển đến sống với chúng tôi. Bà rất bảo thủ và có một vài thói quen xấu rất khó thay đổi. Mẹ chồng tôi luôn luôn quát nạt tôi. Mặc dù tôi luôn giữ bình tĩnh, nhưng trong tâm tôi vẫn thấy bực tức. Bất cứ khi nào tôi tức giận, tôi liền nhớ đến Pháp của Sư phụ và trở nên hòa ái.
Anh chồng tôi đã không chăm sóc mẹ chồng tôi, và vợ của anh ấy đã rất giận dữ khi mẹ chồng chúng tôi bị ốm. Nhưng tôi đã cố gắng xử lý việc này một cách từ bi.
Một hôm mẹ chồng tôi bị ngã và bị gãy vài chiếc xương, nên bà đã phải nằm bẹp trên giường. Tôi đã làm việc ban ngày và chăm sóc bà vào ban đêm. Vì khi đó bà khó có thể di chuyển được, nên tôi đã giúp bà tắm rửa sạch sẽ.
Dùng từ bi để đối đãi với oán giận
Sau khi mẹ chồng tôi bị ngã, bà đã ở nhà tôi khoảng sáu tháng và sau đó chuyển đến ở nhà anh chồng tôi. Anh ấy và gia đình của anh ấy đã không chăm sóc bà được tốt, và chồng tôi đã rất giận dữ về việc này.
Là một học viên, tôi biết mình nên giữ một vai trò tích cực.
Tôi đã nói chuyện với vợ của anh chồng tôi. Chị ấy nói với tôi rằng chồng tôi đã làm tổn thương chị ấy rất nhiều, và chị ấy bắt đầu khóc. Tôi đã nắm lấy tay chị ấy và nói: “Anh ấy thực ra là người tốt, nhưng khi anh ấy nổi cáu, thì anh ấy thường nói mà không suy nghĩ. Nhiều lần những lời nói của anh ấy đã làm em bị tổn thương. Sau khi em bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, em đã chỉ nhìn vào những mặt tích cực của anh ấy và tha thứ cho anh ấy.”
Sau khi chúng tôi nói chuyện hai giờ đồng hồ, chị ấy đã không còn bực tức nữa, và chị ấy muốn mẹ chồng chúng tôi ở nhà chị ấy. Tôi thực sự cảm động trước sự giúp đỡ của Sư phụ. Sự từ bi của Đại Pháp đã giúp chúng tôi giải quyết những khúc mắc của mình.
“Mẹ chồng cháu thật là may mắn!”
Năm 2012, anh trai của mẹ chồng tôi đã qua đời. Chúng tôi đã đi 200 dặm để đến thăm bà. Tôi đã chăm sóc bà rất chu đáo và người thân của tôi đều nhận thấy điều đó. Khi chúng tôi trở về nhà, mẹ chồng tôi đã nói: “Con đã nghe thấy chưa? Dì thực sự khen ngợi con đấy.”
Cách đây hai năm, dì tôi đã tới thăm mẹ chồng tôi. Bà ở lại nhà tôi vài ngày và đã thấy tôi chăm sóc mẹ chồng tôi như thế nào. Bà đã gọi tôi và nói: “Mẹ chồng cháu thật là may mắn khi có cháu ở bên.”
“Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Tôi nghe nói rằng chồng của một bạn cùng lớp tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, nên tôi đã đến gặp họ. Khi tôi nói với họ về cuộc bức hại phi pháp, chồng của cô ấy đã chỉ cho tôi một biểu tượng của Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đã nói với tôi rằng đã có người đưa nó cho anh ấy khi anh ấy ra ngoài thị trấn. Tôi đã rất vui vừng và nói với anh: “Điều đó thật tốt quá! Anh sẽ được bình an!” Anh ấy đồng ý và mỗi ngày đều nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”. Anh nói: “Tôi đã hồi phục và giờ đây tôi có thể làm được một số việc. Tôi và vợ tôi cũng đang luyện các bài công pháp.”
Tôi đã thực sự trải nghiệm được sự từ bi của Đại Pháp. Chân – Thiện – Nhẫn giống như là một hạt giống tâm hồn đang lớn lên trong trái tim chúng ta.
Con xin cảm tạ ơn cứu độ từ bi của Sư phụ! Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/18/明慧法会–大学教师给学生讲真相-281158.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/2/143468.html
Đăng ngày 10-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.