Bài viết của một học viên ở tỉnh Hồ Bắc
[MINH HUỆ 22-01-2009] Tôi là một học viên đã học Pháp Luân Đại Pháp năm 1997. Nhưng vào giai đoạn cuối cùng của thời khắc “quý giá không thể đo lường” này, tôi đã không thể làm như Sư Phụ yêu cầu, càng về cuối càng tinh tấn. Vì sự can nhiễu gây ra bởi những chấp trước, quan niệm con người, tính ích kỷ của tôi và chấp trước tìm kiếm thoải mái tiện nghi của mình, dẫn đến trạng thái tu luyện của tôi ngày càng trở nên chán nản, tẻ nhạt, ngày càng lười nhác buông lơi và lãnh đạm hơn. Trong tâm tôi lo lắng, nhưng tôi không thể làm cho mình tinh tấn hơn mặc dù tôi muốn như vậy. Trên bề mặt tôi vẫn đang làm công việc nào đó liên quan tới Đại Pháp, nhưng tôi đã ở trong một trạng thái chỉ làm những công việc hàng ngày và theo trật từ đã định sẵn. Tôi đã không thể thanh tịnh khi luyện công. Tôi cảm thấy cứ như thể minh đang thực thi nhiệm vụ. Đôi khi tôi cảm thấy buồn ngủ khi phát chính niệm. Sau đó tôi đã cố giữ cho đôi mắt mở, nhưng đầu óc tôi lại lơ đễnh và nghĩ lan man.

Trạng thái tu luyện của tôi tồi tệ tới mức tôi thậm trí còn bị những loại can nhiễu khác nhau khi phát chính niệm vào bốn thời điểm hàng ngày. Tôi đã không thể phát chính niệm một cách đúng đắn chính xác. Tình trạng sức khoẻ của tôi cũng trở nên xấu đi, và nhiều triệu chứng mà tôi có trước khi tôi luyện đã xuất hiện trở lại. Điều này không chỉ có ảnh hưởng tiêu cực tới việc giảng rõ sự thật, mà còn gây ra nhầm lẫn trong nhận thức của tôi về những Pháp Lý. Giọng nói của Sư Phụ luôn luôn vang lên trong tai của tôi: “ Như vậy là chư vị đang huỷ hoại bản thân mình.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội NewYork 2008). Tôi đã cố gắng nhìn vào bên trong, nhưng vì tôi đã không học Pháp tốt và không rõ ràng về những Pháp Lý, nên việc nhìn vào bên trong của tôi chỉ là một hình thức nông cạn bên ngoài, nên tôi đã không thể tìm ra vấn đề gốc rễ căn bản. Tôi chỉ đang làm các việc theo hình thức, và toàn bộ cơ thể tôi cảm thấy như thể là nó bị giới hạn bởi một loại vật chất vô hình nào đó. Tôi mệt mỏi và đau khổ. Khi một bạn đồng tu nhìn thấy tình trạng này của tôi, cô đã thực sự lo lắng. Cô đã tới thăm tôi vài lần và đã chia sẻ kinh nghiệm và học Pháp với tôi. Vì những chấp trước của mình, tôi cảm thấy kết quả không tốt, và tôi cũng đã có những tư tưởng tiêu cực về học viên đó, thấy rằng cô ấy thật là dài dòng, nhiều lời và rắc rối.

Tôi đã chia sẻ về quá trình nhìn vào bên trong của tôi với một bạn đồng tu. Tôi cảm thấy rằng mọi thứ mà tôi nói đều giới hạn trong “bản thân tôi” như là “ trạng thái tu luyện của tôi không tốt”, “ tôi không thể làm sáng tỏ sự thật tốt”, “Tôi đã không làm tốt”, “ Tôi đã không theo kịp tiến trình Chính Pháp của Sư Phụ”, “Tôi không phù hợp với những tiêu chuẩn của Pháp”, v.v. Có nhiều hơn nữa. Tôi cảm thấy tôi bị bẫy bên trong cái khung của “bản thân mình”, và tôi đã không thể rõ ràng minh bạch. Người học viên này đã kiên trì với tôi, nói rằng bài viết “Lời Cảnh Tỉnh” của Sư Phụ liên tục xuất hiện trước cô vào lúc đó, và nó đã trở nên rõ ràng hơn ngày hôm trước.

” Nếu quý vị không chịu thay đổi lối tư duy mà quý vị, như một người đời, đã hình thành qua hàng nghìn năm ăn sâu vào xương tuỷ, thì quý vị không thể nào vượt khỏi cái vỏ ngoài con người kia để tiến đến đích được đâu..” (“Lời Cảnh Tỉnh”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Bỗng nhiên những từ này xuất hiện trong đầu tôi:

“… Độ chúng sinh,,
Quan niệm chuyển,
Bại vật diệt, Quang minh hiển..”
(“Tân Sinh “,Hồng Ngâm)

Bỗng nhiên tôi trở nên thức ngộ và nhận ra rằng vẫn đề của tôi là xuất phát điểm mà tôi nhìn nhận sự việc. Vì xuất phát điểm của tôi là trạng thái tu luyện cá nhân của tôi, tôi đã cố gắng để loại trừ những chấp trước của mình từng cái một. Bởi vậy tôi thăng tiến chậm chạp. Tất nhiên chúng ta nên tu luyện bản thân mình. Đây là quan trọng hàng đầu và là điều mà chúng ta phải làm. Nhưng tôi đã nghĩ những chấp trước đó là chính tôi, và tôi đã không thể thoát ra khỏi cái bẫy này. Tôi biết đây là giai đoạn cuối của Chính Pháp. Tôi nghĩ, Tôi là ai? Tôi phải rõ ràng về điều này. Tôi là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, người mang trên vai sứ mệnh vĩ đại trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh! Sư Phụ đã ban cho chúng ta những điều tốt nhất và thiêng liêng nhất, và dẫn dắt chúng ta trên con đường thần thánh cứu độ chúng sinh. Trong khi chúng ta tu luyện bản thân mình, chúng ta đang đi trên con đường của mình tới một thế giới mới, tới vũ trụ mới. Chúng ta sẽ đạt viên mãn, trở thành những vị chúa tể và những vị Vương của các vũ trụ mới, lưu lại một tham chiếu cho con người tương lai đi trên con đường thần thánh của họ. Điều này thật là huy hoàng và vĩ đại biết bao trong vũ trụ này! Nhưng tôi đã không theo kịp tiến trình Chính Pháp của Sư Phụ, tôi đang bị dam hãm trong cái khung tư duy của con người về “bản thân tôi”.

Cuối cùng tôi đã tìm ra nó. Đó là “tính ích kỷ”, đặc tính căn bản của vũ trụ cũ! Đây là điều thuộc về vũ trụ cũ. Nó sẽ bị loại trừ nếu nó không đồng hoá với Pháp. “Nó” có thể là tôi không? Tuyệt đối không! Vì nó, mà tôi cố bảo vệ bản thân mình khỏi vì bắt khi làm sáng tỏ sự thật. Vì nó, mà tôi đầy lo lắng. Tôi sợ người khác không hiểu mình hay sợ bị mất mặt. Tôi sợ mất một môi trường tu luyện ổn định. Nó cũng là lý do mà tôi chọn để chia sẻ điều mà tôi đã làm tốt chứ không nêu ra những việc mà tôi đã không làm tốt. Tôi chỉ muốn thay đổi người khác chứ không phải bản thân mình, và chỉ bảo vệ lợi ích, danh tiếng và thể diện của bản thân tôi. Từ đầu tôi đã nghĩ rằng nó là tôi. Vậy thì tôi thực sự là ai? Cái tôi chân thật của tôi là ai? Tôi biết rõ ràng mình bạch về điều này. Tôi là một đệ tử Đại Pháp, một đệ tử Đại Pháp kỳ Chính Pháp, và một người tu đi trên con đường thần thánh. Sư Phụ đã nói với chúng ta ngay từ ban đầu rằng Ông đã chuyển hoá chúng ta từ bản nguyên sinh mệnh của chúng ta thành vật chất cao năng lượng tốt nhất và tinh khiết nhất. Khi chúng ta ở trong Pháp và làm theo Pháp, không có gì mà chúng ta không thể đạt được. Chúng ta là những vị Thần, mà Pháp của Sư Phụ đã đặt ra. Tôi cảm thấy rõ ràng rằng tôi đã đột phá qua một lớp vỏ! Tôi đã ở ngoài nó. Cám ơn Sư Phụ!

Sau đó khi tôi nhìn vào can nhiễu và áp lực của những khổ nạn, chúng đã biến mất ngay lập tức. Toàn bộ cơ thể của tôi cảm thấy nhẹ nhàng. Lúc đó, đôi mắt tôi đẫm lệ, và tôi đã hiểu rằng Sư Phụ đã lấy đi những vật chất xấu đó ra khỏi tôi trong không gian khác sau khi tôi đã ngộ ra Pháp Lý này. “ Tu tại tự kỷ, công tại Sư Phụ.” Sư Phụ đã nói với chúng ta điều đó trong Chuyển Pháp Luân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/1/22/193967.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/2/7/104605.html
Đăng ngày 10-2-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share