Bài viết của Xiaoyu
[MINH HUỆ 03-12-2008] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công mười năm. Trong suốt hai hay ba năm qua, tôi đã rất chán nản thất vọng. Tâm tôi đầy những quan niệm người thường mạnh mẽ và tôi hoàn toàn không thể dứt bỏ nó. Tôi nhìn mọi thứ một cách tiêu cực, luôn luôn có những quan điểm đối lập, và ghét mọi thứ. Tôi cảm thấy chán nản và không còn muốn chia sẻ ý kiến của mình, dù tâm tôi không thể buông bỏ những điều mà tôi không đồng ý. Sư Phụ muốn chúng ta làm việc và phối hợp với nhau. Mặc dù tôi vẫn có vẻ làm điều đó trên bề mặt, nhưng tâm tôi rất rối loạn.
Tôi đã tham gia vào một dự án truyền thông được 5 năm và nghĩ rằng tôi đã đạt được kiến thức trình độ cao. Tôi tin rằng mình đã có kinh nghiệm và có thể hoàn thành nhiều việc mà không cần phải phối hợp với những người khác. Mùa xuân năm nay, chúng tôi có sự thay đổi lãnh đạo, điều mà tôi không muốn chấp nhận. Tôi nghĩ: “ Anh không hề biết gì về công việc kinh doanh và tôi đang làm công việc thực tế. Tôi làm điều mà tôi có thể làm và điều mà tôi không thể sẽ không thể hoàn thành được.” Tôi có phương pháp của tôi, và tôi đã làm các việc theo cách riêng của tôi. Nên tôi thường cảm thấy mệt mỏi và chỉ muốn không tham gia.
Người lãnh đạo mới sau đó đã chỉ định một người khác đứng đầu bộ phận, người này đã trở thành cấp trên của tôi. Điều này được làm để tăng cường giám sát quản lý. Tôi thấy bị xúc phạm và bực mình khó chịu và thấy điều này như một sự sỉ nhục cá nhân. Tôi biết rằng tôi là người kém hợp tác nhất trong nhóm, và tôi đã quyết định rút lui để họ không thể chỉ huy sai khiến tôi. Tôi đã gửi một thông điệp tới người lãnh đạo nói rằng tôi mệt mỏi và muốn từ bỏ. Hai ngày sau tôi đã gặp ông ấy. Ông điềm tĩnh nói: “ Anh là một học viên lâu năm và nên càng tinh tấn hơn khi càng về cuối. Tại sao anh lại từ bỏ?” Tôi lại bị bực mình khó chịu và hiểu lầm ý của ông ấy. Tôi nghĩ ông ấy đang nói với tôi rằng tôi đã lựa chọn và phải sống với lựa chọn đó. Tôi nghĩ “Tốt thôi. Ông là người lãnh đạo của dự án và nếu ông không lo lắng về việc mất tôi, tại sao tôi lại phải lo lắng?” Tôi kiên quyết rút lui.
Cùng thời gian đó, các học viên địa phương đã tổ chức một nhóm học Pháp. Họ đọc cả quyển Chuyển Pháp Luân trong một ngày. Tôi đã tham gia, và những lời của Sư Phụ đã xuất hiện trong tâm tôi. Tôi cảm thấy mình sai và có lỗi về điều mà tôi đã không thể hiểu thấu hoàn toàn, nhưng mà tôi vẫn muốn rút lui. Tối hôm đó tôi đang xem TV, một câu chuyện về hai người đàn ông nằm trên đường ray tàu hoả. Tàu vẫn còn ở xa. Họ đánh cuộc với nhau. Ai mà rời đường ray trước sẽ thua. Tôi bỗng nhiên nhận ra rằng tôi cũng giống như họ. Tôi thà mất mạng sống của mình để thắng còn hơn là thừa nhận mình sai. Tôi cảm thấy rằng tàu hoả đang tiến tới gần tôi với tốc độ cao. Tôi đã thà từ bỏ một dự án Pháp Luân Đại Pháp mà có thể cứu độ chúng sinh hơn là phải thừa nhận rằng tôi không sẵn sàng hợp tác. Tôi đã thà gây ra tổn hại hơn là phải dừng tranh đấu với các bạn đồng tu. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi, nói một cách văn hoa, vẫn còn trên đường ray và rời khỏi cuộc thi đấu?
Sau đó tôi đã dự một buổi học nhóm khác. Lần này chúng tôi nghe bài thuyết giảng của Sư Phụ “Giảng Pháp cho các học viên Úc Châu”. Lời của Sư Phụ đã nhắc nhở tôi rằng tôi đã không làm theo lời người và tôi phê bình chỉ trích nhiều quá. Tôi đã nhận ra rằng việc rời khỏi dự án hiện hành sẽ là một lỗi lầm to lớn. Không dự án nào khác mà sẽ muốn một thành viên phê bình mọi thứ và có ảnh hưởng tiêu cực tới công việc. Tôi đã tự hỏi bản thân mình tại sao tôi không thể đánh giá đúng các học viên khác và khuyến khích họ. Tôi đã xúc động và nước mắt chảy xuống mặt tôi. Tôi đã nắm chặt những quan niệm mạnh mẽ về các bạn đồng tu, hiệp hội, và người lãnh đạo dự án. Tại sao tôi không thể thăng tiến? Không có điều gì sai với điều mà người lãnh đạo mới này đã làm cả. Ông ấy chỉ muốn tăng cường sự quản lý. Điều mà tôi không thể buông bỏ là gì? Đây chẳng phải là vấn đề của tôi hay sao?
Tôi nhớ một đoạn trong một cuốn tiểu thuyết võ thuật nói về cách mà một người có những bí kíp võ thuật không thể đánh bại muốn làm bá chủ võ lâm và đánh bại tất cả những đối thủ. Cuối cùng, anh ta đã mất trí vì anh ta không thể đánh bại cái bóng của mình. Tôi đã nhận ra rằng người bên cạnh tôi trên đường ray xe lửa không phải là một học viên nào khác mà là cái bóng của chính tôi, những quan niệm của tôi, và nghiệp lực của tôi. Những thứ này đã kéo tôi xuống và muốn tôi chết cùng với chúng trên đường ray. Điều mà các học viên khác đã nói và làm chỉ là để giúp tôi thức tỉnh khỏi giấc ngủ và nhận ra cái mà tôi đã không buông bỏ đi. Tất cả đó đều là vấn đề của tôi. Nếu tôi đã buông bỏ nó, các bạn đồng tu sẽ không có gì để chỉ ra cho tôi cả. Sư Phụ muốn chúng ta nhìn vào bên trong khi đối mặt với những vấn đề. Đây là chân lý tuyệt đối.
Tôi đã mất vài năm để vượt qua sự chán nản của mình. Cuối cùng tôi đã nhận ra rằng tôi phải buông bỏ đi những quan niệm của mình và không chán nản thất vọng. Tôi phải tinh tấn trở lại.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/12/3/190929.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/12/10/102896.html
Đăng ngày 23-1-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản