Bài viết của Yining, một học viên ở tỉnh Hồ Bắc
[MINH HUỆ 21-01-2009] Những người tu luyện liên tục bị ảnh hưởng bởi sự suy đồi của xã hội. Hàng ngày có đủ loại quan niệm và tư tưởng của người thường tấn công người tu luyện. Cách mà họ hành xử, sắp đặt vị trí bản thân và nhìn nhận vấn đề khi đối mặt với những hoàn cảnh tình huống khác nhau trở thành một khảo nghiệm cho các học viên. Những lựa chọn khác nhau sẽ dẫn họ đi trên những con đường khác nhau.
Trong phần đầu của Luận Ngữ, Sư Phụ đã dạy chúng ta điều then chốt của tu luyện:
““Phật Pháp” tinh thâm nhất, là khoa học huyền bí và siêu thường hơn hết thảy các học thuyết trên thế giới. Nếu khai mở lĩnh vực này, thì cần phải cải biến từ tận gốc quan niệm của người thường; nếu không, chân tượng vũ trụ sẽ vĩnh viễn là điều thần thoại của nhân loại, và người thường vĩnh viễn bò lết trong cái khung do hiểu biết ngu muội của mình dựng nên.” (“Chuyển Pháp Luân“)
Tôi thật may mắn được học Pháp Luân Công năm 1996. Lúc đó, tôi nhìn thấy quyển Chuyển Pháp Luân ở nhà của một trong những người bạn học cùng lớp với tôi. Ngay lập tức tôi bị buốn hút bởi những chân lý được tiết lộ trong cuốn sách. Tôi đọc hết quyển sách chỉ trong một lần và bắt đầu tu luyện Đại Pháp ngay tức thì. Qua thời gian tôi đã gặp những học viên khác. Trong thời kỳ đó, tôi đã trải qua những thay đổi lớn cả về thể chất và tinh thần.
Năm 1999, ngay sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, nhiều học viên đã bước ra và làm sáng tỏ sự thật về pháp môn tu luyện này, hoặc gửi thư từ về hoàn cảnh thực tế của chúng ta cho các quan chức chính phủ. Tôi đã đến Bắc Kinh để kêu gọi công lý cho Pháp Luân Đại Pháp. Trong môi trường khắc nghiệt đó, những câu chuyện về những người Trung Quốc cổ đại hy sinh mạng sống của họ để bảo về chân lý xuất hiện lên trong đầu tôi. Căn cứ theo quan niệm này, tôi đã tin rằng bị bắt hay bị cầm tù là một khảo nghiệm tu luyện mà sẽ tôi luyện tôi
Những người tu luyện chịu đựng đàn áp bức hại là pháp đã biến dị của vũ trụ cũ và không phù hợp với Pháp Lý được dạy bởi Sư Phụ. Sư Phụ nói:
” Nhưng đối với Đại Pháp của chúng ta, tôi nói với chư vị rằng không ai xứng đáng khảo nghiệm nó.”(” Giảng Pháp tại Pháp Hội Miền Tây Mỹ Quốc” ).
Lúc đó, tôi không thể nhìn thấy Pháp Lý này và cứ bám vào pháp đã biến dị của vũ trụ cũ. Vì sự bám chặt vào quan niệm này của tôi, tôi đã chấp nhận những an bài của cựu thế lực. Kết quả là tôi đã bị giam giữ và “cải tạo qua lao động.” Tôi cũng bị bức hại nhiều lần.
Mỗi lần sau khi chịu đựng nhiều đau đớn, tôi đã trầm tĩnh lại và tập trung vào học Pháp. Đồng thời tôi nghĩ về con đường mà tôi đang đi, những sự kiện mà tôi gặp phải, và những người mà tôi đã gặp. Tôi nghĩ rằng nhiều sự kiện mà tôi đã chịu đựng là hợp lý. Tuy nhiên, nếu được xét bởi Pháp Lý, chúng có thể không phù hợp với những tiêu chuẩn của Đại Pháp. Nếu tôi không nhận ra những Pháp Lý hoặc buông bỏ những chấp trước của tôi, thì tôi sẽ liên tục phải đối mặt với những khổ nạn và thậm trí rời xa hơn nữa khỏi con đường tu luyện của tôi.
Những học thuyết của người thường là phản đảo với pháp của vũ trụ. Phần lớn những quan niệm hình thành trong xã hội loài người là sai. Nguyên lý tương sinh tương khắc xác định rằng bất kỳ quan niệm nào được đưa ra sẽ bị can nhiễu bởi những nhân tố tương ứng. Buông bỏ đi quan niệm là kết quả của việc dùng Pháp mà chúng ta đã ngộ ra ở tầng thứ hiện tại, để quét sạch đi những nhận thức, hiểu biết không phù hợp với Pháp. Do vậy khi chúng ta gặp vấn đề hay mâu thuẫn xung đột và chúng ta khám phá ra rằng tư tưởng và hành động của chúng ta giống y hệt như những tư tưởng và hành động của người thường, chúng ta nên lập tức hành động. Chúng ta phải tự hỏi bản thân xem có phải là chúng ta đang làm theo lý của người thường không. Chỉ khi chúng ta liên tục làm theo Pháp, đo lường mọi thứ bằng Pháp, và sử dụng chính niệm của chúng ta, thì chúng ta sẽ không hành động giống như người thường.
Sau khi con gái tôi sinh ra, bố mẹ tôi đến sống với chúng tôi. Liên tục có mâu thuẫn giữa mẹ tôi và vợ tôi. Ví dụ, mẹ tôi chăm sóc trẻ nhỏ rất tốt và làm mọi thứ cho con trẻ, trong khi vợ tôi cố khuyên bà nên độc lập và không can thiệp vào những việc của cô ấy. Nên không thể tránh được việc họ tranh luận về trẻ nhỏ. Khi họ tranh cãi và cố giữ ý kiến của mình, tôi trở nên bực mình. Nhiều lần, khi tôi không bằng lòng với người này hay người kia, tôi sẽ mất tự chủ. Tôi biết rằng là một người tu tôi nên tu tâm của mình và theo những nguyên lý của Đại Pháp. Tuy nhiên, khi tôi gặp phải những tình huống này, tôi lại không thể kiềm chế bản thân mình. Thật là khó chịu và đau khổ. Một hôm, tôi cố gắng học thuộc Luận Ngữ vào thời gian rỗi ở sở làm. Khi tôi đang đọc “Nếu khai mở lĩnh vực này, thì cần phải cải biến từ tận gốc quan niệm của người thường”(Luận Ngữ, Chuyển Pháp Luân). Bỗng nhiên tôi nhận ra: “Chẳng phải điều này cũng áp dụng khi một người có mâu thuẫn xung đột với gia đình hoặc với những đồng nghiệp là những người không tu luyện hay sao?”
Qua học Pháp tinh tấn, hiểu biết của tôi đã trở nên rõ ràng hơn. Trên thực tế tôi đã đối xử với những thành viên trong gia đình tôi khác với người ngoài. Tôi luôn hy vọng gìn giữ một không khí hài hoà ở nhà, và sợ đối mặt với những vấn đề. Bởi vậy, trong một mâu thuẫn tâm tôi ngay lập tức bị can nhiễu. Nếu không nhận ra điều này, những mâu thuẫn sẽ trở nên trầm trọng hơn. Trên thực tế tư tưởng cố gắng giữ hài hoà trong gia đình và lo lắng về bị hiểu lầm bởi những người hàng xóm là một quan niệm phù hợp với xã hội bình thường.
Nguyên lý “Phật Quang Phổ Chiếu, Lễ Nghĩa Viên Minh” (Dung Pháp, Hồng Ngâm) của Đại Pháp nói với tôi rằng khi một người tu làm tốt và đạt tiêu chuẩn của Đại Pháp, thì trạng thái tu luyện của anh ta sẽ thay đổi môi trường và chỉnh sửa đúng lại tất cả các vấn đề. Điều này không thể đạt được bằng những hành động của người thường.
Mâu thuẫn giữa các thành viên trong gia đình là để can nhiễu tới tâm tôi. Nếu tôi trở nên lo lắng, đó chẳng phải là mục đích của ma quỷ sao? Sau khi nhận ra điều này, giờ đây khi các thành viên trong gia đình tôi có mâu thuẫn, đầu tiên tôi trầm tĩnh lại, không lo lắng và cố gắng tìm xem điều gì sẽ tiếp diễn. Tôi giải thích cho cả hai bên nhận thức của tôi về tình huống đó và giúp họ thông cảm cho nhau. Sau đó mâu thuẫn được giải quyết. Trên bề mặt, đây là cách để xử lý mâu thuẫn trong một gia đình bình thường. Tuy nhiên, trong quá trình này, tôi đã thay đổi những quan niệm của mình và buông bỏ đi cái tình. Tất nhiên, can nhiễu đã không còn tác dụng nữa.
Trên đây là hiểu biết của tôi ở tầng thứ tu luyện hiện tại của tôi. Xin từ bi chỉ ra nếu có điều gì không đúng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/1/21/193865.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/2/2/104474.html
Đăng ngày 3-2-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản