Bài viết của Tu Tâm, một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10 – 11 – 2013] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi đắc Pháp vào năm 1998, và tôi cảm thấy rất may mắn về điều đó. Tôi cũng rất vinh dự khi được làm một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được Sư phụ từ bi và vĩ đại của chúng ta bảo hộ.
Tôi muốn chia sẻ về việc tôi đã buông bỏ chấp trước vào danh lợi, và giảng chân tướng cứu người như thế nào.
1. Từ bỏ chấp trước vào danh tiếng và tiền tài
Sư phụ giảng:
“[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người. Con người trong xã hội người thường, kẻ tranh người đoạt, kẻ lừa người dối, chỉ vì chút đỉnh lợi ích cá nhân mà làm hại người khác; các tâm ấy đều phải vứt bỏ. Nhất là với những người học công tại đây hôm nay, những tâm ấy lại càng phải vứt bỏ hơn nữa.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Ngay lúc bắt đầu tu luyện, khi lần đầu tiên đọc được điều này, tôi đã cảm thấy ấn tượng sâu sắc và luôn nhớ đến nó. Trước danh tiếng và lợi ích, tôi luôn nhắc nhở bản thân mình hành xử phù hợp với lời giảng của Sư phụ.
“Tôi không muốn phần thưởng cấp thành phố này”
Một ngày nọ, một đồng nghiệp đưa cho tôi một tờ đơn và nói: “Nhanh lên, hãy điền vào tờ đơn này. Người giám sát của chúng ta nói rằng chỉ có chị là đủ điều kiện.” Đó là tờ đơn tuyển chọn “tấm gương xuất sắc cấp thành phố”. Tôi đã được tặng thưởng nhiều danh hiệu sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và danh hiệu này thực sự hấp dẫn. Vì đó là cấp thành phố và thị trấn của chúng tôi là một thị trấn nhỏ, hạn ngạch cũng nhỏ và chỉ có một vài người được lựa chọn. Một phần thưởng xuất sắc như vậy có thể ảnh hưởng đến cấp bậc và tiền lương của tôi trong tương lai.
Tôi tiếp tục đọc những dòng chữ nhỏ trên tờ đơn. Tôi thấy trên đó có ghi một điều kiện tiên quyết để được tham gia là “ủng hộ sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc và phản đối [từ vu khống được sử dụng để bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp đã bị xóa]…” Điều này khiến tôi do dự, bởi vì Pháp Luân Đại Pháp đã đem lại cho tôi sức khỏe và đạo đức. Nếu tôi điền vào tờ đơn này, chẳng phải là tôi đang làm theo ĐCSTQ để bôi nhọ Đại Pháp sao? Tôi quyết định học Pháp trước.
Quyển sách Tinh Tấn Yếu Chỉ được đặt ở ngay trên bàn. Khi mở sách ra, tôi lập tức nhìn thấy đoạn sau:
“Hiện nay trên các công cụ tuyên truyền như phát thanh, truyền hình, báo chí, những người tốt việc tốt được tuyên truyền, thì rất nhiều là do học viên Đại Pháp chúng ta vì đã tu luyện Đại Pháp, tâm tính đề cao qua tu luyện làm ra. Nhưng trong báo cáo lại gán nguyên nhân cho những người đó là vì là mô phạm, là nhân vật cốt cán nào đó, v.v., hoàn toàn bỏ qua rằng đó là hành vi xuất hiện do tu luyện Đại Pháp. Nguyên nhân chủ yếu ở đây là do bản thân các đệ tử chúng ta tạo thành. Tu luyện là việc vĩ đại và thù thắng, tại sao không thể đường đường chính chính mà nói cho người phỏng vấn rằng đó là do chư vị tu Đại Pháp? Nếu người phỏng vấn không muốn đưa Đại Pháp ra, thế thì chúng ta cũng không cần bất kỳ hình thức che đậy nào cho việc trộm Pháp mà không chứng thực Đại Pháp ấy. Mọi người chúng ta đều là làm người tốt, có ích với xã hội và với nhân loại, tại sao không có được một hoàn cảnh công chính và hợp pháp đáng phải có? Chư vị đệ tử cần nhớ kỹ, Đại Pháp viên dung chư vị và chư vị cũng viên dung Đại Pháp.” (Pháp chính nhân tâm, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Khi đọc đi đọc lại đoạn này, tôi càng trở nên minh bạch hơn: Tôi nên để cho ông chủ và đồng nghiệp của tôi biết rằng tôi làm việc tốt bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và làm theo các nguyên lý của Chân-Thiện-Nhẫn. Vì cuộc bức hại, họ có thể không thể báo cáo lời tuyên bố của tôi, vì vậy lựa chọn tốt nhất đối với tôi là không tham gia.
Tôi bước vào văn phòng của người giám sát, trả lại tờ đơn cho ông ấy và nói: “Cảm ơn ông vì đã tốt bụng trao cho tôi vinh dự này, nhưng tôi không muốn tham dự.” Ông ấy rất ngạc nhiên, bởi vì tất cả mọi người trong công ty của chúng tôi đã cạnh tranh với nhau để có được nó. Tôi nói: “Có nội dung phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp trên tờ đơn. Tôi đã được hưởng lợi rất nhiều từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy tôi không thể tham dự. Bên cạnh đó, cạnh tranh vì phần thưởng làm khuấy động tâm cầu danh tiếng của tôi.” Tôi đã nhân cơ hội này giảng chân tướng cho ông ấy (Tôi đã giảng chân tướng cho ông trước đó và ông ấy hiểu khá tốt). Ông ấy đã không cố nài và tôn trọng quyết định của tôi. Tôi cảm thấy rất thoải mái sau khi bước ra khỏi văn phòng của ông.
Ngừng than phiền
Vài năm trước đây, một người bạn của chồng tôi hỏi mượn tiền của chúng tôi để đầu tư cho nhà máy của ông ấy và hứa sẽ trả lại tiền trong vòng một năm. Chồng tôi đã cho ông ấy vay 30.000 nhân dân tệ. Ông ấy cũng thuyết phục người hàng xóm của chúng tôi cho ông ấy vay 30.000 nhân dân tệ. Hai năm trôi qua mà người bạn đó vẫn chưa trả lại tiền. Ông ấy cũng bắt đầu lảng tránh chồng tôi. Với một gia đình sống dựa vào tiền lương như gia đình tôi, 30.000 nhân dân tệ không phải là một số tiền nhỏ. Tệ hơn là, ông ấy còn vay thêm 30.000 nhân dân tệ từ người hàng xóm của chúng tôi. Nếu ông ấy không trả lại tiền, làm sao chúng tôi có thể nhìn mặt người hàng xóm? Chồng tôi bắt đầu than phiền về ông ấy.
Lúc đầu, tôi cũng than phiền, và thậm chí thúc giục chồng tìm cách để nhanh nhanh lấy lại tiền. Mỗi lần chồng tôi gọi điện cho ông ấy, ông ấy đều hứa sẽ trả tiền sớm nhưng ông ấy không bao giờ giữ lời. Tôi nhận ra rằng, những gì xảy ra với một học viên, không có gì là ngẫu nhiên. Việc ông ấy từ chối trả tiền chắc hẳn có liên quan đến tôi theo một cách nào đó.
Một đêm nọ, tôi có một giấc mơ rất rõ ràng, trong đó tôi đang ở với chồng tôi trong một căn phòng thì một người đàn ông khác đã cố đâm tôi với một con dao. Chồng tôi đã viết điều gì đó lên một mảnh giấy và đưa cho ông ấy. Người đàn ông lấy mảnh giấy và rời đi. Người đàn ông đó trông rất giống người bạn của chồng tôi. Sau khi thức dậy, tôi nhận ra rằng tôi đã nợ người đàn ông này một điều gì đó trong tiền kiếp, và bây giờ tôi phải trả món nợ đó bằng cách cho ông ấy mượn tiền. Từ đó trở đi, tôi đã ngừng than phiền. Tôi cũng thuyết phục chồng tôi ngừng gây áp lực cho ông ấy và đề nghị rằng chúng tôi hãy tự trả tiền cho người hàng xóm. Sư phụ giảng:
“Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ Bảy, Chuyển Pháp Luân)
Ngay khi tôi cố thuyết phục chồng trả tiền cho người hàng xóm bằng tiền của chính chúng tôi, người bạn của chồng tôi đã đến nhà chúng tôi. Ông ấy trả lại số tiền đã vay từ người hàng xóm của chúng tôi nhưng ông ấy không trả tiền cho chúng tôi. Vợ chồng tôi cũng không bao giờ nhắc lại việc này một lần nữa.
2. Hoàn thành sứ mệnh cứu người
Sư phụ giảng:
“Là đệ tử Đại Pháp mà giảng, hoàn thành sứ mệnh của bản thân chư vị, ở hoàn cảnh sở tại trong tu luyện của bản thân chư vị mà cứu độ những sinh mệnh mà chư vị nên cần cứu độ, từ nơi con người mà giải thoát những sinh mệnh mà bản thân chư vị muốn cần giải thoát, hoàn thành trách nhiệm đệ tử Đại Pháp, sau khi quy vị chư vị đều sẽ cảm thấy vinh hạnh vô cùng, sẽ cảm thấy phạm vi vũ trụ của chư vị là to lớn cực kỳ.” (Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp)
Giảng chân tướng tại sở làm
Vào đầu mỗi học kỳ, tôi luôn lên kế hoạch cho những bài giảng mà tôi sẽ dạy và xem xét làm thế nào để kết hợp giảng chân tướng trong các bài giảng. Nhờ việc tôi chuẩn bị tốt các bài giảng, sinh viên của tôi đã học được rất nhiều thứ.
Thỉnh thoảng, tôi cũng phải điều chỉnh trong một số tình huống. Ví dụ, trong một lớp học, ban đầu tôi lên kế hoạch giảng chân tướng trong các buổi học cuối cùng của học kỳ. Một hôm, một sinh viên trong lớp đột nhiên bắt đầu nói xấu Đại Pháp trong khi trả lời bài. Tôi đã tận dụng cơ hội này để giải thích sự hiểu biết của tôi về Đại Pháp cho các em, và sau đó tôi có thể nói đầy đủ về cuộc bức hại cho chúng.
Tôi không ép buộc các sinh viên phải chấp nhận quan điểm của tôi, thay vào đó, tôi đặt câu hỏi và để chúng suy nghĩ, để chúng có thể rút ra kết luận của riêng mình.
Ví dụ, khi đề cập đến Pháp Luân Công, chúng thường nghĩ ngay đến vụ tự thiêu ngụy tạo tại Quảng trường Thiên An Môn. Sau đó, tôi đề nghị chúng hãy suy nghĩ về những điểm đáng ngờ trong vụ việc: Làm thế nào mà một bé gái có thể hát và trả lời câu hỏi của người phỏng vấn một cách rõ ràng chỉ bốn ngày sau khi khí quản của em bị cắt mở trong một ca phẫu thuật, làm thế nào mà chiếc chai bằng nhựa được cho là đựng xăng của “người tự thiêu” Vương Tiến Đông có thể còn nguyên vẹn sau khi tất cả quần áo của ông ta bị đốt cháy? Khi tôi nói ra điều đó thì chúng bắt đầu suy nghĩ. Rồi tôi tiếp tục: “Nếu Đại Pháp thực sự giống như những gì các phương tiện truyền thông nhà nước đưa tin, tại sao rất nhiều người vẫn còn tu luyện? Tại sao Pháp Luân Đại Pháp được tu luyện tại hơn 100 quốc gia nhưng chỉ bị đàn áp ở Trung Quốc?”
Thỉnh thoảng, tôi lại yêu cầu sinh viên tham khảo các tài liệu. Ví dụ, ngay sau khi Pháp Luân Công được đề cập đến, một số sinh viên ngay lập tức lặp lại vu khống của ĐCSTQ, gọi Pháp Luân Công “tà giáo”. Sau đó, tôi yêu cầu chúng tìm danh sách các tà giáo được công nhận bởi Bộ Công an. Khi chúng tìm thấy, tôi yêu cầu một trong số chúng đọc to lên cho mọi người cùng nghe. Sau đó, các sinh viên nhận ra rằng Pháp Luân Công không có tên trong danh sách này. Tôi nói với chúng: “Giang Trạch Dân gán tội ‘tà giáo’ cho Pháp Luân Công để bức hại nó, nhưng ở Trung Quốc không có luật định nghĩa Pháp Luân Công là tà giáo.” Bằng cách này, các sinh viên hiểu rằng việc bức hại Pháp Luân Công là bất hợp pháp và những kẻ chủ mưu trong cuộc bức hại sẽ phải đối mặt với công lý trong tương lai.
Tôi thường chuẩn bị bài thật tốt trước khi lên lớp. Tôi kể những câu chuyện vui và chơi trò chơi với chúng, vì vậy tất cả các sinh viên đều thích tôi, điều này giúp tôi thuận tiện hơn khi giảng chân tướng cho chúng. Ngay cả khi một số sinh viên không đồng ý với tôi về điều gì đó, vì tôn trọng tôi nên chúng không tranh luận với tôi ngay trên lớp. Thay vào đó, chúng giữ im lặng và đến gặp tôi sau giờ học để hỏi thêm. Tôi luôn luôn cố gắng hết sức để giải thích cho chúng. Tôi đối xử công bằng với mỗi sinh viên. Sự chăm sóc và chân thành của tôi đã chiếm được lòng tin của chúng. Sau đó, tôi đã giảng chân tướng và giúp chúng thoái khỏi các tổ chức đoàn và đội của Đảng.
Một sinh viên nữ bị tất cả các bạn cùng lớp ghét. Một số sinh viên thậm chí còn khuyên tôi không nên giảng chân tướng cho cô ấy, bởi vì cô ấy có thể sẽ báo cáo tôi với lãnh đạo nhà trường. Ban đầu tôi cũng cảm thấy hơi do dự, nhưng tôi thực sự muốn cứu cô ấy. Sư phụ đã tạo cho tôi cơ hội.
Một hôm, một sinh viên báo với tôi rằng cô ấy nghỉ học. Tôi đã rất quan tâm và gọi điện hỏi tình trạng của cô ấy. Cô ấy nói rằng cô ấy bị sốt nặng và thậm chí cảm thấy như đang hấp hối. Bên cạnh cô ấy không có ai và cô ấy không thể tự đi lại. Tôi đã đánh rơi điện thoại khi nghe thấy điều đó và ngay lập tức đi đến kí túc xá của cô ấy. Tôi lấy nước nóng cho cô ấy và ngồi với cô ấy cả buổi chiều cho đến khi các bạn cùng phòng của cô trở về.
Thái độ của cô ấy đã thay đổi và bây giờ cô ấy thích ở quanh tôi và nói chuyện với tôi. Tôi đã chia sẻ với cô ấy rằng trước đây tôi cũng rất yếu. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trở nên khỏe mạnh và lạc quan. Cô ấy đã hiểu ra sự thật sau cuộc trò chuyện thân thiện này.
Thông qua kinh nghiệm giảng chân tướng của tôi trong vài năm qua, tôi sâu sắc nhận ra tầm quan trọng của việc học Pháp. Khi tôi học Pháp tốt và có chính niệm mạnh mẽ, tôi có thể chỉ cần nói vài câu là giúp các sinh viên hiểu ra sự thật. Chúng cẩn thận lắng nghe tôi và vui vẻ gật đầu đồng ý.
Một số sinh viên vẫn còn phấn khích sau giờ học, một số đến chỗ tôi và hét lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, một số đã viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” lên bảng. Những người khác nói rằng chúng đã xem các video về Pháp Luân Công, và chúng thấy tất cả mọi thứ về Pháp Luân Công thực sự đẹp. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì chúng đã được cứu. Nhưng khi tôi không học Pháp siêng năng, hoặc không tập trung khi học Pháp, tôi bị can nhiễu nghiêm trọng bởi những quan niệm của người thường. Tôi có một vấn đề cụ thể với nỗi sợ hãi, nó can nhiễu đến việc tôi giảng chân tướng, khiến tôi quên những gì tôi định nói và trở nên sợ hãi khi một số sinh viên từ chối những gì tôi đang nói hoặc không muốn nghe.
Sư phụ giảng:
“Vậy nên học Pháp vẫn là trọng yếu nhất, là quan trọng nhất, ấy là bảo đảm căn bản cho hết thảy các việc mà chư vị cần làm.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)
Kể từ bây giờ, tôi phải học Pháp tốt hơn.
Lời mời nhiệt tình của cháu trai tôi
Một ngày nọ khi tôi đang giảng bài, cháu trai của tôi sống ở một thị trấn khác đã gọi điện cho tôi và nói: “Cô hãy đến đây chơi nhanh lên. Bà của con rất nhớ cô.” Tôi nói rằng tôi đang bận và sẽ đến khi tôi có thể. Nhưng nó giục tôi: “Cô có thể đến vào Chủ nhật này không? Bà của con muốn gặp cô ngay lập tức.” Nghe giọng nói háo hức của nó, tôi nhận ra rằng tôi phải đến đó để cứu những người thân của mình! May mắn là tôi không phải làm thêm giờ vào ngày Chủ nhật đó, vì vậy tôi chấp nhận lời mời ngay lập tức.
Sáng sớm ngày Chủ nhật, tôi đi xe buýt đường dài đến nhà của cháu trai tôi, và đến nơi vào buổi trưa. Ngay khi tôi bước vào căn hộ của họ, tôi thấy họ đã chuẩn bị một bữa tiệc trên bàn giữa phòng khách. Dì, em họ, và em dâu tôi đang đợi tôi. Tất cả chúng tôi đều vui vẻ. Họ nói rằng tôi trông vẫn rất trẻ, vì vậy tôi đã giải thích rằng đó là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Công. Em dâu tôi đồng ý với tôi và nói rằng cô ấy cũng muốn học Pháp Luân Công.
Tuy nhiên, dì của tôi bị ảnh hưởng bởi các phương tiện truyền thông của ĐCSTQ và có thành kiến đối với Đại Pháp. Tôi kiên nhẫn nói với dì về sự tốt lành của Đại Pháp và việc ĐCSTQ tà ác như thế nào. Dì của tôi cuối cùng đã hiểu ra sự thật. Buổi tối hôm đó, tất cả chúng tôi đã xem DVD Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận. Ngày hôm sau, tôi đã giúp em họ của tôi và vợ chú ấy thoái Đảng.
Chuyến thăm bất ngờ của anh rể tôi
Chị tôi và chồng chị ấy hầu như không bao giờ ghé thăm chúng tôi. Một lần nọ, chồng chị ấy tự đến nhà tôi. Anh ấy lúng túng và hỏi mượn tôi tiền để sửa nhà. Vì chị tôi không cho phép anh mượn tiền từ tôi, anh ấy đã phải đi bí mật. Anh rể tôi chấp trước mạnh mẽ vào tiền bạc và luôn muốn lợi dụng bạn bè và người thân. Trước đây anh ấy đã mượn tôi tiền hai lần, nhưng chưa bao giờ trả lại. Chị tôi cũng đã cảnh báo tôi không cho anh ấy mượn tiền. Nhưng tôi nghĩ, là một học viên, tôi không nên thấy phiền về những điều nhỏ nhặt với anh mà nên cố gắng giúp anh, vì tôi biết rằng anh ấy đang thực sự gặp khó khăn. Tôi hứa sẽ giúp anh ấy, và anh ấy cảm ơn tôi với vẻ biết ơn, nói rằng tôi thực sự khác với những người khác.
Tôi đã nhân cơ hội đó để giảng chân tướng cho anh ấy và nói với anh ấy rằng tôi khác biệt vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy gật đầu nhiệt tình, “Vâng!” Tôi có thể thấy anh ấy đã đồng ý từ tận đáy lòng. Trước đây khi tôi giảng chân tướng cho anh ấy, anh ấy luôn tranh cãi bằng cách sử dụng những lời dối trá của ĐCSTQ và tuyên bố “không tin tưởng vào bất cứ cái gì”. Chị tôi cũng đã cảnh báo tôi không giảng chân tướng cho anh ấy nữa vì anh ấy thậm chí còn đe dọa sẽ báo cáo tôi cho các nhà chức trách. Chị sợ anh ấy có ngày sẽ thực sự làm vậy. Nhưng ngày hôm đó, anh ấy trông giống như một người hoàn toàn khác biệt. Tôi cũng hỏi anh ấy đã gia nhập Đảng hay những tổ chức thanh niên của nó chưa. Anh ấy nói rằng anh đã đeo “khăn quàng đỏ” của Đội Thiếu niên Tiền phong. Sau đó tôi khuyến khích anh ấy tuyên bố thoái xuất và anh ấy vui vẻ nói: “Được rồi, tôi sẽ thoái!” Tôi rất hạnh phúc vì cuối cùng anh ấy đã hiểu ra.
Tôi từng rất nhút nhát và không thích nói chuyện. Cũng vì công việc bận rộn, tôi đã không giữ liên lạc tốt với người thân và bạn bè cũ. Nhưng hai kinh nghiệm này đã thay đổi suy nghĩ của tôi. Tôi dự định sẽ liên lạc với họ thường xuyên hơn và cứu họ.
Tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng
Mỗi khi đi ra ngoài, tôi luôn mang theo DVD Thần Vận và phần mềm vượt tường lửa để tặng chúng cho bất cứ ai mà tôi gặp. Bởi vì tôi thực sự muốn cứu người, Sư phụ luôn đưa những người có tiền duyên đến với tôi.
Một lần khi tôi đang đạp xe, một cô gái dừng tôi lại để xin địa chỉ của một giáo viên dạy tiếng Anh khác. Tôi nói với cô ấy rằng tôi không biết giáo viên đó. Thay vì chỉ đơn giản là xin lỗi và bỏ đi, tôi lấy ra một đĩa DVD Thần Vận và nói: “Tôi muốn tặng bạn một món quà.” Cô ấy nhận đĩa DVD và cảm ơn tôi nhiều lần. Tôi cũng đã cho cô một tờ rơi, bảo cô xem nó bởi vì đó là phần giới thiệu của chương trình biểu diễn. Cô ấy cảm ơn tôi một lần nữa.
Một lần khác sau khi tôi mua bữa trưa tại một nhà hàng và đang đi ra ngoài, một phụ nữ mở màn cửa cho tôi một cách lịch sự. Tôi cảm ơn cô ấy và bắt đầu lấy một DVD Thần Vận từ túi của tôi rồi tặng nó cho cô. Cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức cảm ơn tôi.
Tôi thường giảng chân tướng và phân phát tài liệu cho từng người một. Sau khi đọc bài chia sẻ của các đồng tu, tôi nhận ra tôi nên đột phá xa hơn. Tại sao tôi không thể, như nhiều học viên khác, giảng chân tướng trước công chúng một cách công khai và đường hoàng? Rõ ràng đó là bởi vì tôi vẫn còn nhiều suy nghĩ của người thường, như sợ hãi và lo âu, chấp trước vào thể diện, v.v. Tôi đã cố gắng đặt chúng sang một bên và tu luyện tinh tấn để loại bỏ chúng.
Một lần nọ tôi đi mua đào. Sau khi mua xong, tôi lấy ra một đĩa DVD và một tờ rơi Thần Vận và đưa chúng cho người bán hàng. Tôi không cố giấu chúng. Người bán dưa hấu gần đó vẫy tay chào tôi và cũng hỏi xin một DVD và một tờ rơi. Điều này thực sự làm tôi cảm động, nhưng cũng làm cho tôi cảm thấy có lỗi: Người ta đang chờ đợi tôi cứu họ, nhưng tôi lại cố tránh né họ. Tôi sâu sắc hiểu rằng rào cản duy nhất cho việc cứu người của chúng ta là những quan niệm người thường của chính chúng ta.
Vì trình độ của tôi có hạn, xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp. Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/10/明慧法会–听师父的话-做一名真修弟子-282142.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/20/143324.html
Đăng ngày 29-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.