Bài viết của một học viên ở Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-11-2013]

Kính chào Sư phụ từ bi tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Chồng của tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995. Anh ấy đã mang về nhà sách Chuyển Pháp Luân và đọc nó bất cứ khi nào anh có thời gian. Vì một vài lý do, tôi trở nên tò mò về cuốn sách này. Một hôm, tôi mở nó ra và đọc một mạch từ đầu đến cuối. Tôi đã bị chấn động sâu sắc và nghĩ: “Đây chính là điều mà mình vẫn tìm kiếm bao lâu!” Vì vậy đến năm 1996, tôi cũng bắt đầu tu luyện. Con trai tôi cũng bắt đầu tu luyện. Mỗi ngày trước và sau giờ làm, tôi đều đi đến công viên để luyện công và học Pháp.

Chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Tất cả các phương tiện truyền thông nhà nước ở Trung Quốc đã liên tục phát đi những lời tuyên truyền giả dối về môn tu luyện, yêu cầu đốt và tiêu hủy các sách, băng tiếng, băng hình của Đại Pháp. Con trai tôi nói: “Mẹ, xem này! Họ không thể phá hủy đức tin của chúng ta. Chúng ta không nên nghe những gì họ nói trên TV. Nếu không những thứ tà ác đó sẽ đầu độc tư tưởng của chúng ta.”

Sau đó, chúng tôi đã dừng xem TV. Tôi biết rằng ĐCSTQ đang đàn áp các học viên một cách bất hợp pháp và phạm phải những tội ác không thể dung thứ. Chúng tôi đã nỗ lực phát tài liệu giảng chân tướng để cho mọi người biết ĐCSTQ đang vu khống Pháp Luân Công như thế nào. Chúng tôi nhắc mọi người rằng các học viên không vi phạm pháp luật, mà chỉ cố gắng để trở thành người tốt bằng cách hành xử theo các nguyên lý của Chân – Thiện – Nhẫn.

Mặc dù mất đi môi trường tu luyện công khai, chúng tôi vẫn duy trì các nhóm học Pháp. Gia đình tôi cũng mở một nhóm học Pháp. Vào mỗi buổi sáng, các đồng tu đều đến đây để luyện công và học Pháp. Đến ban đêm, chúng tôi lại đi phát tài liệu giảng chân tướng.

Cuốn sách Cửu bình được xuất bản vào năm 2004. Tôi lập tức nhận ra rằng mọi người nên đọc cuốn sách này để hiểu bản chất thật sự của ĐCSTQ. Tôi đã lấy nhiều bản sao của cuốn sách và phát chúng trên đường đi làm về. Tôi nói chuyện trực diện với mọi người về Pháp Luân Công, đồng thời giúp họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Vào năm 2007, các học viên trên khắp thế giới bắt đầu luyện công tập thể. Hàng sáng, tôi dậy vào lúc 3 giờ 40 mặc dù có những hôm tôi cảm thấy hết sức buồn ngủ. Tôi không bao giờ trễ nải trong việc học Pháp và cứu người. Chỉ cần tôi ra ngoài nói chuyện với mọi người, mọi khó chịu trong cơ thể tôi đều tan biến. Bằng cách hướng nội và phát chính niệm, tôi nhanh chóng cảm thấy khá hơn. Tôi biết đó là Sư phụ đang giúp mình.

Tôi bắt đầu phân phát đĩa DVD Thần Vận vào năm 2007. Nhưng không may, nhiều người đã vứt chúng đi. Tôi và các học viên khác đã thảo luận về điều này và quyết định rằng chúng tôi sẽ giới thiệu chương trình Thần Vận cho mọi người trước, sau đó mới tặng họ đĩa DVD.

Trước khi tôi ra khỏi nhà, tôi cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm cho mình. Tôi tự nhủ mình phải nói chuyện với mọi người một cách từ bi. Tôi rất cảm động khi người ta chấp nhận tài liệu và cảm ơn tôi. Rõ ràng là họ đang đợi tôi đến cứu họ.

Chúng tôi đã gặp đủ loại người trong quá trình giảng chân tướng trực diện. Có người vui vẻ lắng nghe, có người đe dọa sẽ trình báo chúng tôi, lại cũng có người mong được kết bạn và chia sẻ những khó khăn của họ với chúng tôi. Chúng ta nên bảo trì chính niệm và chúng ta cần ghi nhớ rằng chúng ta ở đó là để cứu họ. Bất kể họ có đồng ý thoái ĐCSTQ hay không, chúng ta vẫn cần phải từ bi với họ.

Sự thay đổi đáng kể của một ông lão

Một hôm, tôi tặng đĩa DVD Thần Vận cho một ông cụ. Tôi nói: “Chào cụ, cụ dạo này có khỏe không? Con có một món quà cho cụ đây. Đây là chương trình biểu diễn đệ nhất về nền văn hóa truyền thống 5.000 năm của dân tộc Trung Hoa chúng ta. Nó không được chiếu trên TV và cũng không được bán ở bất cứ đâu.” Không đợi tôi nói hết, ông cụ đã trở nên bực bội và la lên: “Cái này liên quan đến Pháp Luân Công, phải vậy không? Người ta cho cô bao nhiêu tiền để làm việc này?”

Tôi đáp: “Con đã dùng tiền tiết kiệm của mình để làm đĩa DVD này và phát nó cho mọi người bởi vì con muốn mọi người biết chân tướng.” Ông cụ quát to: “Chân tướng? Sao cô dám chống lại Đảng trong khi Đảng trả tiền cho cô?” Tôi tiếp tục phát chính niệm và trả lời: “Cụ à, cụ bị ĐCSTQ lừa rồi. Nếu cụ không làm việc cho ông chủ, thì ông ấy có trả tiền cho cụ không? Chẳng phải cụ tự nuôi bản thân mình sao? Hơn nữa, các quan chức tham nhũng của Đảng đang ăn cắp tiền thuế của chúng ta. Chính chúng ta mới đang nuôi họ!” Đột nhiên, có nhiều người xúm lại và nghe đoạn nói chuyện của chúng tôi. Sau đó, ông cụ rời đi. Tôi đã phát đĩa DVD Thần Vận cho tất cả mọi người tại đó.

Một vài ngày sau, tôi gặp lại ông lão. “Lại là cô!” ông ấy la lên. “Chắc là chúng ta có duyên,” tôi đáp. Lúc đầu, ông ấy rất thô lỗ và còn phỉ báng tôi. Ông ấy liên tục át lời tôi và không để tôi nói bất cứ điều gì. Tôi đã phát chính niệm để tiêu diệt những sinh mệnh bại hoại đang điều khiển ông ấy. Tôi mỉm cười với ông và nói: “Cụ có thể để con nói vài lời được chứ?” Ông ấy đã ngừng nói.

“Pháp Luân Công dạy người ta trở thành người tốt và quan tâm đến những người khác. Nếu mọi người đều thực hành Pháp Luân Công, sẽ không có nhiều quan chức tham nhũng đến vậy. Đạo đức con người sẽ được khôi phục và xã hội sẽ trở nên ổn định. Như thế chẳng tốt đẹp sao?” Ông ấy không nói một lời. Tôi tiếp tục: “Xin cụ hãy nhận đĩa DVD Thần Vận này và về nhà xem nó. Thần Phật sẽ phù hộ cho cụ.” Ông lão nhận đĩa DVD và nói: “Được rồi, tôi sẽ về xem nó.”

Hai người thường bảo vệ Thần Vận

Một hôm, tôi phát đĩa DVD Thần Vận cho hai người đàn ông và họ vui vẻ nhận chúng. Khi tôi nói với họ về việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, có người đã đâm vào xe của tôi. Người phụ nữ đâm vào xe của tôi tức giận hỏi: “Đây có phải Pháp Luân Công không?”

Tôi bắt đầu phát chính niệm để tiêu diệt tất cả các sinh mệnh bại hoại đằng sau cô ấy để cô ấy có thể hiểu ra chân tướng và được cứu. Tôi ôn hòa nói: “Tôi có thể giúp gì chị không?” Cô ấy đáp: “Chúng tôi đã nhận đĩa này tối qua.” Tôi nói: “Tuyệt, chị đã xem nó chưa?” Cô ấy quát lên: “Xem nó? Cô không biết nó bị cấm à? Sao cô vẫn còn phát nó?” Tôi nói: “Nó không bị cấm. Nó là một chương trình tuyệt vời. Vì đố kị nên ĐCSTQ mới đàn áp Pháp Luân Công. Các học viên không làm gì sai cả, họ chỉ đang cố gắng trở thành người tốt.”

Cô ấy hỏi: “ĐCSTQ xấu như thế nào? Sao cô dám chống lại Đảng?” Tôi đáp: “ĐCSTQ đã giết chết 80 triệu người dân vô tội trong suốt các cuộc vận động chính trị của nó kể từ khi nó lên nắm quyền. Tiền thuế của chúng ta thì bị các quan chức tham nhũng và chuyển ra nước ngoài. Sao không có ai xử lý việc này? Thức ăn của chúng ta thì bị nhiễm độc, còn các quan chức thì được ăn đồ ăn sạch.” Cô ấy cố chống chế: “ĐCSTQ đúng là đã làm vài điều không tốt, nhưng nó sẽ thay đổi.” Tôi nói với cô ấy: “Nó toàn là tà ác và sẽ không bao giờ thay đổi!”

Hai người đàn ông nói: “Nếu chị không thích đĩa thì trả lại đi.” Cô ấy lặng lẽ bỏ đi. Tôi hỏi hai người đàn ông: “Các anh có gia nhập ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó không?” Họ đáp: “Chúng tôi là đội viên.” Tôi nói: “Hãy để tôi giúp các anh thoái.” Họ nói: “Không cần đâu. Chúng tôi sẽ tự thoái.” Tôi thầm nói với Sư phụ trong tâm: “Cảm tạ Sư phụ! Chính Ngài đã an bài điều này.”

“Cô đúng là một thiên thần!”

Thể ngộ của tôi là chúng ta càng học Pháp và hiểu Pháp sâu, thì chúng ta càng có thể cứu được nhiều người. Khi chúng ta nói chuyện với mọi người, chúng ta có thể bàn về các chủ đề từ nhiều góc độ và mức độ dựa trên khả năng tiếp thu của họ. Một vài người có thể từ chối nhận đĩa Thần Vận, nhưng chúng ta vẫn cần bảo trì từ bi với họ. Có thể, họ sẽ hiểu được chân tướng sau khi chúng ta nói chuyện với họ.

Một hôm, tôi gặp một phụ nữ trên xe bus. Tôi nói: “Bà có muốn nhận một đĩa Thần Vận không? Nó được tặng miễn phí.” Bà ấy đáp: “Không.” Tôi lại nói: “Bà hãy coi nó như một món quà. Bà thật sự từ chối nó sao? Cháu đang tặng bà một món quà bất ngờ đó. Chúng ta chắc hẳn là có duyên tiền định.” Bà ấy mỉm cười và hỏi: “Miễn phí thật à? Vậy cho tôi một cái.”

Có lần, tôi bước đến một người đàn ông và nói: “Chào ông! Tôi có một món quà cho ông. Đây là một chương trình biểu diễn đệ nhất thế giới.” “Ồ, chương trình biểu diễn,” ông ấy nói. “Vâng, nó tái hiện nền văn minh 5.000 của dân tộc Trung Hoa chúng ta.” Ông ấy tự giới thiệu bản thân: “Tôi là một bác sĩ và là một tín đồ Cơ Đốc.” Tôi nói: “Ngày nay, có quá nhiều người không còn niềm tin vào bất cứ thứ gì, và đạo đức của họ đang trượt dốc nhanh chóng.” “Đúng vậy,” người đàn ông đáp. Tôi nói tiếp: “Đó là bởi ĐCSTQ cổ súy cho thuyết vô thần và bức hại các học viên Pháp Luân Công. Họ bị tra tấn trong các trại lao động cưỡng bức và trong các trại giam. Người ta còn mổ cướp nội tạng của các học viên Pháp Luân Công còn sống để bán lấy tiền. Ông đã nghe về chuyện này chưa?” Ông ấy nói: “Chưa, nhưng tôi biết ĐCSTQ là tà ác.”

Chúng tôi đã nói chuyện khoảng nửa giờ đồng hồ và ông ấy đã biết được sự thật về cuộc bức hại. Tôi hỏi: “Ông đã nghe về việc hơn 100 triệu người Trung Quốc thoái ĐCSTQ chưa?” Ông ấy đáp: “Tôi cũng từng gia nhập Đoàn và Đội.” Tôi nói: “Hãy để tôi giúp ông thoái xuất khỏi nó.” Ông ấy nói: “Vâng, xin hãy giúp tôi!”

Tôi không để ý tới vẻ bề ngoài hay nghề nghiệp của một người, và nói chuyện với tất cả mọi người mà tôi gặp. Tôi đã nói chuyện với những người ăn xin trên phố, các quan chức chính phủ và những người từ mọi giai tầng. Mọi người đều vui vẻ sau khi tôi tặng họ đĩa Thần Vận và giúp họ làm tam thoái. Có người còn nói: “Cô đúng là một thiên thần” và “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Câu chuyện bi kịch của người quản lý căn hộ

Người quản lý căn hộ của tôi đã từ chối lắng nghe khi tôi cố gắng nói với bà ấy về cuộc bức hại. Bà ấy thậm chí còn trợ giúp cảnh sát giám sát các hoạt động của tôi. Vào năm 2003, chị gái của bà ấy chết vì bệnh ung thư. Tôi đã cố gắng nói với cả hai chị em bà về cuộc bức hại; tuy nhiên, chị gái của bà lại không chịu tin. Một vài ngày sau đó, bà ấy qua đời. Không lâu sau, cha của họ cũng qua đời. Chồng của bà ấy đi gặp mặt bạn cũ và trên đường về, ông gặp tai nạn xe hơi và tử vong. Ba thành viên trong gia đình của bà ấy đã lần lượt qua đời.

Học cách hướng nội và tìm kiếm chấp trước ẩn sâu

Tôi bị bắt giữ phi pháp, có lẽ bởi tôi đã hơi tự mãn về những gì mình làm được trong khi làm ba việc. Vào một đêm năm 2010, sáu đến bảy sĩ quan cảnh sát đã đột nhập vào nhà tôi và lấy đi máy tính, đài, và 4.200 nhân dân tệ tiền mặt của tôi. Chồng tôi đi làm về lúc họ đang ở đó, và anh ấy cũng bị bắt.

Hóa ra là họ đang điều tra một vụ việc và nghĩ rằng tôi có liên quan. Đó là những gì xảy ra trên bề mặt. Điều thật sự khiến tôi bị bắt giữ là các sơ hở của tôi. Tôi đã được cảnh báo trước khi họ đến. Tôi thường thấy cảnh sát ở gần nhà mình, điều này là rất bất thường. Tuy nhiên, tôi lại không hướng nội. Khi nói chuyện với họ, tôi đã không từ bi bởi vì tôi cảm thấy khinh thường họ.

Khi bị bắt, tôi đã hướng nội và tìm kiếm chấp trước của mình. Tôi nhận ra mình có tâm tranh đấu, tâm hiển thị, và hi vọng rằng con trai mình sẽ kiếm được nhiều tiền và mua một ngôi nhà đẹp. Ngoài ra, tôi còn chấp trước vào chủ kiến của mình. Tâm đố kị cũng là một vấn đề của tôi. Tôi cảm thấy bối rối vì mình vẫn còn những chấp trước này sau ngần ấy năm tu luyện. Tôi biết rằng chúng không phải là tự kỉ chân chính của tôi, và tôi đã phát chính niệm để loại bỏ chúng. Khi cảnh sát thẩm vấn tôi lần nữa, tôi đã nhớ về những lời dạy của Sư phụ:

“Trong con mắt của một vị Phật, mọi chúng sinh đều đang phải chịu khổ. Jesus dạy rằng chư vị không nên chỉ yêu thương bạn bè của mình, mà còn phải yêu cả kẻ thù của chư vị. Họ là có lòng từ bi với mọi chúng sinh, bởi họ cứu độ con người thế gian. Vì vậy là người tu luyện, nếu trong tu luyện cá nhân, chư vị không thể yêu thương những người thường đã từng chống lại chư vị, chư vị sẽ không trở thành Phật được. Đó là chân lý, bởi vì người tu luyện cần phải từ bi.” (Giảng Pháp lần đầu tại Mỹ quốc) (tạm dịch)

Lần này, tôi đã nhớ rằng mình phải từ bi khi nói chuyện với cảnh sát. Tôi nói với họ rằng các học viên Pháp Luân Công không phạm bất kỳ tội nào mà họ chỉ muốn trở thành những người tốt. Họ nói: “Chúng tôi chỉ làm theo lệnh cấp trên. Chúng tôi cũng không có lựa chọn nào khác.”

Tôi nói: “Lệnh của cấp trên không phải là luật. ĐCSTQ đã giết hại quá nhiều học viên vô tội, và thu hoạch nội tạng của họ khi họ vẫn còn sống để bán chúng kiếm lợi. Đó là một tội ác không thể dung thứ! Sau mỗi cuộc vận động chính trị, Đảng lại giết những người mù quáng thực thi ‘chính sách’ của họ. Xin hãy suy nghĩ về điều này và có một lựa chọn đúng đắn cho chính mình.” Họ im lặng. Sau một lúc, họ hỏi: “Cô có định kí tên không?”

“Chắc chắn là không,” tôi đáp. Một trong số họ nói: “Thái độ của cô đã thay đổi so với lần trước khi chúng tôi thẩm vấn cô.” Tôi nói: “Đúng vậy. Tôi đã rất thô lỗ với các anh, và tôi xin lỗi về điều đó. Tôi biết rằng các anh đang bị Đảng lợi dụng. Tuy nhiên, người ta phải chịu trách nhiệm cho bất cứ điều gì mà mình làm, kể cả là khi họ chỉ tuân theo mệnh lệnh. Đó là Thiên lý. Các anh hãy ngừng bức hại các học viên và lựa chọn cho mình một tương lai tốt đẹp.” Họ đã cảm ơn tôi và rời đi.

Tôi bị kết án một năm trong trại lao động. Tôi không chấp nhận việc này và tiếp tục phát chính niệm. Một học viên khác cùng phòng giam với tôi đã bị giam gần sáu tháng. Mọi người đều rất tôn trọng cô ấy. Chúng tôi dành phần lớn thời gian để nhẩm Pháp, phát chính niệm và luyện công. Chúng tôi cũng chia sẻ kinh nghiệm dựa trên Pháp và cùng nhau hướng nội. Mọi người trong trại lao động đã biết sự thật về Pháp Luân Công, kể cả những người mới đến. Họ cũng đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tâm trí tôi trở nên thuần tịnh sau một tiếng phát chính niệm. Một hôm, tôi có một giấc mơ. Có ai đó nói: “Con nên ra ngoài qua cái ống này.” Tôi đã kể với người đồng tu về giấc mơ này. Chúng tôi đều nhất trí rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi. Cô ấy cảm thấy rất mừng cho tôi.

Trước ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 13 tháng 05, tôi đã bị tạm giam ở đó 30 ngày, và họ dự định sẽ chuyển tôi đến một trại lao động cưỡng bức. Tuy nhiên, tôi lại không vượt qua được phần kiểm tra sức khỏe và trại lao động đã từ chối nhận tôi. Tôi biết rằng Sư phụ từ bi đang giúp mình.

Sau khi trở về nhà, tôi đã học Pháp và luyện công tinh tấn hơn. Tôi cũng tu sửa các suy nghĩ của mình dựa trên Pháp. Cảnh sát đã đến hai lần. Tôi từng khóa trái cửa và thô lỗ với họ, nhưng giờ tôi nhận ra rằng họ cũng đang đợi để được cứu. Vì vậy tôi đã mời họ vào nhà và nói cho họ sự thật về Pháp Luân Công. Họ đã lắng nghe tôi một cách chăm chú. Một cảnh sát nói: “Cô đã thay đổi rất nhiều, không giống như trước kia.” Tôi đáp: “Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi phải biết nghĩ cho người khác. Trước kia tôi đã không làm tốt việc này. Từ nay, tôi sẽ làm tốt hơn.” Anh ấy nói: “Thực ra, tôi nghĩ rằng cô là một người tốt.” Môi trường giữa chúng tôi đột nhiên trở nên hòa ái.

Tôi mới mua một máy in đĩa. Tôi làm đĩa DVD Thần Vận, phân phát chúng cho mọi người, và nói cho những người tôi gặp rằng Pháp Luân Công rất tuyệt vời. Tôi có thể phân phát khoảng 20 đĩa DVD và giúp 10 người làm tam thoái mỗi ngày. Vào buổi chiều tối, tôi lại học Pháp. Tôi thường có thể ngộ sâu sắc hơn về các Pháp lý mỗi khi học Pháp và tôi có thể cảm thấy bản thân mình đang thay đổi.

Khi học các bài giảng “Thế nào là đệ tử Đại Pháp”, “Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp –Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011” và “Thế nào gọi là ‘trợ Sư Chính Pháp”, tôi cảm thấy từng tế bào của cơ thể mình đang chấn động. Tôi sâu sắc hiểu ra mình đang ở đây để làm gì và tôi có thể làm thế nào để giúp trợ Sư Chính Pháp và hoàn thành thệ nguyện của mình.

Sư phụ giảng:

“Là đệ tử Đại Pháp mà nói, tu luyện của chư vị là ở vị trí số một, vì nếu chư vị tu không tốt, [thì] chư vị không hoàn thành được những việc mà chư vị cần làm; nếu chư vị tu không tốt, thì sức cứu người cũng không lớn được như thế. Nếu tu kém hơn một chút nữa, thì phương thức nhìn vấn đề và suy xét vấn đề đều là dùng tư tưởng của người thường và cách nghĩ của người thường, thế thì càng dở. Do đó mọi người quyết không được lơi lỏng, không được coi thường coi nhẹ. Cơ duyên và chờ đợi hàng nghìn vạn năm hàng ức vạn năm, hết thảy những gì chúng ta chịu đựng trong lịch sử, đều là vì hôm nay.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp –Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)

Giờ tôi đã có một cảm giác khác khi nói chuyện với mọi người. Tâm trí tôi rất an hòa. Tôi thành tâm mong được cứu những người mà mình gặp, và kết quả thường khả quan hơn.

Lời kết

Tôi phát chính niệm sáu lần mỗi ngày. Học Pháp và luyện công tự nhiên trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Tôi chưa làm được bất cứ điều gì phi thường. Mọi thứ mà tôi có, kể cả cuộc sống của tôi, là do Sư phụ ban cho. Không có lý do nào để tôi không làm tốt những điều Sư phụ yêu cầu. Nếu tôi không tinh tấn, tôi sẽ không thể bào chữa được cho điều đó. Tôi sẽ tinh tấn hơn nữa trong tu luyện bằng cách hướng nội và đào sâu các chấp trước của mình để có thể trở về nhà cùng Sư phụ.

Xin quý đồng tu từ bi chỉ giúp tôi những điều còn thiếu sót.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/10/明慧法会–不辱使命救众生-282003.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/19/143301.html

Đăng ngày 25-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share