Bài viết của một học viên ở Thượng Hải

[MINH HUỆ 08 – 11 – 2013]

Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi xin chia sẻ những kinh nghiệm của mình khi bị chính quyền bắt giữ vì tu luyện Pháp Luân Công. Với đức tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp, Sư phụ đã bảo hộ tôi và giữ cho tôi được an toàn.

Giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho cảnh sát

Một ngày nọ khi tôi đang nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công, hai sĩ quan mặc thường phục đã túm lấy cánh tay của tôi từ phía sau. Họ giật túi xách của tôi, đẩy tôi vào một chiếc xe hơi, và lái xe đến một đồn cảnh sát gần đó.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi tại đồn cảnh sát là: “Không có học viên nào khác biết về việc tôi bị bắt giữ, và sẽ không có ai báo cáo việc này lên website Minh Huệ. Cũng sẽ không có ai phát chính niệm cho tôi. Tôi nên làm gì đây?” Rồi tôi ngay lập tức nhớ lại lời dạy của Sư phụ: “…với Sư phụ và Pháp ở đây thì có gì phải sợ?” (“Giảng Pháp tại Sydney” – tạm dịch)

Khi các sĩ quan bước vào, tôi không cảm thấy sợ hãi hay thù hận. Tôi biết mình cần phải nói với họ về vẻ đẹp của Pháp Luân Công và khuyên họ không nên tham gia vào cuộc bức hại, để họ có thể có một tương lai tươi sáng.

Ngày hôm đó, cảnh sát đã lục soát nhà tôi và lấy đi máy tính, máy in, ổ ghi CD, và những thứ khác của tôi. Buổi chiều hôm sau, họ đưa tôi đến một văn phòng. Bảy sĩ quan đã có mặt ở đó. Ngay sau khi tôi ngồi xuống, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Không hợp tác.” Tôi nhận ra rằng đây là Sư phụ đang bảo tôi từ chối tuân theo cảnh sát trong mọi tình huống. Tôi cũng nhắc nhở bản thân mình: “Các sĩ quan cảnh sát cũng là nạn nhân của cuộc bức hại, và họ cũng cần có cơ hội được cứu.”

Trước khi họ nói, tôi bình tĩnh hỏi: “Các anh đã ăn trưa chưa?” Họ nói rằng họ đã ăn. Tôi nói: “Tôi chưa ăn sáng.” Sĩ quan A nói: “Vậy bà có thể tuyệt thực.” Tôi trả lời: “Không, tôi sẽ không làm vậy. Tôi muốn được ăn thường xuyên để có thể giảng chân tướng cho các anh.” Anh ta nói: “Bà trông giống như một người có lý trí.” Rồi anh ta bảo một sĩ quan khác đi mua bữa trưa cho tôi.

Sĩ quan A đọc các tài liệu giảng chân tướng mà họ đã lấy từ tôi và hỏi tôi lấy chúng ở đâu. Tôi nói: “Tôi đã tải chúng từ website Minh Huệ mà tôi đọc mỗi ngày. Tôi đề nghị tất cả các anh đọc Minh Huệ. Nó sẽ giúp ích cho các anh.”

Sĩ quan B hỏi: “Tại sao các bài viết trên Minh Huệ nói chúng tôi là ‘cảnh sát tà ác’?” Tôi không trả lời anh ta vì biết rằng anh ta đã nghe những lời dối trá của Đảng. Tôi phải cứu anh ta và không cho phép anh ta tiếp tục trợ giúp cuộc bức hại. Tôi nói: “Xin hãy đem những tài liệu về nhà và đọc chúng. Xin vui lòng đưa chúng cho gia đình các anh, để họ có thể hiểu được.” Một số sĩ quan gật đầu và nói rằng họ sẽ làm vậy.

Sau khi bữa ăn trưa của tôi đã sẵn sàng, tôi bắt đầu nói chuyện với các sĩ quan trong khi ăn. Tôi nói: “Tất cả các anh đều có tiềm năng, nhưng các anh đang hủy hoại tương lai của chính mình. Tôi cảm thấy tiếc cho các anh.” Họ nói: “Chúng tôi không làm điều gì xấu.” Tôi nói: “Bây giờ các anh đang làm việc xấu mà không tự nhận ra.

“Pháp Luân Công là Phật Pháp và dạy cho người ta chân lý của vũ trụ. Sư phụ của tôi dạy các học viên làm người tốt. Vụ tự thiêu, giết người và những báo cáo tiêu cực khác về Pháp Luân Công trên truyền hình, tất cả đều là những lời dối trá ngụy tạo của Đảng Cộng sản. Hiến pháp Trung Quốc nói rằng người dân được phép có tự do tín ngưỡng. Sự tham gia bức hại Pháp Luân Công của các anh là vi phạm pháp luật. Tôi hy vọng các anh ngừng làm theo Đảng, ngừng làm hại người khác và chính mình.”

Sĩ quan B nói: “Vì Đảng trả lương cho tôi, tôi phải làm việc cho Đảng.” Tôi nói với anh ta: “Sự thật là, ĐCSTQ không làm ra một xu. Tiền của nó đến từ những người nộp thuế. Công việc thực sự của các anh nên là bảo vệ hòa bình và chất lượng cuộc sống của người dân. Các học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt, nhưng chúng tôi bị bắt giữ bất hợp pháp, bị kết án, và giam cầm. Một số người trong chúng tôi đã bị giết để lấy nội tạng. Tôi thực sự hy vọng các anh có thể ngừng lại trước khi quá muộn và tìm việc gì đó tốt hơn để làm. Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.

“Tất cả các anh có nhớ Nhậm Trường Hà, cảnh sát trưởng thành phố Đăng Phong, tỉnh Hà Nam không. Bà ấy được chính quyền công nhận là một “tấm gương xuất sắc” vì tích cực bức hại Pháp Luân Công. Trong một tai nạn giao thông, bà ấy đã bị văng ra khỏi xe hơi và chết một cái chết bi thảm. Nhưng tất cả mọi người khác trong xe lại không bị chấn thương gì. Tại sao? Bà ấy đã phạm tội không thể tha thứ vì tham gia bức hại và đã bị trừng phạt. Các thành viên trong gia đình bà ấy cũng bị trừng phạt. Bốn năm sau cái chết của bà ấy, chồng bà cũng qua đời vì bệnh ung thư. Đứa con trai đang tuổi ăn tuổi lớn của họ đã trở thành một đứa trẻ mồ côi. Trong hệ thống thực thi pháp luật của Trung Quốc, nhiều trường hợp đã bị quả báo do liên quan đến cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi đề nghị các anh đọc các bài viết trên Minh Huệ. Các anh không nên bán lương tâm vì tiền và hãm hại người tốt.”

Tôi tiếp tục: “Tất cả chúng ta đều biết rằng ĐCSTQ sẽ không bảo vệ bất cứ ai. Cựu Tổng thống Lưu Thiếu Kỳ đã bị gán tội danh phản quốc sau một đêm trong cuộc Cách mạng Văn hóa và bị ném vào tù. Các sĩ quan cảnh sát cũng không được miễn đâu. Khi ĐCSTQ không còn muốn các anh, ai sẽ bảo vệ các anh? Các anh nên có kế hoạch cho mình và gia đình. Nếu các anh bị quả báo và bị sa thải, các anh có hy vọng rằng Đảng sẽ trả tiền cho các anh không?”

Tôi cũng giải thích tại sao họ nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi nói với họ: “Tôi mà có con làm nghề như các anh, tôi cũng sẽ thuyết phục chúng thoái Đảng. Vì sự an toàn của các anh và của gia đình của các anh, tôi khuyên các anh nên tìm công việc khác. Sau khi cắt đứt quan hệ của các anh với Đảng, các anh nên nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ thường xuyên. Các anh sẽ tìm được công việc tốt hơn. Nếu các anh vẫn không muốn thoái xuất, vậy xin hãy cố hết sức để bảo vệ các học viên Đại Pháp. Các anh sẽ được phúc báo.”

Câu trả lời của tôi làm cảnh sát hài lòng

Sau khi ăn trưa, sĩ quan A lấy ra một cây bút và bắt đầu tra vấn tôi. Anh ta hỏi ai đã làm ra những tài liệu này. Tôi nói với anh ta rằng tôi đã làm chúng. Anh ta không tin tôi. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp khai mở trí huệ cho các học viên. Thậm chí những nông dân 80 tuổi còn biết truy cập Internet và làm các tờ rơi.” “Ai đã mua máy tính cho bà?” anh ta hỏi. Tôi chợt nhớ lại lời giảng dạy của Sư phụ và quyết định không trả lời câu hỏi của anh ta. Nếu tôi hợp tác với anh ta, tôi có thể sẽ làm hại anh ta. Tôi nói với anh ta: “Tôi nghe theo lời dạy của Sư phụ của tôi và từ chối tuân thủ bất kỳ yêu cầu nào của cảnh sát.” Anh ta nói: “Được rồi, bây giờ hãy để tôi hỏi bà câu hỏi tiếp theo.” Tôi lại đưa ra câu trả lời tương tự. Sau một vài câu hỏi và câu trả lời tương tự, anh ta luôn miệng nói: “Được rồi, tốt lắm.”

Anh ta viết câu trả lời của tôi dưới mỗi câu hỏi trên tờ giấy. Cuộc thẩm vấn tiếp tục diễn ra trôi chảy. Khi tôi thành thật trả lời một câu hỏi nhỏ, anh ta ngay lập tức phàn nàn: “Chúng ta đã thống nhất không trả lời các câu hỏi mà? Tại sao bà lại bắt đầu trả lời?” Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã sử dụng lời nói của sĩ quan này để nhắc nhở tôi. Vì vậy, tôi trả lời: “Tôi xin lỗi. Tôi sẽ không trả lời nữa.” Anh ta vui vẻ nói: “Tốt lắm.”

Khi anh ta yêu cầu tôi ký vào giấy, tôi nói: “Tôi nghe theo lời dạy của Sư phụ của tôi và từ chối tuân thủ bất kỳ yêu cầu nào của cảnh sát.” Anh nói: “Được rồi, tốt lắm.” Anh ta không còn yêu cầu tôi ký vào bất cứ thứ gì khác ngày hôm đó.

Sĩ quan A và B đưa tôi đến một căn phòng nhỏ, và chúng tôi ngồi xuống một cái bàn, tôi ngồi ở giữa bọn họ. Họ cho tôi xem một số tài liệu và nói: “Xin hãy làm hai việc cho chúng tôi: Chúng tôi cần chụp một bức ảnh của bà và lấy dấu vân tay.” Tôi bình tĩnh trả lời: “Tôi nghe theo lời dạy của Sư phụ của tôi và từ chối tuân thủ bất kỳ yêu cầu nào của cảnh sát.” Họ ngay lập tức nói: “Không sao.” Sau đó, tôi được đưa trở lại phòng kia.

Ngày hôm sau, họ lại bắt đầu một cuộc thẩm vấn mới. Tôi nói với họ sự thật về cuộc bức hại. Khi họ hỏi tôi bất kỳ câu hỏi nào, tôi luôn trả lời: “Tôi nghe theo lời dạy của Sư phụ của tôi và từ chối tuân thủ bất kỳ yêu cầu nào của cảnh sát.” Họ luôn luôn hài lòng với câu trả lời đó.

Cuối cùng, họ yêu cầu tôi ký giấy. Tôi từ chối: “Nếu tôi ký cái này, tôi sẽ làm hại các anh. Nếu không có chữ ký của tôi, tờ giấy không hợp lệ, và các anh sẽ được an toàn.” Họ cũng không cố nài tôi ký. Trong những ngày sau đó, họ không còn yêu cầu chữ ký của tôi nữa.

Không cởi quần áo để lục soát, không mặc đồng phục nhà tù

Lần đầu tiên khi tôi đến trung tâm giam giữ, một số sĩ quan nữ đã ra lệnh cho các tù nhân cởi hết quần áo để lục soát thân thể. Hai tù nhân trước mặt tôi tuân thủ và mặc đồng phục trung tâm giam giữ mà không nói một lời nào. Tôi nghĩ: “Vì mình không làm điều gì sai trái, họ không nên lục soát mình.” Tôi nói với các sĩ quan: “Các cô không nên cởi quần áo lục soát một bà già như tôi.” Thật đáng ngạc nhiên, họ nói: “Được thôi.” Trong toàn bộ thời gian ở trại giam, tôi không bao giờ mặc đồng phục nhà tù.

“Những quy định của các người không áp dụng được với tôi”

Trong khi một lính canh nhập thông tin về những vật dụng cá nhân của tôi vào máy tính, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho cô ấy. Cô ấy nói với tôi về một số quy định của trung tâm giam giữ và nói rằng tôi không được luyện các bài công pháp Pháp Luân Công. Mỗi buổi sáng, tôi phải ngồi yên trên ghế dài để nhớ lại “những lỗi lầm” của tôi. Cô ấy nhắc nhở tôi rằng tôi phải tuân thủ các quy định.

Tôi nói: “Những quy định của các người không áp dụng được với tôi. Tôi không vi phạm luật pháp khi tu luyện Pháp Luân Công, và tôi không phải tuân theo những quy định này.” Cô ấy khẳng định: “Không cần biết tại sao bà lại ở đây, tất cả mọi người ở đây phải tuân theo các quy định này, không có ngoại lệ.” Tôi nói với cô ấy: “Trong cuộc bức hại Pháp Luân Công, các sĩ quan cảnh sát cũng là nạn nhân. Tôi quyết định không tuân thủ các quy định này bởi vì tôi muốn bảo vệ các bạn và ngăn cản các bạn bức hại các học viên. Nếu các bạn làm điều này, các bạn sẽ nhận quả báo. Tất nhiên, tôi cũng cần phải suy ngẫm về bản thân mình, nhưng điều đó khác với các quy định. Tôi cần phải xem tôi có thiếu sót gì trong tu luyện. Ngoài ra, tôi sẽ luyện công bởi vì tôi là một học viên.” Cô ấy nhẹ nhàng trả lời:” Xin đừng làm việc này trở nên căng thẳng.”

Tôi giữ vững suy nghĩ: “Tôi vô tội; các quy định không được áp dụng đối với tôi; tôi sẽ không đọc chúng.” Mỗi buổi sáng, các lính cách chọn ra một số tù nhân nhất định để đọc thuộc các quy định, và họ quát vào mặt những người không thể đọc chúng. Nhưng họ không bao giờ làm phiền tôi.

Tu luyện Pháp Luân Công một cách đường hoàng

Trước khi bị bắt, tôi thường bắt đầu luyện các bài công pháp vào 3 giờ 50 sáng hàng ngày. Không có đồng hồ ở trung tâm giam giữ, và tôi cũng không có đồng hồ riêng. Hai ngày đầu tiên, tôi thức dậy vào lúc bình minh để thiền định trên chăn của mình. Các tù nhân và lính canh đã không làm bất cứ điều gì gây cản trở. Vào ngày thứ ba, tôi được chuyển đến phòng khác. Các tù nhân yêu cầu tôi không luyện công vào buổi sáng sớm để giấc ngủ của họ không bị quấy rầy. Tôi đồng ý và nói với họ rằng tôi là một học viên, vì vậy tôi phải đặt lợi ích của người khác lên trước.

Vào sáng ngày thứ tư khi các tù nhân đang ngồi trên một băng ghế để “suy ngẫm”, tôi đứng dậy và bắt đầu quay lưng lại với họ để luyện công. Một lính canh hỏi các tù nhân: “Bà ấy đang làm gì vậy?” Họ nói: “Bà ấy đang luyện Pháp Luân Công.” Người lính canh ra lệnh cho tôi dừng lại. Tôi quay lại và nói với cô ta: “Vì sự an toàn của chính cô, xin đừng can thiệp vào việc luyện công của tôi.” Cô ta đã rời đi không nói một lời.

Sau đó, một lính canh khác đến ngăn tôi lại. Tôi lặp lại những gì tôi đã nói với lính canh kia. Cô ta cũng rời đi mà không nói bất cứ điều gì. Tôi chợt nhận ra rằng tôi nên quay lại và đối mặt với những người này, để tất cả họ có thể nhìn thấy tôi tu luyện Pháp Luân Công một cách đường hoàng, bao gồm cả các lính canh và các tù nhân đi ngang qua. Vì vậy, tôi đã làm thế. Không còn ai bảo tôi phải dừng lại nữa.

Tất cả các tù nhân đều bị tẩy não bởi ĐCSTQ và không muốn nghe tôi giảng chân tướng. Nhưng khi tôi luyện công, họ bắt đầu xem và nhận xét: “Các động tác của Pháp Luân Công thật đẹp. Chắc hẳn sẽ rất tuyệt vời khi được khỏe mạnh.”

Vào sáng ngày thứ năm, tôi sắp luyện công thì một nữ công tố viên xuất hiện và hỏi: “Tên của bà là như thế này và bà mới đến đây, phải không?” “Vâng”, tôi trả lời. “Nếu bà cứ nhất quyết tu luyện,” cô ta nói: “bà có thể làm vậy.” “Cám ơn,” tôi nói. Cô ta đang định bỏ đi thì đột nhiên dừng lại và quay trở lại: “Tôi có một câu hỏi. Bà nói rằng Đảng sẽ bị hủy diệt theo Thiên ý. Nhưng nhiều đảng viên là những người tốt không đáng phải chết.” Tôi nói với cô ta: “Vâng, đó là lý do tại sao chúng tôi khuyên mọi người thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.” Cô ta nói,” Được rồi, tôi hiểu rồi.” Sau lần đó, tôi có thể công khai luyện công mỗi ngày.

Một ngày nọ, một lính canh đưa tôi vào một căn phòng và thẩm vấn: “Bà có định ngừng luyện công không?” Tôi trả lời: “Không, đó là một phần của việc tu luyện Pháp Luân Công của tôi.” Cô ta hỏi tôi cần bao nhiêu thời gian mỗi ngày. Tôi nói hai tiếng đồng hồ. Cô ta hỏi tôi thường luyện công ở nhà khi nào. Tôi nói rằng tôi luyện mỗi ngày lúc 3 giờ 50 sáng. Tôi nói với cô ta rằng tôi chuyển sang luyện vào cuối buổi sáng để các tù nhân khác không bị quấy rầy. Nhưng sau đó tôi nhận thấy rằng các lính canh thường xuyên đến các phòng giam vào buổi sáng, vì vậy tôi thay đổi thành buổi chiều. Tôi nói với cô ta rằng các học viên Pháp Luân Công đặt lợi ích của người khác lên trước. Cô ta nói: “Bà không nên luyện công ngày hôm nay, bởi vì các lãnh đạo đang đến để kiểm tra. Nếu họ thấy bà luyện công, họ sẽ phê bình chúng tôi, thậm chí cắt thưởng của chúng tôi.” Tôi nói với cô: ” Đừng lo, tôi sẽ nói cho họ biết là các bạn làm việc rất tốt. Các lãnh đạo của các bạn cũng đáng được cứu. Tôi sẽ giảng chân tướng cho họ.”

Để chuẩn bị cho đợt kiểm tra của các lãnh đạo, các tù nhân được nghỉ làm một ngày. Vào buổi chiều, tôi bắt đầu luyện công trước mặt các tù nhân. Một lúc sau, một lính canh hét lên: “Đừng luyện công nữa.” Tôi nói: “Xin đừng gián đoạn tôi vì sự an toàn của chính cô.” Cô ấy rời đi. Một lúc sau, một lính canh thứ hai hét lên: “Các lãnh đạo của chúng tôi đang đến, xin hãy dừng lại.” Tôi trả lời: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công, tôi làm những gì tôi cho là đúng.” Cô ta cũng rời đi. Tất cả các tù nhân ngồi trên băng ghế đã giơ ngón tay cái của họ lên để khích lệ tôi. Tôi đã hoàn thành các bài công pháp và không có ai làm phiền tôi một lần nữa.

“Các người đang lấy nội tạng của các học viên Pháp Luân Công còn sống”

Lần đầu tiên tôi đến, một lính canh đã mang đến một tờ đơn và hỏi tôi hai câu hỏi: “Những bệnh mà tôi từng có trong quá khứ và những bệnh mà tôi đang có.” Tôi nghĩ những câu hỏi này có thể được sử dụng để chuẩn bị cho việc mổ cướp tạng của tôi. Tôi tự nhủ: “Với Sư phụ và Pháp ở đây, mình không sợ hãi. Mình sẽ nhân cơ hội này để chứng thực Pháp.” Tôi đã nói với lính canh: “Tôi từng bị bệnh tim, viêm phổi, sưng gan, sa mi mắt, u xơ tử cung, bệnh thận, chàm dị ứng, và một số vấn đề khác. Nhờ Pháp Luân Công, tất cả bệnh đã được chữa khỏi.” Họ đã đo huyết áp và nhịp tim của tôi, tất cả đều tốt.

Vào sáng ngày thứ tư, một bác sĩ và một lính canh đã đến để lấy máu của tôi. Tôi phản đối: “Tôi không bị bệnh. Tại sao các người cần phải lấy máu của tôi?” Họ không trả lời. Tôi nhận ra rằng đây là một thủ tục để xác định người có tiềm năng cho việc mổ cướp nội tạng. Tôi hét lớn hết sức có thể: “Tôi biết rằng các người đang mổ cướp tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống!” Vị bác sĩ cúi đầu xuống. Cả hai đều sững người và im lặng.

Tôi tiếp tục: “Các học viên Pháp Luân Công là những người tốt và không vi phạm bất kỳ luật lệ nào. Cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ là bất hợp pháp. Bác sĩ, xin đừng làm theo mệnh lệnh của Đảng mà phạm tội! Điều đó sẽ mang lại quả báo cho ông!” Họ vẫn đứng đó. Tôi tiếp tục: “Tôi nghe theo lời dạy của Sư phụ của tôi, và từ chối tuân thủ bất kỳ yêu cầu nào của cảnh sát.” Bác sĩ và lính canh rời đi. Tôi hỏi các tù nhân khác: “Có ai trong các bạn đã bị xét nghiệm máu chưa?” Không ai trả lời. Sau một lúc ngập ngừng, một người nói: “Một số thì có, một số thì không.”

Ngày hôm sau, một bác sĩ khác và một lính canh lại đến. Họ đứng bên ngoài cửa và yêu cầu lấy máu của tôi. Tôi nói: “Tôi nghe theo lời dạy của Sư phụ của tôi, và từ chối tuân thủ bất kỳ yêu cầu nào của cảnh sát.” Họ rời đi không nói một lời.

Ngày hôm sau, họ yêu cầu lấy máu một lần nữa. Tôi nói với họ chính xác điều tương tự. Họ lại rời đi. Sau ba ngày liên tiếp, họ không bao giờ yêu cầu tôi làm xét nghiệm máu một lần nữa. Tôi tin rằng, bởi vì câu trả lời của tôi là chiểu theo Pháp, Sư phụ đã bảo hộ tôi.

Một lính canh khóc nức nở

Một ngày nọ, một lính canh đến chỗ tôi và nói: “Bà có người đến thăm ở tầng dưới. Nhưng theo các quy định ở đây, bà phải mặc đồng phục trại giam. Nếu không, tiền thưởng của chúng tôi sẽ bị cắt giảm. Bà hãy mặc đồng phục cho chuyến thăm này và cởi ra sau đó, được không?” Tôi nói: “Tôi không có đồng phục.” Cô ta nói: “Chúng tôi có thể tìm một bộ cho bà.” Tôi từ chối và nói: “Tôi sẽ không mặc nó.”

Cô ta hét lên với tôi: “Bà có muốn đi hay không?” Tại thời điểm đó, tôi không có chấp trước vào bất cứ điều gì, bao gồm cả sinh, tử, và tình. Ý niệm duy nhất trong tâm trí của tôi là cứu người. Tôi trả lời: “Tôi muốn nhìn thấy cô an toàn bây giờ hơn là hối tiếc về những hành động của cô sau này.” Cô ta mở cửa và nói: “Được rồi, đi thôi.”

Cô ta theo tôi xuống cầu thang. Đột nhiên cô ta nói: “Hãy đưa hai tay bà lên đầu.” Tôi trả lời: “Không, tôi chưa bao giờ làm điều đó. Đừng lo, tôi sẽ không tấn công cô.” Cô ta nói: “Nếu bà làm vậy thì sao?”

Tôi nói với cô ta: “Các học viên Pháp Luân Công không có kẻ thù. Sư phụ của tôi giảng: ‘Nếu chư vị không thể yêu kẻ thù của chư vị, thì chư vị không thể đạt viên mãn.’ (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu). Vì vậy, tôi đối xử với tất cả các bạn như người nhà của tôi.”

Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở từ phía sau. Cô ta đã cảm động đến rơi nước mắt bởi lòng từ bi của tôi. Tôi nhớ lại lời dạy của Sư phụ:

“Tôi vẫn thường giảng rằng một người nếu hoàn toàn muốn tốt cho người khác, chứ không có bất kể chút nào mục đích hoặc nhận thức của mình, thì lời nói ra sẽ khiến người nghe rơi lệ.” (Thanh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

“Bà đúng là một vị Thần”

Vào ngày tôi được thả, sĩ quan B lấy ra một hồ sơ dày và xin chữ ký của tôi. Đồng thời, anh ta giở cho tôi xem từng trang hồ sơ và yêu cầu tôi ký. Tôi lặp lại câu trả lời tương tự hết lần này đến lần khác: “Tôi nghe theo lời dạy của Sư phụ của tôi, và từ chối thực hiện bất kỳ yêu cầu nào của cảnh sát.” Mỗi lần tôi từ chối, anh ta đều nói: “Được thôi.” Cuối cùng, một sĩ quan khác gọi tôi lại và nói: “Chúng tôi cần một chữ ký cuối cùng ở đây.” Tôi nói: “Tôi chưa bao giờ ký bất cứ giấy tờ nào. Tôi nghe  theo lời dạy của Sư phụ của tôi và sẽ không tuân theo bất kỳ yêu cầu nào của cảnh sát.” Anh ta nói: “Được thôi.” Anh ta tiến vài bước về phía tôi, giơ ngón tay cái lên và nói: “Bà đúng là một vị Thần.” Rồi anh cúi đầu thật thấp trước tôi và rời đi.

Tôi biết rằng sự bảo vệ thực sự đến từ Sư phụ và Đại Pháp. Sư phụ giảng:

“Có [hiện diện] của Pháp vĩ đại nhường này, trong chính niệm chư vị là đồng tại với Đại Pháp, đó là sự bảo đảm rất to lớn. Khi chính niệm không đầy đủ không phù hợp Pháp thì sẽ thoát ly khỏi lực lượng của Pháp, thì sẽ xuầt hiện sự cô lập không được giúp. Ngay cả là làm các việc Đại Pháp, cũng phải phù hợp với Pháp; nếu không thì không có lực lượng của Pháp.” (Giảng Pháp tại Manhattan [2006])

Sư phụ cũng dạy chúng ta:

“Đặc biệt là đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục, trong ma nạn bức hại thì mỗi suy nghĩ mỗi ý niệm đều rất then chốt. Chư vị làm được tốt hay không tốt, chư vị có thể bị bức hại hay không, chư vị làm được chính hay không chính, bức hại đến mức độ nào, đều có quan hệ trực tiếp với con đường chư vị tự mình đi, và vấn đề mà tư tưởng chư vị suy xét.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp)

Tôi thực sự hiểu rằng, nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, nếu không có Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không làm được như vậy cho đến hôm nay. Không từ ngữ nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Tôi sẽ tinh tấn hơn, và tu luyện như thuở ban đầu. Tôi sẽ làm tốt ba việc, cứu thêm nhiều người hơn, và hoàn thành thệ nguyện tiền sử của tôi!

Con xin cảm ơn Ngài, Sư phụ. Xin cảm ơn các đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/8/明慧法会–当我符合法时-警察就变了-281627.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/21/143337.html

Đăng ngày 27-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share