Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-11-2013]

Trích từ tác giả: Tôi là một đệ tử Đại Pháp đã 90 tuổi. Tôi đã tranh thủ thời gian và tận dụng mọi cơ hội mình có để cứu người. Lớp tuyết dày vào mùa đông lạnh giá không cản được tôi. Tôi đã quấn dây thừng xung quanh bàn chân để không bị trượt. Nhiều người nhìn và hỏi tôi: “Ra ngoài trong thời tiết như này mà bà không sợ bị ngã sao?” Tôi đáp lại với một nụ cười: “Tôi không sợ. Tôi đã có Sư phụ bảo hộ!”

Cuộc đời mới

Tôi có một cuộc sống khó khăn trước khi tu luyện Đại Pháp. Tôi mất cha mẹ từ khi còn nhỏ. Sau đó, như một điều bình thường ở một số nơi của Trung Quốc, bác tôi đã bán tôi cho một người đàn ông lớn hơn tôi 20 tuổi. Tôi đã cưới ông ấy một cách bất đắc dĩ, chúng tôi đã có sáu đứa con.

Chồng tôi mất khi tôi 50 tuổi. Đứa con út của tôi còn chưa kết hôn. Tôi đã khá đau yếu do phải trải qua cuộc sống khó khăn. Tệ hơn nữa, tôi đã trải qua một cơn đột quỵ và trở thành bị liệt. Tồi tệ nhất là việc các con tôi phải chăm sóc tôi. Tôi nghĩ rằng mình đã sống đủ lâu và chỉ muốn chết. Tôi đã than phiền và oán trách cuộc đời thật không công bằng đối với mình.

Trong khoảng thời gian khó khăn này tôi đã có cơ hội tuyệt vời được biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Đó là năm 1997.

Tôi đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp và nó giống như một giấc mơ. Tôi rất phấn khích trong những ngày đầu tu luyện. Không từ ngữ có thể miêu tả niềm hạnh phúc của tôi. Tôi đã hết đau đớn và khổ sở giống như một đứa trẻ vô tư vậy. Tâm tôi tràn đầy sự biết ơn đối với Sư phụ. Nghe có vẻ khó tin, nhưng sau cùng, việc có được cơ hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp theo một cách nào đó đã khiến cho những khổ đau mà tôi phải trải qua trong quá khứ trở nên đáng giá.

Trong vòng hai tháng, tình trạng bại liệt do cơn đột quỵ của tôi đã không còn. Tất cả các dấu vết của bệnh tật đã biến mất. Tôi đã khỏe mạnh trở lại! Tôi đã không còn cần ai chăm sóc cho mình nữa. Tôi cảm thấy trẻ hơn rất nhiều. Kết quả là, gia đình và hàng xóm của tôi đã chứng kiến huyền năng phi thường của Đại Pháp. Họ tin tưởng và ngưỡng mộ Đại Pháp. Các con tôi đã ủng hộ việc tôi tu luyện Đại Pháp.

Sư phụ đã cứu và ban cho tôi một cuộc đời mới. Về bản thân, tôi nguyện hết mình vì Sư phụ và Đại Pháp. Tôi tin tưởng vô điều kiện vào lời nói của Sư phụ và hết lòng tuân theo những chỉ dạy của Ngài.

Học Pháp đã trở thành điều đầu tiên và quan trọng nhất trong thói quen hàng ngày của tôi. Tôi không thể đọc, vì vậy con dâu tôi, cũng là một học viên, đã đưa cho tôi các băng ghi âm và video các bài giảng của Sư phụ. Tôi đã xem và nghe các bài giảng hàng ngày. Lúc mới đầu, tôi đã không thể hiểu chúng. Khi Sư phụ khai mở trí huệ cho tôi, tôi đã bắt đầu hiểu các bài giảng và trở nên nhanh trí hơn. Tôi thích nghe các bài giảng của Sư Phụ. Không gì có thể chiếm lấy thời gian học Pháp của tôi.

Tôi đã tổ chức một nhóm học Pháp với một vài học viên trong làng và các làng lân cận, nhờ vậy chúng tôi có thể cùng nhau đề cao. Nhà của tôi rất sạch sẽ và yên tĩnh nên tất cả mọi người đều thích đến. Vào hàng đêm sau bữa tối, họ đã đến nhà tôi và thay phiên nhau đọc Pháp. Tôi đã lặng lẽ lắng nghe và có thể hiểu được mọi thứ. Sư phụ đã không bỏ rơi tôi. Tôi đã có thể bắt kịp những học viên khác.

Nhóm học Pháp của tôi đã không bị ngừng trệ từ khi nó được thành lập. Chúng tôi vẫn tiếp tục học Pháp thậm chí vào lúc đỉnh điểm của cuộc bức hại. Những gì Sư phụ đã bảo chúng ta làm là tốt nhất và chân chính nhất. Theo như tôi hiểu, Sư phụ là một vị Thần tối cao và Ngài đã an bài mọi thứ. Chúng ta chỉ cần làm theo sự an bài của Ngài.

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) có thể trông rất tà ác và đầy quyền lực, nhưng nó chỉ là một con hổ giấy. Sư phụ đã nói với chúng ta rằng ĐCSTQ tồn tại vì mục đích là sự đề cao của đệ tử Đại Pháp. Một khi hoàn thành vai trò ấy, nó sẽ bị giải thể. Do đó, không cần phải sợ nó. Nó phải sợ chúng ta.

Tu luyện tâm tính

Tôi đã ngộ ra rất nhiều Pháp lý khi nghe các bài giảng của Sư phụ. Tôi đã hiểu rằng Đại Pháp không phải dùng để chữa bệnh khỏe người. Nó là dành cho việc tu luyện, tịnh hóa bản thân, và trở thành một người tốt hơn. Thậm chí, chúng ta sẽ đạt tới tiêu chuẩn của Thần và trở về bản ngã thực sự của mình.

Tôi đã hiểu rằng tu luyện chính là buông bỏ các chấp trước. Tôi đã in sâu Đại Pháp trong tâm và chiểu theo Pháp bất cứ khi nào đối mặt với xung đột hay khi hướng nội. Sư phụ đã giúp tịnh hóa thân thể tôi.

Từ khi bắt đầu tu luyện tôi hiểu rằng không phải lo lắng khi cơ thể gặp bất kỳ một chút khó chịu nào. Sư phụ đã nói với chúng ta rằng người tu luyện không có bệnh. Do đó tôi tin điều này. Dù phải chịu nỗi đau nào đi nữa, tôi đã không coi nó là bệnh. Tôi đã nhớ đến câu: “Nan Nhẫn năng Nhẫn.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân) Tôi đã có thể chịu đựng cơn đau và bình phục mà không bị vấn đề gì.

Sư phụ đã dạy chúng ta cần nghĩ cho người khác, tôi đã thực sự để tâm đến điều này. Tôi cố gắng không làm phiền người khác. Tôi cố gắng giảm bớt những khó khăn và phiền phức của người khác. Tuy đã 90 tuổi nhưng tôi làm hết mọi việc vặt trong nhà. Cuộc sống của tôi rất bình dị. Tôi không yêu cầu chế độ dinh dưỡng đặc biệt. Tôi chỉ đơn giản lấp đầy dạ dày với ba bữa ăn mỗi ngày.

Một cú ngã

Tôi đã bị ngã vào cuối tháng Sáu. Con trai tôi, vốn không phải học viên, đã đưa tôi tới bệnh viện. Bác sĩ đã nói rằng tôi đã bị gẫy nhiều xương giữa vùng xương chậu và đầu gối rồi yêu cầu tôi ở lại bệnh viện. Tôi nghĩ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp. Mình có Sư phụ bảo hộ. Sẽ không có vấn đề gì.” Tôi yêu cầu được về nhà.

Ban đầu, vị bác sĩ không muốn để tôi đi. Sau khi thấy tôi vẫn một mực muốn về, ông ấy đã kê cho tôi rất nhiều thuốc và để cho tôi về nhà. Sau khi trở về nhà, tôi quẳng thuốc đi. Một người con dâu góa bụa của tôi đã đưa tôi về nhà cháu.

Ở nhà con dâu, tôi xem các video bài giảng của Sư phụ mỗi ngày. Con dâu tôi cũng chia sẻ với tôi. Cháu nói: “Sự can nhiễu và bức hại này đã được cựu thế lực an bài. Chúng ta không nên thừa nhận nó. Chúng ta sẽ phủ nhận nó với chính niệm. Chúng ta cũng cần hướng nội để loại bỏ sơ hở qua đó không cho cựu thế lực có cơ hội dùi vào để tiếp tục bức hại mẹ.”

Con dâu tôi nói đúng. Đó là thời điểm để cứu người. Tôi đã bị trượt chân ngã và thậm chí không thể tự đi bộ. Điều này đã ảnh hưởng đến khả năng cứu người của tôi. Đó không phải là an bài của Sư phụ. Tôi không thừa nhận sự bức hại này.

Đầu tiên, tôi đã phát chính niệm để giải thể sự bức hại của tà ác. Sau đó, tôi hướng nội và xem xét lại những hành vi gần đây của mình. Tôi nhận ra rằng mình đã có chút coi thường một đồng tu khác trong nhóm học Pháp. Tôi đã chán ghét việc tu luyện kém tinh tấn cũng như những câu chuyện tầm phào của ông ấy. Tôi đã vô tình tạo ra xung đột giữa các học viên. Tôi đã không ưa ông ấy và không có sự từ bi khi nói chuyện với ông.

Khi nhận ra vấn đề của bản thân, tôi đã rất xấu hổ. Tôi đã nhận lỗi với Sư phụ và sau đó quyết tâm công khai chia sẻ điều này với các học viên. Tôi muốn duy trì nhóm học Pháp tốt và đóng góp cho sự tinh tấn của cả nhóm.

Lúc đầu, con dâu tôi dìu tôi đi bộ vào phòng tắm. Vài ngày sau, tôi đã có thể tự mình làm việc đó! Tôi đã rất lo lắng vì mình không thể ra ngoài cứu người. Một ngày, tôi đã đứng trước ảnh Sư phụ, chắp tay và nói: “Sư phụ, xin hãy giúp con. Con phải hồi phục nhanh chóng để tiếp tục cứu người! Con cũng không nên làm mất thời gian của con dâu con nữa, trong khi cô ấy cũng cần cứu người.”

Tôi ở chỗ con dâu trong vòng một tháng và đã bình phục. Cháu trai đã đến đón và đưa tôi về nhà.

Tất cả thành viên trong gia đình tôi đều nói: “Đúng là phép màu khi một cụ bà có thể phục hồi các xương chân bị gãy như thế này! Nếu bà không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ai mà biết được sẽ mất bao lâu để hồi phục. Sau đó chúng ta sẽ phải chăm sóc bà trên giường. Pháp Luân Đại Pháp quả là tốt!”

Sau việc này, các con tôi ủng hộ hơn nữa cho việc tu luyện Đại Pháp của tôi. Tôi đã nhận ra tầm quan trọng của việc tu luyện tâm tính. Tôi cũng nhận ra rằng tu luyện là cực kỳ nghiêm túc. Nó không phải là trò đùa con trẻ.

Cứu người

Vào 20 tháng 07 năm 1999, ĐCSTQ tiến hành cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Công. Nó đã tuyên truyền rất nhiều sự dối trá và lừa bịp để người dân Trung Quốc ghét Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp. Sư phụ đã bảo chúng ta rằng những người này sẽ mất đi tương lai của họ nếu họ không biết sự thật. Sư phụ từ bi đã yêu cầu chúng ta giảng rõ chân tướng để cứu họ.

Tôi không cho rằng mình đã quá già. Sư phụ yêu cầu chúng ta cứu người, đó là những gì chúng ta nên làm. Vì là đệ tử của Sư phụ, tôi phải nghe theo Ngài. Sư phụ đã không quan tâm đến tuổi của chúng ta khi Ngài truyền Pháp và cứu độ chúng ta. Chúng ta cũng không nên để tâm đến tuổi tác của mình, mà chỉ cần ra ngoài và cứu người.

Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện cả tâm lẫn thân. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp trở nên trẻ trung hơn. Sư phụ đã cứu tôi và biến tôi trở thành một người khỏe mạnh. Nhưng điều đó không phải dành cho tôi để hưởng thụ cuộc sống, nó là dành cho việc cứu người. Tôi có sứ mạng của mình.

Khi đã hiểu các Pháp lý, tôi bước ra và nắm bắt thời gian giảng chân tướng cho những người có duyên.

Trong nhiều năm qua, tôi đã nói cho mọi người về sự thật của Đại Pháp, vẻ đẹp của Đại Pháp và Đại Pháp dạy con người ta trở nên tốt hơn cũng như đạt được sức khỏe tốt như thế nào, Đại Pháp đã phổ truyền trên nhiều nước và các đệ tử Đại Pháp đã liên tục phơi bày sự đàn áp của ĐCSTQ.

Tôi luôn tốt bụng và trung thực. Tôi trông khỏe mạnh và năng động hơn những người cùng tuổi. Tôi là một phần của sự thật mà có thể thách thức sự dối trá. Đôi khi tôi không cần nói nhiều, khi người khác biết tuổi của tôi và nhìn khuôn mặt tôi thì họ đã tin những gì tôi nói. Có rất ít người đã không hiểu được sự thật mà tôi nói với họ.

Sau khi tờ Đại Kỷ Nguyên bắt đầu khuyến khích người dân thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới, tôi đã theo sát bằng việc giúp người dân thoái đảng khi giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Tôi đã bắt đầu với làng của mình. Tôi đến từng nhà để giúp người dân thoái ĐCSTQ. Tôi đã không để sót một hộ gia đình nào. Sau khi làm xong ở làng mình, tôi đã giúp các bạn cũng như thành viên trong gia đình tôi thoái khỏi ĐCSTQ.

Sau đó, tôi đã lấy tài liệu giảng chân tướng, một cái bút cùng một quyến sổ và đi tới chợ để giúp nhiều người hơn nữa. Chợ được tổ chức năm ngày một lần. Tôi đã tới hầu hết các chợ. Do bàn chân bị bó khi còn nhỏ, một điều thông thường đối với phụ nữ ở tuổi tôi, nên tôi đã không thể đi bộ một cách dễ dàng. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi cứu người.

Tại phiên chợ, khi nhìn thấy những người già hơn mình, tôi sẽ đi ngang qua một cách chậm rãi và chào họ: “Xin chào! Tôi sẽ nói cho bạn vài tin tốt lành. ĐCSTQ đã giết quá nhiều người và đã làm đủ thứ xấu. Giờ ông trời sẽ trừng phạt nó. Bất cứ ai là thành viên của ĐCSTQ hoặc các tổ chức của nó thì sẽ bị trừng phạt cùng với ĐCSTQ. Nếu bạn thoái ĐCSTQ thì Sư phụ tôi sẽ bảo hộ cho bạn. Bạn sẽ tránh được thảm họa. Đây chẳng phải là những tin tốt sao? Nó còn không tốn của bạn xu nào. Bạn sẽ an toàn và không mất gì cả.”

Sau đó tôi sẽ giảng cho họ sự thật về Đại Pháp và nhắc họ nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Hầu hết mọi người sẽ thoái. Có rất ít người từ chối. Khi một người đồng ý thoái tôi bảo họ điền tên vào cuốn sổ của tôi.

Với những người trẻ, tôi đã vẫy họ cùng một nụ cười: “Đến đây! Bà có những tin tốt.” Hầu hết mọi người sẽ tới chỗ tôi. Một số người nói: “Bà đã khá lớn tuổi. Bà có những tin tức tốt đẹp nào chứ?” Họ sẽ không tới. Tôi chỉ đơn giản là đáp lại một cách thiện ý: “Tôi đã già. Trông cậu trẻ như cháu của tôi vậy. Tôi không định lừa dối cậu. Nó là tốt cho tất cả mọi người.” Họ đã thay đổi quan điểm và đến chỗ tôi. Tôi sau đó đã giảng chân tướng cho họ.

Tôi đã có thể giúp một vài người tại mỗi chợ. Nhiều người ở chợ đã biết tôi. Họ đã thích và mong đợi tôi đến. Họ gọi tôi là “Bà cụ Pháp Luân Công”. Tôi biết rằng điều này nghe không đúng. Đó là do tôi đã tu luyện Đại Pháp. Cách họ đối xử với tôi đã thể hiện sự tôn trọng của họ đối với Đại Pháp và nên là như vậy. Vì nếu không có Đại Pháp thì họ đã không ở đây hôm nay.

Sư phụ đã nói với chúng ta nhiều lần: tất cả mọi người trên thế giới đều đến vì Đại Pháp. Thật không may là họ đã bị lừa bởi những điều dối trá của ĐCSTQ. Tôi không thể chỉ trích họ. Họ cần sự giúp đỡ của chúng ta. ĐCSTQ mới là thủ phạm phải chịu trách nhiệm cho cuộc bức hại này.

Ngoài việc giảng chân tướng trực diện, tôi cũng phân phát các tài liệu và đĩa DVD Thần Vận. Trong nhiều năm qua, con dâu tôi đã làm một ba lô lớn cho tôi đựng các tài liệu cùng đĩa DVD và nhờ vậy mà người khác không nhìn thấy tôi mang gì bên trong.

Mỗi lần có một phiên chợ lớn trong làng, tôi sẽ chuẩn bị các tài liệu giảng chân tướng và đem đến chợ để cứu người. Đối với những người minh bạch chân tướng, tôi sẽ tặng họ các đĩa DVD. Nếu họ không biết sự thật thì tôi sẽ không tặng bất kỳ đĩa DVD nào.

Tôi trân quý các đĩa DVD và thường bảo những người được tặng nâng niu chúng. Tôi đã nói với họ rằng các đĩa DVD này là vô giá. Những người không có duyên phận không thể mua được nó dù trả bao nhiêu tiền đi nữa. Tuy nhiên, những người có duyên tiền định có thể được tặng các đĩa DVD miễn phí. Tôi đã dặn họ để các đĩa DVD này lên trên những đĩa khác sau khi xem xong. Nhiều người đồng ý làm như vậy.

Mọi người đều yêu thích các đĩa DVD Thần Vận. Sau khi kết thúc phiên chợ, tôi không bao giờ còn sót lại đĩa DVD nào. Tôi đã giúp nhiều người thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên đới tại mọi phiên chợ. Thỉnh thoảng tôi giúp hơn 10 người. Có khi lên đến 20 người. Chúng sinh đang chờ đợi và hi vọng các đệ tử Đại Pháp cứu họ. Tôi tự nhắc nhở bản thân không được buông lơi. Tôi cần phải duy trì cảm giác cấp bách.

Tôi sống gần trung tâm của làng. Mọi lúc khi có ai đó đi qua, tôi sẽ gọi và tặng họ một đĩa DVD Thần Vận. Mọi người đều đã lấy các đĩa DVD vì họ biết tôi là người tốt và sẽ không hại họ.

Khi mọi người khát và tìm nước uống, tôi bảo họ vào nhà mình. Tôi sẽ mời nước và giảng chân tướng cho họ.

Tôi đã tranh thủ thời gian và tận dụng mọi cơ hội mình có để cứu người. Thỉnh thoảng thời tiết trở nên xấu. Nhiều người nhìn tôi và hỏi: “Bà ra ngoài trong thời tiết như vậy. Bà không sợ bị trượt ngã sao?” Tôi đáp lại với một nụ cười: “Tôi không sợ. Tôi đã có Sư phụ bảo hộ!”

Có một vài mỏ vàng gần ngôi làng của chúng tôi. Các quan chức thôn đã kiếm được rất nhiều từ những mỏ vàng này. Mỗi khi vào đợt bầu cử, họ ghé thăm từng nhà để có được phiếu bầu. Không quan trọng là ai tới, tôi đều nói một cách nghiêm túc: “Chỉ khi ông tin tưởng Đại Pháp và ủng hộ cũng như bảo vệ đệ tử Đại Pháp thì tôi mới bầu cho ông.” Tôi tận dụng cơ hội để nói cho họ sự thật.

Đáp lại nỗ lực của nhóm chúng tôi trong làng, mỗi nhiệm kỳ các quan chức trong làng đều biết được sự thật. Thậm chí mặc dù cuộc đàn áp đã diễn ra rất tàn bạo ở Trung Quốc, tình hình vẫn trôi chảy và êm thấm trong làng của chúng tôi. Không học viên nào đã bị bắt. Các quan chức làng tôi đã ra tay giúp đỡ. Họ bí mật bảo vệ chúng tôi và đã chọn lựa một tương lai tốt đẹp cho bản thân họ. Chúng tôi đều thấy vui cho họ và biết ơn Sư phụ.

Vào một tối, sau khi các học viên rời khỏi nhóm học Pháp, tôi đã quên đóng cửa. Một vài cán bộ tuần tra làng đã lẻn vào nhà tôi và nghe trộm cuộc nói chuyện giữa tôi với một học viên ở làng khác. Khi học viên này trở về nhà sau 10 giờ tối, có sáu cán bộ tuần tra đã chặn cô lại và ép cô giao nộp các tài liệu của mình cho họ. Cô đã kiên quyết từ chối và trốn thoát.

Hôm sau tôi nghe được điều này. Tôi đã không oán ghét các nhân viên tuần tra. Tôi nhớ đến lời của Sư phụ:

“Từ lâu tôi đã giảng cho chư vị rồi, đã là đệ tử Đại Pháp mà xét, đã là một người tu luyện mà xét, tôi nói rằng người tu luyện là không có kẻ địch; chư vị chỉ có vai trò độ nhân, không có vai trò dùng phương cách của con người và dùng cái lý của con người để trừng trị con người cũng như phán quyết con người. Đó là vấn đề căn bản!” (Giảng Pháp tại thành phố Chicago)

Tôi cũng nhớ đến những lời của Ngài trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002”:

“Ở đâu xuất hiện vấn đề, ở đó cần chư vị đến giảng rõ chân tướng, đến cứu độ. Khi gặp khó nạn thì không được lảng tránh. Khi thấy những gì gây tổn thất cho chúng ta, khi thấy chướng ngại trong chứng thực Pháp của chúng ta, thì không được lảng tránh, [mà] cần phải đối diện với chúng mà giảng rõ chân tướng, mà cứu độ chúng sinh. Đây là từ bi của đệ tử Đại Pháp, đây là việc chúng ta cứu độ chúng sinh.”

Tôi đã tới thăm người phụ trách đơn vị điều tra và giảng chân tướng cho anh ấy. Sau đó tôi đã nói với anh: “Người mà các anh chặn tối qua là người họ hàng của tôi. Cô ấy là một người rất tốt. Nếu anh vẫn tiếp tục sách nhiễu cô ấy thì anh sẽ phải đến nhà tôi và chịu trách nhiệm với tôi.”

Anh ấy đã ngay lập tức xin lỗi. Sau này tôi đã nghe được từ các học viên rằng cô ấy đã gặp lại họ ở chợ. Họ đã xin lỗi cô ấy. Những sự cố như vậy rất ít.

Giải cứu các học viên

Sư phụ đã giảng rằng các đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể:

“Việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.”

Ngoài việc tổ chức nhóm học Pháp, tôi cũng nỗ lực để giải cứu các học viên. Bất cứ khi nào tôi nghe thấy việc một học viên bị bắt, tôi sẽ cảm thấy nó rất hệ trọng và phát chính niệm trợ giúp.

Việc giảng chân tướng của đệ tử Đại Pháp là để cứu người. Nó là tốt đẹp và chân chính nhất. Họ không nên bị bắt giữ bởi chính quyền. Làm thế nào mà họ dám bức hại đệ tử Đại Pháp? Khi phát chính niệm, tôi đã có một niệm yêu cầu thả các học viên ngay lập tức.

Sư phụ chăm lo cho tất cả đệ tử. Tà ác không xứng được can thiệp vào! Tôi coi tà ác rất nhỏ bé. Tôi không bao giờ xem trọng chúng. Tôi không sợ chúng. Chúng mới là kẻ phải sợ vì tà không thể thắng chính.

Vài năm trước, con dâu tôi đã bị bắt bởi ĐCSTQ. Vì cháu sống trong thành phố nên khi tôi biết được điều này thì cháu đã bị chuyển đến một trung tâm tẩy não cách nhà tôi khoảng 1.000km.

Tôi đã không minh bạch về các Pháp lý tại thời điểm đó. Tôi đã đối đãi với bức hại như là sự bức hại giữa hai nhóm người. Tôi ghét cảnh sát và những người đến từ Phòng 610. Tôi xem họ như quỷ dữ. Tôi đã nguyền rủa họ và hi vọng rằng họ sẽ gặp báo ứng. Nhưng tôi đã không từ bi và đã không đạt được tiêu chuẩn của Pháp.

Khi nghe về việc con dâu tôi bị bắt giữ trái phép, tôi đã ngay lập tức đi đến trung tâm tẩy não. Tôi kêu lớn bên ngoài trung tâm tẩy não và cửa đã mở ra. Có người ra hỏi: “Bà đang làm gì ở đây thế?”

Tôi nói rất nghiêm túc: “Con dâu tôi đã bị chuyển đến đây. Cô ấy không làm điều gì xấu hay vi phạm pháp luật. Thả cô ấy ra ngay lập tức! Nếu các ông không làm thế, các ông sẽ gặp quả báo và chết một cách thảm khốc!”

Tôi không sợ mà còn mắng họ. Họ không nói bất cứ điều gì và cũng không thả con gái tôi. Tôi kiên quyết đến đó bốn lần. Lần cuối cùng, tôi đã tự nhủ: “Tôi sẽ không về cho đến khi cô ấy được thả!” Trung tâm tẩy não đã rất miễn cưỡng thả con dâu của tôi ra.

Ngay sau đó, một học viên trẻ khác đã bị bắt giữ trong trung tâm tẩy não. Tôi đã quay trở lại đó. Ban đầu họ đã không mở cửa. Tôi đã dùng cây gậy của mình gõ lên cánh cửa sắt.

Cuối cùng thì cửa cũng mở ra, tôi nói: “Kẻ ác không làm điều gì tốt đẹp.” Họ hỏi tôi: “Cái gì là ác?” Tôi đã trả lời: “Những người làm việc xấu là những người xấu. Các đệ tử Đại Pháp là những người tốt. Các ông bắt giữ đệ tử Đại Pháp, do vậy các ông là những kẻ xấu ác. Thả anh ấy ra ngay lập tức! Nếu không trời sẽ không cho các ông chết tử tế đâu!”

Tôi đã đến năm lần. Cuối cùng người học viên cũng được thả. Trong thời gian tạm giam, người học viên này đã có chính niệm mạnh mẽ và không hợp tác với tà ác.

Khi tôi chia sẻ kinh nghiệm này với những người khác, họ đã có những ý kiến khác nhau. Một số nghĩ rằng tôi đã làm tốt và không có sợ hãi. Một số khác lại nghĩ tôi đã không từ bi và đã dùng ác để trị ác. Tôi đã không nghĩ có gì sai trong các hành xử của mình.

Sau này, khi đã học Pháp và hiểu được nhiều hơn các Pháp lý. Tôi đã hiểu rằng cuộc bức hại không đơn thuần là cuộc bức hại giữa hai nhóm người. Nó đã được an bài bởi cựu thế lực. Sư phụ không thừa nhận sự bức hại này. Những người xấu bức hại đệ tử Đại Pháp trong thế giới con người đã bị điều khiển bởi sinh mệnh tà ác trong các không gian khác.

Những người xấu không chủ ý làm điều xấu. Họ phải đối mặt với kết cục bi thảm. Họ là những nạn nhân. Tôi không nên oán ghét họ. Tôi nên thông cảm cho họ. Sau đó tôi đã thay đổi suy nghĩ của bản thân. Sư phụ đã loại bỏ đi các vật chất xấu giúp tôi. Tôi đã không có bất kỳ ý nghĩ tiêu cực nào về những thủ phạm. Tôi đã khởi tâm từ bi. Những nỗ lực cứu người của tôi đã trở nên hiệu quả hơn.

Những năm này, tôi đã cố gắng hết sức làm theo những yêu cầu của Sư phụ. Tôi không có bất kỳ sự hối hận nào nhưng cũng không tự mãn. Đây là trách nhiệm và bổn phận của tôi. Chính Pháp vẫn chưa kết thúc. Tôi sẽ tiếp tục tinh tấn và làm tốt ba việc để đền đáp ơn cứu độ của Sư phụ.

Xin cảm tạ Sư phụ từ bi! Cảm ơn các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/7/明慧法会–救人不分年龄大小-281576.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/10/143113.html

Đăng ngày 18-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share