Bài viết của Tây Viện, một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-05-2013] Em trai tôi là người có năng khiếu trong nhiều lĩnh vực: cậu ấy rất giỏi thể thao và viết lách. Cậu cũng là một người có khả năng diễn thuyết. Thực tế, cậu ấy đã đạt giải nhất trong cuộc thi hùng biện ở trường Đại học. Thỉnh thoảng cậu ấy cũng đăng các bài viết của mình trên mạng. Trong công việc cậu ấy cũng giỏi như vậy. Cậu nổi tiếng nhờ sự sáng tạo, kĩ năng lên kế hoạch kinh doanh và quản lý. Mặc dù ông chủ và đồng nghiệp đều công nhận cậu là người có tài trong kinh doanh, nhưng công ty riêng của cậu ấy lại không được may mắn lắm. Chỉ một vài năm gần đây thì việc kinh doanh mới bất ngờ khởi sắc và mọi thứ bắt đầu trở nên rất thuận lợi. Cậu kết luận: “Hẳn là tôi đã được hưởng phúc lành vì tôi ủng hộ Pháp Luân Công!”

Sau đây là câu chuyện của em trai tôi

Cha mẹ và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công

Gia đình tôi rất hạnh phúc. Cha mẹ tôi đều tốt nghiệp Đại học từ thập niên 60. Em trai và tôi không hề gây chuyện hay làm cha mẹ lo lắng kể từ khi chúng tôi còn bé. Nhưng mọi thứ đã thay đổi từ khi cha tôi đi công tác năm ông 39 tuổi. Ông đã bị đột quỵ và bất tỉnh. Bảy ngày sau khi được phẫu thuật não, ông mới tỉnh lại. Ông phải nằm liệt giường hơn một năm. Ông đã luyện tập để có thể đi lại được, nhưng sức khỏe ông không bao giờ có thể phục hồi hoàn toàn. Ông cũng không thể làm việc được nữa.

Lúc cha tôi bị đột quỵ, tôi lên bảy còn em trai lên năm tuổi. Lúc đó mẹ tôi là một giáo viên, và mọi thứ đổ lên vai bà ấy. Bà phải làm việc và chăm sóc cho cha tôi, em tôi và tôi. Điều đó làm tổn hại đến sức khỏe bà. Bà được chẩn đoán mắc bệnh dạ dày, viêm khớp, bệnh khớp, thần kinh, viêm hầu họng chỉ trong một vài năm. Bà đã từng nói đùa rằng: “Cả người của tôi không còn chỗ nào tốt trừ lá phổi.”

Một phép màu đã xảy ra khi cha mẹ tôi bắt đầu luyện tập Pháp Luân Công vào năm 1996. Họ đều trở nên khỏe mạnh và không còn bệnh tật! Từ đó đến nay đã được 17 năm. Họ không bao giờ bị bệnh nữa. Họ đều đã trên 70 tuổi, nhưng hoàn toàn khỏe mạnh.

Bất chấp sự thật rằng theo Hiến pháp Trung Quốc, công dân Trung Quốc có quyền tự do tín ngưỡng, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công từ năm 1999. Sau một vài năm quan sát, tôi đã nhận ra rằng tất cả những lời tuyên truyền của chế độ Trung Quốc chống lại Pháp Luân Công đều không đứng vững trước những phân tích logic thông thường. ĐCSTQ dựng lên những lời bịa đặt về Pháp Luân Công cũng tương tự như cách nó đã thực hiện trong những cuộc vận động Chính trị trước đây, chỉ khác ở chỗ nội dung và phương thức đàn áp đã trở nên thâm hiểm hơn.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2003, mặc dù tôi rất bận rộn  trong việc quản lý một phòng ban ở một Công ty nước ngoài. Chỉ một thời gian ngắn sau khi bắt đầu tu luyện, tôi trở nên khỏe mạnh hơn và tràn đầy năng lượng. Tôi cũng trải qua một số hiện tượng được miêu tả trong sách Chuyển Pháp Luân. Tôi thấy rằng tu luyện Pháp Luân Công vượt xa khoa học hiện đại. Khi tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công, tôi bắt đầu thấy được những không gian khác qua thiên mục của mình.

Em trai tôi không tu luyện Pháp Luân Công, nhưng cậu ấy biết phân biệt đúng sai, đặc biệt trong vấn đề tự do tín ngưỡng. Cậu ấy đã rất ủng hộ niềm tin của cha mẹ và tôi đối với Pháp Luân Công.

Nhiều năm trước cậu đã tìm ra phần mềm vượt qua tường lửa của Trung Quốc. Cậu có thể truy cập những địa chỉ bên ngoài Trung Quốc và đọc nhiều báo cáo truyền thông về Pháp Luân Công, giúp cậu hiểu được Pháp Luân Công và củng cố thêm sự ủng hộ của cậu ấy đối với Pháp Luân Công.

Hành động dũng cảm của em trai tôi

Năm 2008, mẹ và tôi bị bắt trong khi đang chia sẻ chân tướng về Pháp Luân Công. Chúng tôi bị cảnh sát đưa đi và có thể bị ra tòa. Điều này thật vô lý vì Điều 35 của Hiến pháp Trung Quốc cho phép công dân Trung Quốc có quyền tự do ngôn luận.

Khi em tôi nghe tin chúng tôi đối mặt với việc bị đưa ra tòa, nó đã nhanh chóng quay về nhà và liên lạc với các học viên Pháp Luân Công khác để giải cứu chúng tôi. Trong khi làm việc với các học viên, em tôi thấy rằng họ là những người chân thật, nhiệt tình và tốt bụng nhất mà cậu từng gặp. Cậu nói rất tốt về họ. Cậu còn nói: “Các học viên Pháp Luân Công thật tốt bụng! Tôi có thể trông cậy vào họ khi cần, hơn cả bạn bè và người thân nữa.”

Em tôi thuê Luật sư ở địa phương và từ Bắc Kinh. Cậu cũng phát biểu trước tòa với vai trò công dân biện hộ. Cậu nói với Thẩm phán rằng “Pháp Luân Công dạy cho học viên làm người tốt. Không có Luật nào ở Trung Quốc chống lại Pháp Luân Công cả. Tất cả những điều mẹ và chị tôi đã từng làm là cố gắng trở thành người tốt hơn bằng cách làm theo những lời dạy trong Pháp Luân Công. Họ vô tội!”

Em trai tôi đã viết và trình bày phần bào chữa gần 10.000 chữ Hán. Cậu bị Thẩm phán cắt ngang hết lần này đến lần khác, nhưng cậu rất kiên định trong việc bảo vệ mẹ và tôi. Thẩm phán cuối cùng phải ra lệnh cho cậu không được nói, nhưng hành động dũng cảm và chính niệm của cậu đã khiến cho Luật sư, những người dự thính, và kể cả cảnh sát rất cảm phục. Họ còn nói rằng Trung Quốc sẽ trở nên thật tốt đẹp nếu ai cũng dám lên tiếng vì công lý như em trai tôi.

Cuối cùng tôi bị kết án tù, theo chính sách đi ngược lại Hiến pháp của Trung Quốc đối với Pháp Luân Công. Cai ngục đã không cho tôi ăn, đánh đập và không cho tôi ngủ trong nhiều ngày. Khi em trai nghe tin về tình hình của tôi, cậu đã yêu cầu nhà tù chấm dứt hành vi đó nếu không cậu sẽ kiện. Cậu cũng báo cáo hành vi đó lên Cục quản lý nhà tù. Cậu yêu cầu điều tra sự ngược đãi và nói với họ rằng cậu sẽ phản ánh tình huống này cho truyền thông nước ngoài.

Em trai tôi liên lạc với một vài Cơ quan truyền thông Trung Quốc ở nước ngoài, như China Gaze, Thời báo Đại Kỷ Nguyên, Đài Phát thanh Hy vọng (Sound of Hope), và nhờ họ báo cáo về câu chuyện của tôi. Bài bào chữa của cậu còn được đăng lên trang web Minh Huệ Net. Một loạt báo cáo truyền thông đã khiến kẻ xấu kinh sợ và kết thúc sự ngược đãi mà tôi phải chịu trong tù.

Sau khi tôi được thả, em trai nói với tôi rằng: “Ban đầu em đã định đưa tiền cho họ (cai ngục trong tù), để họ chấm dứt hành hạ chị, nhưng em đã đổi ý sau khi đọc báo cáo của truyền thông mô tả việc bức hại các học viên Pháp Luân Công trong tù. Nếu em đưa tiền thì sẽ chỉ khuyến khích hành vi ngược đãi đó! Họ chỉ dừng lại khi em liên lạc với truyền thông nước ngoài và vạch trần những điều họ đã làm đối với chị trong tù!”

Cậu nói: “Em không sợ họ! Em sẽ vạch trần họ nếu họ dám thực hiện tội ác với chị của em!”

Cuối cùng Cục quản lý nhà tù hứa với em trai tôi rằng tôi sẽ được yên ổn. Người quản lý nhà tù đã đến nói với tôi rằng tôi sẽ được yên thân vì em trai tôi đã vạch trần sự ngược đãi.

Một vài gia đình học viên Pháp Luân Công đã cảm thấy được khích lệ sau khi đọc bài bào chữa của em trai tôi trên trang web Minh Huệ Net. Họ đã liên lạc với em tôi và thảo luận cách để giải phóng gia đình họ đang bị giam giữ. Em tôi đã rất nhiệt tình và giúp họ bất cứ điều gì. Cậu còn nói với một học viên Pháp Luân Công đang bị xét xử giống như trường hợp của tôi trước đây rằng: “Nếu cần giúp đỡ hãy cho tôi biết. Tôi sẽ giúp bằng tài chính hay bất kì điều gì khác có thể.”

Một học viên Pháp Luân Công, người ban đầu bị kết án hơn 10 năm tù, đã được thả năm 2012 trước hạn tù. Gia đình của anh ta vẫn nhớ những điều em tôi đã giúp họ và gửi tin nhắn cho em tôi để báo tin vui.

Sau khi mẹ tôi và tôi được thả vào năm 2011, em tôi đến thăm và đưa cho tôi một túi tài liệu thông tin về Pháp Luân Công. Cảnh sát đã không tìm thấy chúng khi lục soát nhà tôi. Em tôi đã giữ chúng trong két sắt ngân hàng trong ba năm tôi ở tù.

Ủng hộ Đại Pháp được phúc báo, công việc kinh doanh trở nên phát đạt

Hành động chính nghĩa của em tôi chắc hẳn đã mang đến may mắn cho bản thân. Trước đây cậu đã lập Công ty riêng và đã đầu tư rất nhiều tiền qua các năm. Cậu đã dành nhiều thời gian mỗi ngày để xây dựng Công ty, nhưng vẫn không có lợi nhuận, ngay cả hòa vốn cũng không.

Thật thú vị, việc kinh doanh của cậu đột nhiên phát đạt sau khi tôi và mẹ được thả.

Cậu đã tìm cách đăng kí tên thương hiệu để khôi phục lại Công ty của mình, nhưng cái tên cậu chọn đã bị đăng kí. Cậu phải miễn cưỡng chọn một cái tên khác. Nhưng rốt cuộc mọi người lại thích tên mới này hơn. Mọi người nói rằng tên mới này nghe rất may mắn, dễ nhớ và phù hợp hơn với Công ty.

Công ty của cậu bắt đầu phát đạt sau một vài dự án thành công với một Công ty nổi tiếng. Từ đó nhanh chóng thu hút nhiều khách hàng mới. Em tôi không còn phải làm việc nhiều giờ. Việc kinh doanh vận hành như một cỗ máy được tra dầu nhớt đầy đủ. Chi phí quản lý và lương được giảm thiểu tối đa, mà công ty vẫn đem lại lợi nhuận rất cao.

Hai vợ chồng em trai tôi đã tham gia một tour du lịch đến Đài Loan vào năm 2012 và muốn nhân cơ hội xem buổi ra mắt biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận tại Đài Loan. Tuy nhiên, trưởng nhóm du lịch e ngại chính quyền ĐCSTQ nên đã ngăn mọi người đi xem buổi biểu diễn. Họ đã tranh luận nảy lửa với người trưởng nhóm.

Khi mọi người sắp bỏ cuộc, em tôi đã nói: “Chỉ là một buổi diễn thôi mà. Có gì phải sợ? Họ (ĐCSTQ) có thể làm gì chúng ta? Bỏ tù tôi ư? Tôi không bao giờ vào đó cả. Nếu thế tôi sẽ vào đó xem thế nào!” Mọi người khác trong đoàn đều sững sờ, nhưng họ nhanh chóng hô lên đồng thanh: “Đúng đấy! Có gì phải sợ? Đi thôi! Cùng đi xem biểu diễn nào!” Họ đã xem và trở về Trung Quốc an toàn. Em tôi và vợ đã được truyền thông Đài Loan phỏng vấn. Em tôi đã phát biểu trong cuộc phỏng vấn: “Tôi hi vọng rằng Thần Vận sẽ biểu diễn ở Trung Quốc một ngày nào đó!”

Chuyến đi có tác động khá lớn đến em trai tôi. Vào ngày thứ hai ở Đài Loan, cậu đã gửi cho tôi hai tấm hình qua internet. Một tấm là hồ hoa súng ở Đài Loan vì cậu biết tôi thích hoa súng. Tấm kia là ảnh học viên Pháp Luân Công ở Đài Loan nâng cao nhận thức về cuộc bức hại Pháp Luân Công cho du khách.

Sau khi về, cậu nói đi nói lại với tôi: “Pháp Luân Công có mặt ở khắp thế giới!” “Có những tấm biển ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ trên tường lớn ở khắp các con đường ở Đài Loan.” Tôi đáp lại: “Một ngày nào đó Trung Quốc cũng sẽ như thế!”

Cậu cũng đồng ý với tôi như vậy.

Mặc dù em trai tôi chưa bao giờ cố ngăn tôi nói rõ chân tướng về cuộc đàn áp Pháp Luân Công, cậu luôn rất lo lắng cho an toàn của tôi. Khi đến thăm tôi, cậu sẽ nhìn xung quanh nhà và bảo tôi cất sách và tài liệu Pháp Luân Công [phòng khi cảnh sát đến và lục soát]. Tuy nhiên, cậu đã thôi càu nhàu về sự an toàn của tôi sau khi từ Đài Loan trở về. Cậu còn đùa tôi: “Bà chị thân mến của em, cái này (thiết bị dùng để sản xuất tài liệu Pháp Luân Công) đắt hơn cả iPhone đấy!” Nhưng cậu cũng thành thực nói tiếp rằng: “Nếu bất kì khách hàng nào của em nói ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo,’ em sẽ giảm giá cho họ.”

Đặc biệt, doanh thu của cậu tăng đột biến trong thời gian cậu đi Đài Loan. Doanh thu hàng ngày vượt ít nhất là 50% so với cùng ngày tháng trước. Doanh thu trong hai tháng tiếp theo đạt mức kỉ lục kể từ khi cậu bắt đầu kinh doanh!

Cuối năm 2012, em tôi có một người bạn muốn hợp tác làm ăn chung. Người bạn này sở hữu một Công ty lâu năm có tăng trưởng ổn định và tỷ lệ sinh lời đầu tư cao. Ông đã chọn em tôi vì ông kính trọng tính cách và tài năng của cậu.

Công ty thứ hai của họ đã khai trương vào mùa xuân 2013.

Có thể là ngẫu nhiên, nhưng em tôi tin chắc rằng sự nghiệp của cậu thành công bởi vì cậu đã ủng hộ Pháp Luân Công nên được phúc báo.

Nhân dịp kỉ niệm 21 năm ngày Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền, gia đình tôi và tôi xin cảm tạ Sư tôn từ bi vĩ đại. Tôi hi vọng người dân thế giới hãy hiểu rõ chân tướng về Pháp Luân Công, đừng bỏ qua cơ duyên vạn cổ này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/21/弟弟支持大法-生意蒸蒸日上-274112.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/2/140241.html

Đăng ngày 05-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share