Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-01-2013] Tôi là một phụ nữ 73 tuổi có những người con trưởng thành đã hoàn toàn ủng hộ niềm tin và việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi trong những năm qua.
Những người cai ngục cảm động bởi bức thư của người con trai
Tôi bị bắt và bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức vào năm 2001. Người con trai cả của tôi đã viết cho tôi một bức thư trong đó miêu tả tôi là một người mẹ vĩ đại, người không chỉ nuôi dạy tốt con cái, mà còn đối xử chân thành với hàng xóm, bè bạn và những người lạ. Cậu ấy nói rằng sự trưởng thành và những thành tựu của các con là kết quả trực tiếp từ sự ảnh hưởng của mẹ. Con trai tôi cũng viết rằng cậu ấy ủng hộ hoàn toàn niềm tin của tôi, và tin tưởng vào sự lựa chọn của tôi, vì cậu ấy đã chứng kiến những cải thiện về tâm tính của tôi nhờ vào việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Một người cai ngục nói với tôi: “Theo luật ở đây, chúng tôi sẽ không cho bà đọc bức thư của con trai. Nhưng bức thư này viết hay đến nỗi đã khiến chúng tôi cảm động. Làm thế nào mà bà đã nuôi dạy các con để khiến họ trở nên tốt và có hiểu biết như thế?” Tôi trả lời: “Tôi đã cố gắng là một người tốt trước khi biết về Pháp Luân Công và rất nghiêm khắc với các con. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã chú ý nhiều hơn đến tính cách của chúng. Tôi thật sự không có bất kỳ bí quyết nào trong việc nuôi dạy con cái ngoại trừ theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.” Người lính canh không ngừng cười: “Vâng, lại là Nó. Tôi thấy rằng bà đã đồng hóa với Chân – Thiện – Nhẫn.”
Làm kinh sợ các cai ngục
Con trai thứ hai của tôi là một người nóng tính, mặc dù cậu ấy rất biết lý lẽ. Cậu ấy đã đến thăm tôi ở trại lao động cưỡng bức. Các cai ngục muốn lôi kéo con tôi để giúp “chuyển hóa” tôi (ví dụ: thuyết phục tôi từ bỏ Pháp Luân Công), vì thế họ đã nói chuyện với cậu ấy trước tiên. Con tôi trả lời: “‘Chuyển hóa à?’ Các anh muốn tôi chuyển hóa bà ấy thành gì? Có gì sai khi mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Công? Khi bà bị bệnh mãn tính và liệt giường, tôi không thấy các anh giúp chuyển hóa bệnh tật của bà. Bây giờ bà đã phục hồi sức khỏe nhờ tu luyện, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai cố ‘chuyển hóa’ mẹ tôi!” Các cai ngục trả lời: “Tốt thôi, chúng tôi không thể cho anh gặp bà ấy, nếu thái độ của anh như thế này.” Con tôi nói: “Luật nào cho phép các anh không thể để tôi gặp bà ấy? Việc không cho phép tôi gặp mẹ biểu lộ là các anh đã làm điều xấu với bà. Để tôi nói cho các anh biết, tôi có thể đánh nhừ tử các anh cùng với tất cả cai ngục khỏe mạnh trong trại này! Tôi cho các anh xông vào cùng một lúc đấy. Tôi không quan tâm nếu các anh có cho tôi gặp bà không, tôi sẽ gặp mẹ mình ngày hôm nay! Và tôi muốn biết các anh có ngược đãi bà không. Nếu các anh dùng bất kỳ phương thức tra tấn nào với mẹ tôi, tôi sẽ không rời đi hôm nay.” Con tôi tiếp tục dọa nạt họ, cho đến khi các cai ngục hoảng sợ: “Không. Không ai đụng đến mẹ anh cả.” Vì vậy con tôi nói: “Tại sao tôi không thể gặp bà ấy?” Các cai ngục không có sự lựa chọn nào ngoài việc cho mẹ con tôi gặp nhau.
Khi chúng tôi gặp nhau, các cai ngục còn nán lại xung quanh để cố nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi. Con tôi nói với họ: “Hãy đi càng xa càng tốt. Tôi đang nói chuyện với mẹ mình. Tại sao các anh muốn nghe?” Vì thế họ đã bỏ đi. Tôi nói với con trai: “Con cần phải dùng từ bi để nói chuyện với người khác.” “Người xấu nên bị đối xử theo những cách đó,” con tôi nói: “Mẹ, con không thể tốt với những người này, nhưng con biết Chân – Thiện – Nhẫn là tốt, và con ủng hộ mẹ tu luyện Pháp Luân Công.” Khi con tôi ra về, các cai ngục đã đưa cho cậu ấy một tấm thẻ mời đặc biệt có thể đến thăm tôi bất cứ lúc nào.
Kết quả kiểm tra khó tin
Người con trai út của tôi là một huấn luyện viên thể dục. Cậu ấy không những ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Công, mà còn tin vào những bài giảng Pháp. Vào thời điểm con tôi đang chuẩn bị cho một kỳ thi quốc gia cho những huấn luyện viên thể dục để thẩm định bằng cấp của họ, con tôi chỉ có bằng trung học, trong khi kỳ thi là dành cho những người tốt nghiệp đại học. Huấn luyện viên của con tôi nói: “Tất cả những người tham gia khác có trình độ sau đại học, và kỳ thi sẽ kiểm tra kiến thức đại học, nhưng cậu chỉ tốt nghiệp trung học. Có lẽ cậu không nên cố thử, và đợi đến khi bằng cấp thăng lên dựa trên thâm niên và kinh nghiệm.” Con tôi nói: “Tôi cứ thử xem sao.”
Với sự ngạc nhiên của mọi người, gồm cả người huấn luyện viên của cậu ấy, con tôi là một trong ba người đứng đầu. Kết quả là cậu ấy đã được cấp bằng cao nhất. Khi con tôi báo tin cho tôi qua điện thoại, tôi trả lời: “Đây là phần thưởng của Đại Pháp.” Cậu ấy nói: “Con biết, thưa mẹ. Con thường xuyên thành tâm niệm ‘Chân – Thiện – Nhẫn’ và luôn làm việc chiểu theo ba nguyên lý này. Trong kỳ thi, con phát hiện rằng con biết câu trả lời cho mọi câu hỏi, và con cảm thấy rằng não mình đầy trí huệ.” Một lần khác con tôi gọi cho tôi và nói rằng cậu ấy bị bong mắt cá chân, và chân bị sưng lên đến nỗi không thể đi lại được. Tôi đã nói con mình chỉ cần niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” thay vì nghĩ đến bất kỳ điều gì khác. Cậu ấy đã nghe theo tôi, và ngạc nhiên thay, mắt cá chân đã hồi phục trong vài giờ và con tôi đã đi làm vào buổi chiều.
Người con gái bị vô sinh của tôi có thai
So với ba người con trai, người con gái của tôi hơi hư và đôi khi bướng bỉnh. Con tôi đã kết hôn một thời gian nhưng không thể có thai, và cháu đã hơn 30 tuổi. Một ngày trong khi đọc Chuyển Pháp Luân, con rể tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Con cũng muốn tu luyện.” Vì thế tôi đã dạy cậu ấy. Ba tháng sau, con gái tôi nói rằng bụng mình rất nặng, vì thế tôi khuyên đến bệnh viện kiểm tra. Con tôi đến bệnh viện, nhưng bác sĩ không thể xác định đó là gì: “Kết quả xét nghiệm cho thấy giống như là có thai, nhưng không thể thấy thai nhi ba tháng ở đâu cả. Nó cũng không giống như sẩy thai. Chúng ta tốt nhất nên đợi một thời gian để kiểm tra lại.”
Mẹ con tôi đã thảo luận kết quả với nhau. Tôi nói: “Con chắc chắn là có thai. Tại sao không thể phát hiện được. Nguyên nhân là ở con. Mẹ đã nói con thoái xuất khỏi đoàn thanh niên cộng sản, nhưng con vẫn không thoái. Con đã không gặp vấn đề như vậy nếu con đã thoái.” Con tôi trả lời: “Làm sao mà mẹ lại liên kết mọi thứ với việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức của nó chứ? Con biết ĐCSTQ là xấu, nên con đã không gia nhập. Nhưng đoàn viên là cái gì đó đã hơn mười năm trước. Ai còn quan tâm đến nó nữa?” Tôi nói: “Con không quan tâm đến nó, nhưng lời tuyên thệ khi con trở thành thành viên rất quan trọng.” Con tôi nói rằng lời tuyên thệ là không thành tâm, sau đó rời về phòng mình.
Tôi đi theo vào phòng con gái nói: “Mẹ muốn chuyển ra ngoài và sống với một người con khác vì mẹ không thể chịu được cảnh con gái mình khổ sở vì trầm cảm và lo âu do vô sinh hay bị sẩy thai.” Sau đó tôi gọi cho con trai út, và đề nghị cậu ấy thu xếp đưa tôi đi.
Con trai út và con gái tôi sống trong cùng một thành phố. Bình thường tôi ở tại mỗi gia đình ít nhất vài tháng trước khi chuyển đến gia đình của một người con khác. Con dâu của tôi đã đến nhà con gái tôi và hỏi tại sao tôi muốn rời đi chỉ sau vài ngày ở đó. Nghe câu chuyện xong, cô ấy nói với con gái tôi: “Chị biết rằng sức khỏe của mẹ rất tốt. Khi chúng ta leo lên đồi, mẹ là người đi trước, nhanh hơn mọi người. Nếu không tu luyện Pháp Luân Công, mẹ sẽ không thể có được sức khỏe tốt như vậy ở độ tuổi 70. Tại sao thoái bỏ đoàn viên đối với chị lại khó khăn như vậy? Chị không nhớ là chúng ta đã bị lừa dối như thế nào khi tham gia vào các giải đấu ở trường trung học hay sao? Hãy từ bỏ nó, để chúng ta không còn bị ĐCSTQ lừa dối nữa. Mẹ sẽ mừng cho chị vì chị đã làm điều đúng.” Bị thuyết phục, và cũng do lòng hiếu thảo, con gái tôi cuối cùng cũng đồng ý thoái đoàn trên trang web Thời báo Đại Kỷ Nguyên.
Vào đêm hôm đó tôi mơ thấy một người đàn ông vội vã đến nhà chúng tôi. Tôi hỏi: “Điều gì khiến anh lâu quá vậy?” Anh ấy trả lời: “Đừng để tâm, bây giờ tôi đã ở đây.” Thức dậy vào sáng hôm sau, tôi nói với con gái: “Con trai con bây giờ đang ở đây. Hãy đi đến bệnh viện kiểm tra, và con sẽ thấy mọi thứ bình thường.” Dù không hoàn toàn tin vào tôi nhưng biết những thay đổi kỳ diệu xảy ra sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, con tôi đã đến bệnh viện. Kết quả kiểm tra khiến bác sĩ rất ngạc nhiên: “Không thể nào. Làm sao mà một bào thai lại hiện rõ như thấy này chỉ sau đợt kiểm tra lần trước có vài ngày. Người nhà của cô có tin Phật không, và Phật đã ban cho cô một đứa con?” Con tôi trả lời: “Mẹ tôi tu luyện theo Phật gia; bà ấy là một học viên Pháp Luân Công.”
Từ đó, con gái tôi tin tưởng hơn vào Pháp Luân Đại Pháp, và thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/1/7/支持母亲修大法-三儿一女得福报-267525.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/23/137217.html
Đăng ngày 7-2-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.