Bài viết của một học viên từ Đại lục

[MINH HUỆ 15-04-2013] Vào cuối năm 2012 tôi bị cảnh sát bắt giữ. Ngay lập tức con dâu và con trai thứ hai của tôi đến đồn cảnh sát để yêu cầu thả tôi. Nhờ sự giúp đỡ của các đồng tu khác, chúng đã hiểu được chuyện gì xảy ra với tôi. Con trai tôi nói với các nhân viên cảnh sát: “Pháp Luân Công là tốt, bố tôi đã bị bắt giữ nhiều lần và phải chịu đựng rất nhiều. Nếu bố tôi không thu được lợi ích từ nó thì sao ông vẫn muốn tiếp tục tu luyện? Làm sao mà các ông dám bắt bố tôi? Bố tôi là một người tốt.”

Con dâu tôi cũng lớn tiếng với cảnh sát: “Chẳng ai trong các anh biết giữ lời. Liệu đây có phải cách mà Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) giải quyết mọi việc không? Các anh yêu cầu người nhà gia đình đợi thông báo ở nhà. Nếu chúng tôi không tới đây, làm sao chúng tôi xử lý được chuyện này. Đây là cách mà các anh bắt giữ người dân sao? Bố tôi không phải là tội phạm. Vài người lớn tuổi ngồi cùng nhau đọc một quyển sách. Chẳng lẽ chỉ vì như vậy mà các anh bắt họ. Có đầy rẫy trộm cắp ngoài kia. Sao các anh không theo dõi chúng? Các anh chỉ có khả năng bắt những người lớn tuổi thôi à?” Khi con dâu tôi tiếp tục nói, nhân viêc cảnh sát cúi mặt xuống và không có một ai trả lời con dâu tôi.

Các nhà chức trách ở đồn cảnh sát thông báo rằng họ sẽ đưa tôi đến một trung tâm giam giữ. Con dâu tôi và các học viên khác đã đến Phòng An ninh Nội địa của sở cảnh sát thành phố yêu cầu thả tôi. Bất cứ nơi nào họ đến, họ đều nói về vẻ đẹp của Đại Pháp.

Con dâu tôi nói: “Bố tôi đang ở độ tuổi sáu mươi. Ông ấy tu luyện Pháp Luân Công được 17 năm rồi. Ông ấy chưa bao giờ phải uống một viên thuốc nào vì ông ấy không bị ốm. Những bệnh tật ông ấy có trước khi tu luyện Pháp Luân Công đã hoàn toàn biến mất. Chỉ riêng điều này thôi đã giúp gia đình tôi rất nhiều. Những người tu luyện Pháp Luân Công luôn nghĩ cho những người khác trong mọi trường hợp và cư xử như những người tốt. Hàng xóm cũng đều biết bố chồng tôi là một người tốt. Là con cái của ông, nếu chúng tôi không tới đây yêu cầu thả ông ra, hàng xóm sẽ chê trách chúng tôi không hiếu thảo.”

Với sự nỗ lực của gia đình tôi trong mười ngày, cũng như nhờ có sự hỗ trợ chính niệm của các đồng tu trong một khoảng thời gian dài, tôi đã được thả sau hơn 15 ngày. Ở trong trại giam tôi cũng hướng nội và chính niệm chính hành. Tôi nhẩm đọc Luận ngữ và Hồng Ngâm. Tôi luyện các bài công pháp, giảng chân tướng cho mọi người và khuyên những người khác nên thoái Đảng Cộng Sản và các tổ chức liên đới của nó. Một vài người nói với tôi rằng họ đã thoái Đảng.

Khi gia đình tôi đến đón tôi, cảnh sát trưởng nói một cách ngưỡng mộ: “Các con của ông thật là hiếu thảo.”

Tôi điềm tĩnh trả lời rằng: “Khi một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cả gia đình sẽ được thọ ích.”

Tôi về nhà được 4 ngày thì đến Tết Âm lịch. Con dâu tôi làm việc trong một công xưởng lớn. Cháu là trưởng nhóm và đã làm việc chăm chỉ nhiều năm. Người quản lý cũ bị thuyên chuyển đi nơi khác vài ngày trước dịp năm mới. Chủ tịch đã tiến cử con dâu tôi làm quản lý. Tôi rất hạnh phúc khi nghe tin này.

Tôi nói với cháu: “Việc con chứng thực Đại Pháp trong suốt quá trình bố bị bắt giữ thật là tuyệt vời. Đây là phần thưởng mà Đại Pháp ban cho con.” Hiện tại con dâu tôi cũng học Pháp và luyện công hàng ngày. Cháu tặng các bùa may mắn với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” cho người thân, bè bạn và nói cho họ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/15/家人营救大法弟子得福报-272087.html

Bản tiếng anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/9/139301.html

Đăng ngày 23-05-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share