Bài viết của một học viên ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 07-03-2013]

Mặc dù tôi không có trải nghiệm gì đặc biệt xúc động hay siêu thường trong suốt quá trình tu luyện Đại Pháp, tôi vẫn không thể cầm được nước mắt khi nhớ lại quá trình tu luyện của mình, về việc cả thân lẫn tâm được tịnh hóa và về việc đề cao tầng thứ của mình. Tôi vô cùng biết ơn sự cứu độ từ bi của Sư phụ. Tôi muốn chia sẻ việc tu luyện tuy bình thường nhưng chân thật của tôi và mong muốn thức tỉnh những chúng sinh vẫn còn thất lạc trong ảo giác. Hãy biết đến Đại Pháp càng sớm càng tốt và hãy trân quý cơ hội tuyệt vời mà triệu năm chỉ có một này.

1. Đi theo con đường tu luyện

Tôi 75 tuổi. Tôi làm trong hệ thống giáo dục và về hưu cách đây 20 năm. Khi còn đang đi làm, tôi bị đau khớp cổ, bị cứng bả vai, dạ dày bị hàn (một chứng bệnh mà theo Trung Y truyền thống, có liên quan đến nhiều vấn đề về dạ dày và có thể được cải thiện nhờ thức ăn và thức uống ấm hoặc nóng và trở nên nặng hơn nếu ăn  đồ lạnh), phát ban nhẹ và nhiều loại bệnh đau ốm khác.

Sau khi về hưu, sức khỏe của tôi trở nên xấu hơn. Tôi dùng cả thuốc Trung Y và Tây Y nhưng chẳng thứ nào có tác dụng. Bệnh viêm khớp cổ trở nên tồi tệ đến mức mà tôi không thể làm được bất kể công việc nhà nặng nhọc nào. Khi ở trong bệnh viện, tất cả những bệnh nhân khác quanh tôi đều phải chịu đựng rất nhiều đau đớn. Những bệnh nhân bị đột quỵ vừa mất khả năng làm việc vừa gặp khó khăn trong việc đi lại hoặc trường hợp nghiêm trọng là phải nằm liệt giường trong nhiều năm và không thể tự chăm sóc bản thân.

Người bị bệnh ung thư bị đau đớn khủng khiếp và sử dụng toàn bộ tiền kiếm được nhờ mồ hôi công sức của mình để cố gắng chữa căn bệnh ung thư bằng cách thử mọi phương thức chữa trị khác nhau. Nhiều người trong số họ vẫn không thể thoát khỏi cái chết định mệnh. Tôi không thể giúp được gì ngoài việc chứng kiến nỗi đau của cuộc sống. Con người quá đỗi bất lực khi gặp phải một số căn bệnh nhất định. Cuộc sống ngắn ngủi luôn là hiện thực vốn có của cuộc sống.Tôi không ngừng tự hỏi, “Liệu có con đường nào mà siêu thoát khỏi bệnh tật và bất tử được hay không?”

2. Đắc Pháp

Tôi thường dậy sớm vào mỗi buổi sáng để tập thể dục nhằm cải thiện sức khỏe của mình nhưng đó chỉ là một phương thức ngờ nghệch của người thường. Tôi không biết căn nguyên dẫn đến bệnh tật của mình.

Vào tháng 02 năm 1998, tôi đến nhà con gái tôi. Trên đường đến đó, tôi thấy rất nhiều người đứng gần con đường đang tập Pháp Luân Công. Ngay khi con gái tôi nhìn thấy tôi, cháu nói với tôi một cách nhiệt tình, “Mẹ ơi, con đường trở thành Thần đang ở ngay trước mặt chúng ta đây này. Chân Pháp thật sự đang ở đây. Mẹ hãy luyện Pháp Luân Công đi. Mẹ nhìn đây, con luyện Pháp Luân Công mới chỉ một tháng mà chứng bệnh lao phổi vốn hành hạ con đã hoàn toàn biến mất.”

Đó là sự thực hay sao? Tôi nhìn con gái tôi và thấy rằng nhìn cháu thực sự hoàn toàn khác hẳn với trước kia. Trước đây, cháu có một vẻ ngoài ốm yếu nhưng giờ đây nhìn cháu tràn đầy năng lượng và nước da của cháu trông rất khỏe mạnh. Chẳng lẽ một phương thức tu luyện kỳ diệu như vậy lại thực sự có tồn tại hay sao? Tôi vẫn còn nghi ngờ. Tuy nhiên, con gái tôi ôm cuốn sách Chuyển Pháp Luân một cách tôn kính bằng cả hai tay. Mắt cháu chứa đầy những giọt nước mắt vui sướng. Cháu nói, “Phật Pháp cứu độ chúng sinh đang được hồng truyền. Mẹ hãy đọc cuốn sách vô cùng trân quý này đi.”

Tôi mở trang đầu tiên của cuốn sách và đọc từ đầu, “Luận Ngữ”

“Là khoa học huyền bí và siêu thường hơn hết thảy các học thuyết trên thế giới.” (Luận Ngữ, Chuyển Pháp Luân)

Siêu thường? Chẳng phải đó là con đường siêu phàm thoát tục trở thành Thần mà tôi hằng tìm kiếm hay sao? Tôi tiếp tục đọc sách với niềm hy vọng mới được hồi sinh. Sư phụ giảng:

“Muốn hết bệnh, trừ nạn, tiêu nghiệp, thì những người này phải tu luyện, [phải] ‘phản bổn quy chân’ đó chính là điều mà các loại [môn pháp] tu luyện đều nhìn nhận.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Những từ này làm tôi vô cùng chấn động và khiến tôi cảm động đến rơi lệ. Con đường trở thành Thần chính là tu luyện. Tôi cũng muốn tu luyện bản thân. Con gái tôi dạy tôi năm bài công Pháp. Mỗi sáng tôi thức dậy cùng con gái tôi và luyện công ở điểm luyện công địa phương. Buổi tối, tôi học Pháp một cách tinh tấn.

3. Luyện công

Sư phụ giảng

” Một bộ công pháp tính mệnh song tu hoàn chỉnh, nó yêu cầu cả tu, yêu cầu cả luyện.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Luyện tĩnh công đòi hỏi phải ngồi với hai chân bắt chéo hay ở tư thế song bàn. Ban đầu, dường như việc đó là không thể đối với tôi. Chưa bao giờ tôi ngồi thế song bàn. Bởi vì chân tôi chỉ giống như hai que củi. Thậm chí khi tôi ngồi tĩnh công bằng một chân bắt chéo (đơn bàn), đầu gối của tôi bị vênh lên cao và thậm chí còn bị vênh lên nhiều hơn như vậy khi ngồi song bàn. Tôi đã may một chiếc túi vải và cho vào trong đó một ít cát. Khi ngồi đơn bàn, tôi đặt túi cát lên trên chân bị kênh lên. Tôi phải mất sáu tháng trước khi có thể hoàn toàn ấn được chân phải xuống và bắt đầu ngồi tĩnh công trong thế song bàn. Có lẽ tôi có quá nhiều nghiệp lực ở chân. Trong vài năm, mỗi khi tôi luyện tĩnh công là cả một quá trình phải chịu đựng đau đớn.

Sư phụ giảng:

“Bởi vì khi chân họ đau, chúng tôi thấy vật chất màu đen đang [tấn] công xuống chân họ. Vật chất màu đen chính là nghiệp lực; chịu khổ có thể tiêu nghiệp, từ đó chuyển hoá thành đức. Khi [bắt đầu] đau chính là nghiệp lực bắt đầu bị tiêu; nghiệp lực càng chuyển áp [lực] xuống nhiều, thì chân họ lại càng đau ghê gớm; do vậy cái đau ở chân họ không phải là vô duyên vô cớ.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Pháp của Sư phụ đã khích lệ tôi quyết định loại bỏ nghiệp lực. Sau vài năm, cuối cùng tôi đã được trải nghiệm cảm giác tuyệt diệu là giống như đang ngồi trong một vỏ trứng gà.

Tôi luôn nghiêm khắc với bản thân mình trong việc luyện công. Kể từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã hoàn thành năm bài công Pháp mỗi ngày. Thậm chí ngay cả khi chồng tôi qua đời hay con dâu tôi sinh nở và cần sự trợ giúp của tôi, tôi luôn tận dụng triệt để thời gian trong việc luyện công và hoàn thành tất cả năm bài công pháp. Thân thể của tôi đã có chuyển biến lớn và trông tôi trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của mình. Tôi bước đi một cách nhẹ nhàng và không cảm thấy mệt khi làm các việc nhà. Chứng dày xương và lạnh bụng mà tôi phải chịu đựng trong nhiều năm đã biến mất.

Một lần, hai người phụ nữ đến nhà tôi để quảng cáo thiết bị tập thể dục. Họ đã sử dụng một trong các phần của thiết bị để làm thí nghiệm trên chân tôi và tất cả bọn họ đều ngạc nhiên, “ Làm thế nào mà tất cả các huyệt châm cứu của người phụ nữ lớn tuổi này lại có thể khai mở được?” Tôi đã tận dụng cơ hội này để nói với họ về Đại Pháp và nói với họ về những điều kỳ diệu mà tôi đã trải nghiệm được trong quá trình tu luyện của mình. Hai người phụ nữ đã rất ngạc nhiên trước những lời tôi nói.

4. Học thuộc Pháp

Đại Pháp thật quá vĩ đại! Ngay khi từ nhà con gái trở về nhà của tôi ở nông thôn, ngay lập tức tôi muốn nói với tất cả người thân và hàng xóm của mình về Đại Pháp. Nhưng khi tôi giới thiệu Đại Pháp cho những người khác, tôi không thể nhớ từng từ từng chữ Pháp của Sư phụ. Tôi chỉ có thể giải thích nó bằng những lời của riêng tôi. Tôi thức tỉnh và nhận ra rằng mình không nên giống như vậy nữa.

Sư phụ giảng:

“Chư vị chỉ có thể dùng lời nguyên gốc của tôi mà giảng, [nói] thêm rằng Sư phụ đã giảng như vậy, rằng trong sách đã viết như vậy; chỉ có thể nói như thế. Tại sao? Bởi vì một khi chư vị nói như thế, thì có mang theo lực lượng của Đại Pháp.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy rằng mình phải dùng những lời của Sư phụ và tôi phải ghi nhớ và học thuộc Pháp. Tôi nghĩ rằng cuốn sách Đại Pháp rất dày và tôi không biết mình sẽ mất bao nhiêu lâu để ghi nhớ toàn bộ cuốn sách. Nhưng tôi lại nghĩ, “Đây là cuốn sách từ thiên thượng. Bất kể khó khăn thế nào, điều tốt nhất chính là tâm trí tôi được chứa đầy bởi cuốn sách đến từ thiên thượng này.”

Vì vậy, tôi bắt đầu ghi nhớ Pháp từng chữ từng chữ, từng đoạn từng đoạn và từng chương từng chương. Sau đó lúc nào tôi cũng nhẩm thuộc Pháp trong khi đang làm việc, trong khi đi bộ, trong khi đi xe buýt hay khi vừa ngủ dậy. Trong khi tôi đang học thuộc Pháp, nếu tôi quên mất vài từ, ngay lập tức tôi sẽ kiểm tra lại trong sách và tiếp tục ghi nhớ và học thuộc Pháp. Tuy nhiên, tôi học Pháp rất tốt trong một giai đoạn thời gian và một thời gian sau tôi lại quên mất. Tôi quyết định phải đạt đến khả năng có thể đọc được bất cứ đoạn nào trong cuốn sách và khiến cho cuốn sách của thiên thượng bén rễ trong tâm tôi.

Sau nhiều năm học Pháp và ghi nhớ Pháp, hiểu biết của tôi về những nguyên lý của Pháp trở nên không ngừng được minh bạch hơn, ngộ tính của tôi được nâng lên và tâm tính của tôi cũng liên tục được đề cao. Tôi cảm thấy rằng chỉ qua việc ghi nhớ và học thuộc Pháp, tôi mới có thể nhớ Pháp tốt hơn. Chỉ bằng cách nhớ chính xác những lời của Sư phụ tôi mới có thể giới thiệu tốt hơn về Đại Pháp cho chúng sinh, đối chiếu được tốt hơn ngôn và hành của tôi theo yêu cầu của Pháp và giữ cho Đại Pháp không bị cải biến.

Vào tháng 05 năm 1998, nhiều hàng xóm cùng bạn bè đã thấy được sự cải biến sâu sắc ở tôi và điều này đã khiến họ vô cùng hứng khởi, vì vậy họ đã đến nhà tôi để học Pháp và luyện công. Tôi chuẩn bị đủ đệm cho mọi người. Lúc đó ở nhà tôi, hoàn cảnh thật sự đúng là “Phật quang phổ chiếu, lễ, nghĩa viên minh.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân) 

5. Tu luyện tâm tính

Sư phụ liên tục nhấn mạnh đến tầm quan trọng của việc tu luyện tâm tính. Sư phụ giảng,

“Như vậy chư vị là người luyện công, chư vị đáng được gì? Chẳng phải được công là gì? Tâm tính của chư vị đề cao rồi, thì công của chư vị cũng tăng cao lên theo. Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu, đó là chân lý tuyệt đối.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng đầu tiên tôi phải trở thành người tốt và xây dựng một hình ảnh đích thực của một học viên. Trong cuộc sống thường ngày, mỗi ngôn và hành của tôi đều tuân theo những nguyên lý Pháp của Chân – Thiện – Nhẫn. Chồng tôi là một nông dân. Khi ông ấy bị ốm và phải nhập viện, tôi đã không dùng thẻ y tế của mình để lấy thêm thuốc cho ông ấy bởi vì tôi không muốn lừa gạt chính quyền.

Có một số người tàn tật hay những người bị thiểu năng trí tuệ mà bị dân làng đối xử không tốt. Tôi không bao giờ phân biệt đối xử với họ và cố gắng hết sức để giúp đỡ họ. Một người dân làng đã chứng thực cho nhiều người khi cô ấy nói rằng, ” Các học viên Pháp Luân Công thật sự là những người tốt. Những người thân trong gia đình của những người tàn tật hay thiểu năng trí tuệ thậm chí còn không quan tâm đến họ một chút nào cả. Vậy mà một học viên Pháp Luân Công còn giúp họ bằng cách may vá và giặt quần áo cho họ, gửi cho họ giầy dép và quần áo. Chúng tôi thật sự ngưỡng mộ các học viên.”

Trong làng, có một con đường dẫn đến một cái chợ mà có đầy cỏ dại. Hàng sáng, mọi người luôn bị ướt chân do sương sớm trên đường đi chợ. Sau khi thấy điều này, tôi đã dùng một đôi găng tay để nhổ cỏ. Tôi đã làm trong nhiều giờ cho đến khi tôi làm sạch cả con đường. Con trai cả của tôi nói rằng mọi người sẽ cười tôi. Tôi nói, “Mẹ không nghĩ như vậy đâu. Mẹ nghe thấy mọi người nói rằng mẹ là một học viên Pháp Luân Công và là một người tốt.”

Ngay cả đối với những việc rất nhỏ tôi đều tuân theo những nguyên lý của Pháp. Tất cả những người dân trong làng đều kính trọng và tin tưởng tôi. Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công và phỉ báng Sư phụ và Pháp, tôi đã giảng chân tướng cho một lượng lớn người dân trong làng và các viên chức chính phủ trong làng. Tất cả bọn họ đều tin tưởng tôi và tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Sau đó tôi cũng có thể dễ dàng thuyết phục nhiều người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và giúp cứu được nhiều người.

6. May giầy

Sau khi chồng tôi qua đời, tôi sống một mình và có một nguồn thu nhập từ lương hưu. Việc nhà không có gì nặng nhọc. Vào năm 2003, tôi bắt đầu làm lót giầy bằng vải cho những người tàn tật và người già. Tôi muốn tận dụng cơ hội này để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi dùng vải, mền bông và vải còn dư để làm lót trong của đôi giầy. Sau đó tôi mua mặt giầy và dây giày ở chợ. Tôi cắt các mẫu bằng giấy với các kích cỡ giầy khác nhau và dùng máy khâu để may giầy.

Những đôi giầy mà tôi làm có giá rất thấp (khoảng 5 nhân dân tệ một đôi), và rất ấm, nhẹ và không trơn trượt và được khắp nơi ưa chuộng. Mỗi năm tôi sản xuất trên 100 đôi giầy và đã làm tổng cộng trên 1000 đôi trong hơn tám năm qua.Tôi gửi chúng cho những người già và những người tàn tật. Tôi nói với họ rằng tôi tập Pháp Luân Đại Pháp và tôi không đòi hỏi bất kỳ một khoản thanh toán nào. Thay vào đó, tôi chỉ muốn họ ghi nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Tôi nói với họ rằng Sư phụ dạy tôi trở thành một người tốt và họ không bao giờ nên tin vào những lời dối trá trong những chương trình truyền hình và báo chí của ĐCSTQ. Tất cả bọn họ đều sẵn lòng đồng ý.

Rất nhiều phụ nữ trẻ cũng đến chỗ tôi để học cách may giầy và tìm các mẫu giầy. Tôi đã chỉ cho họ cách may những đôi giầy đó. Tôi cũng tận dụng cơ hội để giảng chân tướng cho họ và thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi cũng khuyến khích họ nói với nhiều người hơn nữa hãy trân quý những tài liệu giảng chân tướng mà các học viên Đại Pháp gửi đến nhà của họ và thực sự được đắc cứu.

7. Vượt qua khảo nghiệm

Vài năm trước, tôi đã bị một vết chàm nhỏ ở cổ bên trái. Nó đã ở đó hơn mười năm. Ban đầu, ai đó nói với tôi rằng có một loại thuốc đắp ở một hiệu thuốc mà rất hiệu quả trong việc chữa trị bệnh này. Tôi đã không học Pháp tốt và không minh bạch về Pháp lúc đó. Vì vậy tôi đã mua loại thuốc này về dùng. Một vài ngày sau, vết chàm biến mất. Nhưng sau một thời gian, nó lại xuất hiện trở lại. Sư phụ giảng,

“Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng vết chàm cũng là do nghiệp lực và thuốc không thể loại bỏ được nghiệp lực. Do vậy tôi nên chịu đựng những thứ này khi chúng xuất hiện. Một số người nói với tôi, “Chị tu luyện Pháp Luân Công. Nhưng tại sao vết chàm trên cổ của chị lại không biến mất?” Tôi nói, “Nếu tôi tu luyện tốt, nó sẽ biến mất.” Mặc dù tôi nói vậy, tôi vẫn sợ rằng việc có một vết chàm sẽ mang lại tác dụng tiêu cực đối với Pháp. Tôi luôn nghĩ đến việc che cổ của mình lại bằng những áo sơ mi cao cổ.

Khi Sư phụ nhìn thấy được những cải thiện về tâm tính của tôi và thấy được tâm có trách nhiệm đối với Pháp, Ngài đã loại bỏ hoàn toàn nghiệp lực cho tôi. Vào đầu tháng 02 năm 2011, đột nhiên tôi bị ngứa khắp mọi nơi trên thân thể của mình. Tôi thấy có chất lỏng dính và có mùi tiết ra từ vết ngứa của tôi. Tôi dùng bông để thấm nó đi. Không lâu sau chiếc bông đã bị thấm hết và tôi phải thay cái khác. Hơn nữa, vùng xung quanh vết ngứa cũng bắt đầu thối rữa. Nhưng nó không bị đau. Cứ hai ba tiếng đồng hồ, tôi lại phải lau rửa vùng đó. Do quá ngứa, tôi không thể làm gì ngoài việc cào cấu thân thể mình. Sau đó một vài vết phát ban ẩn dưới da đã lộ rõ.

Sau đó, các vết phát ban đã xuất hiện khắp thân thể tôi, đặc biệt ở mặt trước và phía bên trái. Toàn thân tôi có màu đen, tím và trắng. Đầu tôi cũng bị phủ bởi lớp da dày bong tróc màu trắng và phủ đầy cả tóc. Vào buổi tối, tôi thấy rất ngứa vào trước lúc nửa đêm hoặc sau lúc nửa đêm. Sau khi tôi cào một lớp da đi thì một lớp khác lại xuất hiện. Hàng đêm tôi đều phải phủi sạch da chết ở trên giường vài lần. Sau đó, tôi trở nên gần như bị điếc ở một bên tai. Khi tôi nghe những người khác, tôi cảm thấy như âm thanh từ một nơi rất xa vọng đến.

Sư phụ từ bi đã nhìn thấy sự chịu đựng của tôi và đã để tôi ngủ ngon trong hai hay ba ngày. Vì vậy mà trạng thái tinh thần của tôi không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Tôi biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi vì vậy tâm tôi rất an hòa và tôi không cảm thấy sợ. Hàng ngày tôi vẫn học Pháp, luyện công, may giầy, gửi các tài liệu giảng chân tướng và dán các tấm áp phích giảng chân tướng trên phố. Sau khoảng ba tháng, căn bệnh tồi tệ đã hành hạ trong hơn 10 năm qua đã hoàn toàn biến mất, thính giác của tôi đã hồi phục và lớp da trên thân thể tôi cũng trở lại bình thường.

Sự việc này cũng giúp các con của tôi, hàng xóm và bạn bè của tôi được chứng kiến sự vĩ đại của Đại Pháp.

8. Cứu độ chúng sinh

Bởi vì tôi tu luyện chân chính trong nhiều năm và xây dựng một hình ảnh đúng mực trong cuộc sống thường ngày nên tất cả hàng xóm của tôi đều biết rằng tôi là một học viên Đại Pháp và biết rằng tôi là một người tốt.

Trong vùng chúng tôi không có điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng, vì vậy tất cả các tài liệu giảng chân tướng đều lấy từ vùng khác. Tài liệu được lấy về mỗi hai tuần một lần và chẳng bao giờ có đủ cả.

Tôi biết rằng tài liệu giảng chân tướng rất trân quý, tôi bảo quản và chuyển chúng đi một cách cẩn thận, không bao giờ chỉ hoàn thành việc đó như một nhiệm vụ. Tôi luôn xem xét hoàn cảnh và gửi chúng cho những người có thể đọc và có khả năng giác ngộ tốt. Tôi gửi các đĩa DVD giảng chân tướng cho những người mà thực sự có đầu đĩa DVD ở nhà của họ. Tôi cũng nói với họ chuyển những đĩa DVD đó cho người thân và bạn bè của họ sau khi họ xem xong. Nhờ đọc và xem các tài liệu giảng chân tướng, nhiều người đã hiểu được chân tướng và có được một hiểu biết tốt hơn về Đại Pháp.

Một người đàn ông 80 tuổi là hàng xóm của tôi rất thích đọc các tài liệu giảng chân tướng. Ông ấy nói với tôi đầy nhiệt tình, “Câu ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’ là thật đấy. Lúc nào tôi cũng niệm mới được.” Người đàn ông đã được phúc báo vì ông đã thừa nhận Đại Pháp. Ông ấy rất mạnh khỏe và làm được rất nhiều công việc.

Một lần, một cán bộ ĐCSTQ ở thị trấn đã không thoái xuất khỏi ĐCSTQ sau khi tôi giảng chân tướng cho ông ấy. Nhưng sau đó, sau khi ông ấy đọc tài liệu giảng chân tướng ông ấy đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ cho mình và cho vợ ông ấy và trực tiếp gửi tuyên bố đó cho tôi. Ông ấy cũng nói với tôi một cách giận dữ, “ĐCSTQ thậm chí còn xấu xa hơn cả loài cầm thú. Thậm chí họ còn mổ cướp nội tạng của các học viên Pháp Luân Công còn đang sống và bán chúng để lấy tiền. Trời nhất định phải diệt nó. Chúng ta không bao giờ nên trở thành vật hy sinh cho chúng.”

Hiệu trưởng của một trường học đã nghỉ hưu đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ sau khi ông ấy nghe tôi giảng chân tướng. Ông ấy nắm lấy tay tôi và nói một cách chân thành, “Cảm ơn. Cảm ơn.” Có rất nhiều ví dụ như vậy. Tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc cho những chúng sinh đã thức tỉnh. Họ đã nhận ra một cách rõ ràng cái ác và đoạn tuyệt với nó và do vậy sẽ không bị hủy diệt cùng với nó, họ đã lựa chọn một tương lai tươi đẹp cho chính mình.

Tất nhiên, có những người không tỉnh ngộ. Bất kể tôi nói điều gì, họ đều chỉ thấy rằng việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ là làm chính trị và họ không nhận tài liệu giảng chân tướng. Tôi thật sự hy vọng rằng những người đó có thể buông bỏ được những quan niệm người thường của họ và nhìn nhận việc tu luyện của các học viên và lắng nghe chân tướng. Tôi thật sự hy vọng rằng họ sẽ không để lỡ mất cơ hội tuyệt vời mà hàng triệu năm mới có một lần và không để lại sự hối tiếc vĩnh hằng cho sinh mệnh của họ.

 


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/7/得法悟道救众生-270716.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/30/138676.html

Đăng ngày 21-05-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share