Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 20-11-2012] Xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Trong nhiều năm, nhóm học Pháp của chúng tôi vẫn kiên trì học Pháp chung và cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm. Mỗi khi có việc phải làm hay có vấn đề phải vượt qua, chúng tôi luôn cùng nhau thảo luận dựa trên Pháp để có thể cùng chia sẻ gánh nặng. Có thể khẳng định rằng, vì chúng tôi luôn kiên trì học Pháp chung, nên nhóm học nhỏ này mới có thể bước đi thật vững vàng trên con đường chứng thực Pháp. Tôi muốn nhân dịp Pháp hội chia sẻ này để báo cáo với Sư phụ, và chia sẻ cùng các bạn đồng tu về việc chúng tôi đã dựa trên Pháp và phá trừ sự bức hại tà ác như thế nào.

Học Pháp tốt

Sư phụ đã giảng rằng: “Công chính là Pháp, Pháp chính là Công, bản thân tinh thần cũng chính là vật chất.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Houston) (tạm dịch)

Do đó, việc học Pháp là rất quan trọng. Ban đầu, chúng ta có thể không ngộ được nội hàm thâm sâu của Pháp, nhưng chúng ta ít nhất cũng nên hiểu được ý nghĩa bề mặt.

Nhóm chúng tôi luôn học Pháp cùng nhau. Nếu trong ngày hoặc trong thời gian gần đó có phát sinh sự việc gì, chúng tôi sẽ cùng học Pháp với nhau và nhận thức dựa trên Pháp, và xem Sư phụ giảng ở trong Pháp như thế nào. Chúng tôi cũng xem lại các bài giảng khác của Sư phụ, cố gắng xét vấn đề từ nhiều khía cạnh và dựa trên Pháp mà đạt được nhận thức chung. Các vấn đề đều được giải quyết. Dần dần, chúng tôi đã hình thành một cơ chế. Khi chúng tôi ở cùng một chỗ, chúng tôi chia sẻ về nhận thức Pháp, về những đoạn Pháp chúng tôi đã ghi nhớ, và chia sẻ về việc chúng tôi gặp vấn đề gì cũng đều dựa trên Pháp mà đo lường như thế nào. Chúng tôi không nói chuyện về những việc của người thường.

Vấn đề này tưởng chừng như đơn giản nhưng thật ra không hề đơn giản. Khi chúng tôi nói với các đồng tu khác về cách chúng tôi học Pháp thì họ đều rất cảm động. Họ nói rằng họ đã học Pháp rất nhiều năm và luôn cố gắng học mỗi bài trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Tuy nhiên, Pháp có nội hàm thâm sâu của Pháp, còn học viên thì vẫn chỉ là học viên. Họ không biết nên đối chiếu các vấn đề dựa trên Pháp như thế nào và không cảm nhận được uy lực của Pháp. Họ lo sợ mỗi khi nghe thấy thông tin gì về cuộc bức hại. Họ không hề biết tu luyện thực sự là như thế nào. Bây giờ họ đã biết nên học Pháp như thế nào, tự tin vững vàng hơn và không sợ hãi, và có thêm trí huệ mỗi khi giảng thanh chân tướng.

Nâng cao nhận thức về Pháp trong quá trình giải cứu đồng tu

Trong vài năm gần đây, chúng tôi tham gia giải cứu rất nhiều đồng tu, trong đó có những đồng tu cùng địa phương và các đồng tu ở vùng khác. Tôi xin được kể lại câu chuyện giải cứu một người phụ trách của địa phương.

Cuộc bức hại diễn ra tại vùng này rất nghiêm trọng. Các học viên liên tục bị bắt, và người phụ trách ở địa phương lại bị bắt lần nữa. Khi chúng tôi nghe tin thì trời đã tối rồi, chúng tôi lập tức chạy đến đó ngay. Chúng tôi đến nhà học viên A, và thấy có học viên B ở đó. Khi người phụ trách bị bắt ở bên ngoài thì học viên B đang ở trong nhà cô. Bởi vì cô mang tâm sợ hãi trong một thời gian dài, nên các chủng suy nghĩ bất hảo đều xuất hiện khi cô nghe tin có đồng tu gần nhà bị bắt. Chúng tôi có thể nhận thấy không khí trong nhà học viên A rất nặng nề.

Chúng tôi cùng nhau chia sẻ. Sư phụ không thừa nhận bất kỳ an bài nào của cựu thế lực, và chúng ta cũng không được thừa nhận. Chiếu theo Pháp, đệ tử Đại Pháp không nên bị bức hại, và chúng ta không thể bị bức hại. Sư phụ yêu cầu chúng ta rằng kể cả các biểu hiện của ma nạn cũng không được thừa nhận, vậy tại sao chúng ta phải nhìn nhận chúng, tại sao phải quan tâm đến chúng? Trong quá trình này, xem chúng ta sẽ đối đãi như thế nào. Nếu chúng ta để cho những giả tướng đánh lừa và nghĩ rằng chúng ta là người thường, thì thế lực tà ác sẽ khởi lên mạnh hơn. Khi chúng ta nhìn cuộc bức hại là bức hại giữa con người với con người thì chúng ta đã thừa nhận gian nan mà tiến lên. Tuy nhiên, nếu chúng ta đối đãi với việc này dựa trên Pháp của Sư phụ bằng cách phủ nhận cuộc bức hại, chúng ta đúng là đang lợi dụng cơ hội này để rèn luyện công lực của mình, và giải thể các nhân tố bất chính.

Sau khi chia sẻ, gia đình học viên A và học viên B đã bình tĩnh lại. Chúng tôi nói rằng: “Hãy đến nhà đại tỷ (người phụ trách) xem chuyện gì đã xảy ra”. Khi chúng tôi đến nhà đại tỷ, trời đã rất tối rồi. Chồng của cô không phải là học viên. Có lẽ vì cô bị bắt nhiều lần nên anh ấy vô cùng lo lắng. Khi gặp chúng tôi, anh ấy nói nhỏ: “Hãy ra vườn sau nói chuyện”. Một trong chúng tôi trả lời: “Chúng tôi không phải là người xấu, tại sao lại phải ra vườn sau nói chuyện?” Chồng cô liền mới cho chúng tôi vào phòng và nói nhỏ rằng: “Tôi bật đèn được không?” Một đồng tu cười và trả lời: “Tất nhiên rồi, anh hãy bật đèn lên đi”. Chồng cô nói: “Mọi người không sợ thì việc gì tôi phải sợ nhỉ”. Có một túi hạnh nhân chiên trên tủ của đại tỷ. Một học viên nói: “Ồ, anh ấy có đồ ăn ngon quá”. Cô ấy lấy một hạt cho vào miệng và khen: “Ngon quá!” Anh ấy liền nói: “Mọi người hãy ăn đi, ăn đi”. Không khí trở nên thoải mái hơn, và chúng tôi cảm thấy gần gũi hơn với anh ấy. Anh nói tiếp: “Đại tỷ của các cô đã bị bắt. Lúc chiều họ tới lục soát tung cả căn nhà. Chúng tôi thấy rất mất mặt”. Chúng tôi hỏi: “Đại tỷ có phải là người xấu đâu chứ? Chị ấy đã làm gì sai? Chúng tôi chỉ muốn trở thành những con người thiện lương, còn đảng tà ác kia thì muốn bức hại chúng tôi. Chúng tôi mới là những người tốt đang bị hại. Những người làm cái việc bức hại ấy quả thật là ngông cuồng – tại sao chúng ta là nạn nhân mà lại phải thấy xấu hổ? Thêm nữa, đại tỷ đã lấy anh làm chồng và coi anh là chỗ dựa của cô ấy. Anh phải cư xử như một người đàn ông và cố gắng bảo vệ chị ấy chứ? Có phải không? Chúng ta không thể đứng nhìn chị ấy bị bức bại như vậy được. Nếu anh đứng lên bảo vệ chị ấy khi họ đến bắt chị ấy thì có thể tình hình bây giờ đã khác. Chị ấy có lẽ đã mong đợi anh bảo vệ chị ấy như thế nào!” Anh ấy gật đầu, kể cho chúng tôi nghe về mọi việc đã xảy ra, và nói rằng anh sẽ đến đồn công an cùng chúng tôi vào ngày mai để yêu cầu cảnh sát thả chị ấy.

Đại tỷ bị bắt vì một trong những người họ hàng thân thiết đã phản bội chị ấy. Để giảng thanh chân tướng cho những người ở địa phương, chúng tôi đã làm các áp phích suốt đêm và chỉ rõ người đã bán đứng họ hàng của anh ta vì lợi ích cá nhân – người như thế làm sao có thể tin tưởng được? Gia đình học viên A và các học viên khác mang các tấm áp phích đi dán khắp vùng. Người họ hàng này nhìn thấy mọi người đang xem gì đấy ở tủ điện thoại nên đi đến xem đó là gì. Ai đó quay sang nói với anh ta: “Nhanh đến mà xem kìa, có tên của anh trên tấm áp phích đấy!” Họ đọc thông tin viết về anh ta. Quá xấu hổ, anh ta nhanh chóng lẻn đi ngay trước khi họ kịp đọc xong.

Khi chúng tôi đến đồn công an để yêu cầu thả đại tỷ, chúng tôi không hề sợ sệt. Chồng đại tỷ cũng vậy. Ngược lại, người trưởng đồn công an và nhân viên ở đó thì lại sợ hãi và không biết đã bỏ đi đâu hết.

Trong suốt thời gian đó, chúng tôi thường tới đồn công an vào buổi sáng với chồng đại tỷ để yêu cầu họ thả cô ấy. Vào buổi chiều, chúng tôi học Pháp và chia sẻ thể ngộ cùng nhau. Thời gian đó, đại tỷ đảm trách nhiều công việc trong các hạng mục. Giờ cô ấy bị bắt như thế, đó không còn là vấn đề cá nhân nữa. Tà ác đang can nhiễu chỉnh thể học viên Đại Pháp. Chúng tôi đã học bài “Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2005”. Khi những sự việc như thế này xảy ra, nó không chỉ nhắm vào từng cá nhân học viên. Bây giờ cô ấy bị bắt, chúng tôi không nhìn vào lỗi của cô ấy – [nếu không] điều đó sẽ khiến chúng tôi không khác gì tà ác và cho chúng cái cớ để bức hại cô ấy. Chúng tôi cần chờ đến khi cô ấy được thả, học Pháp cùng nhau, và chính lại tình huống dựa trên Pháp. Việc này cũng thử thách chúng tôi xem chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng trên cả chỉnh thể như thế nào. Chúng tôi nên tiếp tục làm những gì cần phải làm và không để bị ảnh hưởng. Công an thường nghĩ rằng một khi người “đứng đầu” bị bắt rồi thì những người còn lại cũng sẽ bị phiền não và sợ hãi. Ở các không gian khác, tà ác nghĩ rằng nếu đại tỷ bị bắt, sẽ không có ai thế chỗ cho chị ấy, và chỉnh thể sẽ bị rời rạc. Chúng tôi quyết định làm ngược lại. Chúng tôi thậm chí còn phải làm tốt hơn nữa và sẽ mở các điểm phân phát tài liệu ở mọi nơi.

Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ Quốc vào tiết Nguyên Tiêu 2003”:

“Làm đệ tử Đại Pháp, có vấn đề thì mọi người đều cần đồng tâm hiệp lực mà làm. Chúng không sợ xấu [mặt], thì chúng ta đưa chuyện xấu đó ra để vạch trần chúng trước toàn thế giới, để toàn Mỹ quốc đều biết công dân của Mỹ bị bắt rồi. Chúng không sợ xấu [mặt] thì chúng ta làm thôi, ngày nào chúng vẫn không thả người, thì chúng ta công bố chúng ra đến ngày ấy.”

Chừng nào họ chưa thả đồng tu của chúng tôi thì chúng tôi sẽ tiếp tục vạch trần họ, và dùng sự việc bắt bớ này để giảng thanh chân tướng.

Suốt thời gian đó, ngoài việc dựng lên các tấm áp phích, chúng tôi còn giảng chân tướng bằng tờ rơi và tài liệu giảng từ nhiều góc độ. Chúng tôi làm rất nhiều mẫu để in cả thông tin giảng chân tướng lên tiền giấy. Chúng tôi viết xuống các tội danh mà chính quyền công an địa phương đã làm và in ra thành nhiều bản. Sự thật nhanh chóng được truyền đi. Khi các học viên trả tiền, những người thường nhìn thấy thông tin in trên đó sẽ trách móc công an thật không có lương tâm.

Chính quyền đã không thể chịu được nữa. Người họ hàng phản bội chị ấy đã đến gặp chồng đại tỷ và đe doạ sẽ cắt lương của anh ấy nếu anh ta không dừng việc này lại. Chồng đại tỷ cũng hơi sợ sệt. Chúng tôi đã ngồi chia sẻ cùng nhau để nhìn nhận lại vấn đề.

Sư phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Houston 1996”:

“Ở trong lý của người xuất hiện vương giả trị quốc, bình chinh thiên hạ, cường giả vi anh hùng.”

Chúng tôi lý giải rằng có thể sử dụng “cường” của người thường. Nếu anh ta sử dụng “cường” để bảo hộ và cứu các đệ tử Đại Pháp, Thần sẽ ban phúc báo cho anh ta. Sau khi minh bạch được nguyên lý này, chúng tôi đến nhà anh ta và nói rằng: “Anh sợ hãi rồi à? Tại sao lại phải sợ? Ai dám cắt lương của anh. Hãy đến nhà hắn ta và tìm hắn, và tính sổ với hắn nếu hắn cắt lương của anh. Ở tuổi như anh, cùng với việc đại tỷ đang trong hoàn cảnh như thế này, còn có điều gì làm anh sợ nữa chứ? Đã làm người thì phải sống sao cho đáng sống”. Anh ấy trả lời: “Tôi không sợ gì hết. Tôi sẽ tính sổ với hắn nếu hắn dám cắt lương của tôi. Nếu chuyện đó xảy ra tôi sẽ đòi lại tiền của tôi”.

Suốt thời gian đó, học viên B tình nguyện nấu ăn cho anh. Cả gia đình anh ấy rất cảm động và có nhận thức tốt hơn về Pháp.

Không lâu sau đó, đại tỷ được thả ra. Cả chỉnh thể trở nên thành thục hơn sau sự việc đó và biết làm thế nào để vận dụng Pháp tiêu trừ tà ác. Mọi người đều chứng kiến uy lực của Pháp và trở nên kiên tin vào Pháp hơn.

Thế nào là tổn thất thực sự?

Vài năm trước, học viên C có một người bạn lớn tuổi đã từng tham gia bức hại Pháp Luân Công trước khi ông ta nghỉ hưu. Sau này, ông ta bị bệnh và không thể đi đâu nhiều. Học viên C tình cờ gặp ông ta và giảng chân tường cho ông ấy. Ông ta có vẻ chấp nhận sự thật, và tỏ ra sẵn sàng thoái Đảng và học Pháp. Học viên C đã giúp kiếm cho ông ta một máy Mp3 với các bài giảng Pháp của Sư phụ để cho ông ta nghe.

Hôm đó đúng vào ngày nhóm chúng tôi học Pháp. Vì vài lý do nào đó mà nhóm học bị chậm trễ một chút. Sau đó, học viên C về nhà và nhìn thấy nhà cô bị lục soát. Cô đã in thông tin giảng chân tướng lên tiền giấy tại nhà cô. Các máy in và hàng ngàn [nhân dân tệ] tiền mặt, một ít là của điểm tài liệu và một ít và của cô đã bị lấy đi hết. Chồng cô kể rằng: “Người bạn lớn tuổi của em đã ghé qua lấy máy Mp3. Còn có một người khách khác ở đây nữa, họ nói chuyện gì đó với nhau. Có ai đó gõ cửa, rồi bạn em đứng dậy mở cửa, và đó là công an. Họ xông vào, tìm kiếm, và lấy đi rất nhiều thứ. Họ còn lục balô của người khách và xem chứng minh thư của ông ta rồi mới cho ông đi. Công an cũng định bắt cả em, nhưng họ chờ em mãi không về nên họ rời đi”. Học viên C rời khỏi nhà của cô và đến ở với các học viên khác vào tối hôm đó.

Sau đó, công an thường xuyên tuần tra gần nhà của học viên C và muốn bắt cô. Các đồng tu cảm thấy rất bất bình về việc này và bát đầu phàn nàn và đổ lỗi cho học viên C vì đã để quá nhiều tiền ở nhà, gây ra tổn thất lớn. Tất cả tài nguyên ấy là để cho Đại Pháp! Học viên C cảm thấy áp lực rất lớn đè nặng và cô rất buồn chán. Sau đó, đài truyền hình địa phương đã tường thuật lại vụ việc tịch thu từ điểm sản xuất tài liệu và các tiền giấy giảng chân tướng, nói rằng các ngân hàng và các tiểu thương phải từ chối chấp nhận các thanh toán bằng tiền này và đe doạ sẽ tăng cường đàn áp hơn nữa.

Chúng tôi lập tức họp nhóm về sự việc trên. Rất nhiều học viên cho rằng chúng tôi đã bị tổn thất lớn. Vậy tổn thất ở đây thực sự là gì? Đó là rất nhiều máy in, máy tính, tiền mặt bị lấy đi. Tuy nhiên, điều Sư phụ thật sự coi trọng chính là chúng ta đề cao như thế nào. Nếu chúng ta quá xem trọng các tài liệu và đẩy đồng tu ra khiến cô ấy bị bức hại và không thể trở về, thì đó mới thực sự là tổn thất. Giờ đây chúng ta cần phải hoàn toàn thay đổi cách nhìn nhận vấn đề, và dùng tất cả mọi nỗ lực để tập trung vào việc giải thể tà ác và giải thể các nhân tố đang gây chia rẽ chúng tôi và bức hại chỉnh thể.

Dù bất kỳ ai tường thuật sự việc, thì đó chỉ là việc của người thường và không có ảnh hưởng gì đối với chúng tôi. Chúng tôi cần phải nhìn nhận sự việc dựa theo những gì Sư phụ giảng về vấn đề này:

“Có người nói rằng viết trên tờ giấy bạc nhân dân tệ chữ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’, ’thoái đảng’; tôi nói rằng biện pháp ấy rất hay. (vỗ tay) Tờ giấy bạc ấy vứt đi không vứt được, mà huỷ thì cũng không huỷ được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles 2006)

Sư phụ đã nói nó là tốt thì nó sẽ là tốt. Ai nói nó không tốt hay là cố gắng cấm đoán thì cũng chẳng quan trọng.

Sau khi tư tưởng chúng tôi đã thông suốt, thì không còn lời phàn nàn hay áp lực gì đè nặng lên học viên C nữa. Tất cả mọi người đều đồng lòng, và chúng tôi chia sẻ với nhau tại sao sự việc ấy lại xảy ra. Chúng tôi kết luận rằng chính người bạn lớn tuổi ấy đã phản bội cô. Một người khách thường không bao giờ ra mở cửa nhà người khác như thế. Công an lại không hề kiểm tra ông ta, chỉ có ba lô và chứng minh thư của người khách kia bị kiểm tra. Họ để ông ta đi rất dễ dàng.

Bệnh ở chân của ông ta là kết quả của việc ông ta đã bức hại Pháp Luân Công trong quá khứ. Chúng tôi cần phải để ông ta biết sự thật này: Nếu ông ta muốn sống, thì ông ta phải hiểu Đại Pháp là gì và phải hoàn toàn thay đổi để hoàn trả lại những tổn thất ấy. Tuy nhiên, ông ta đã không nghe. Học viên C đã giảng chân tướng cho ông ta vì cô có chấp trước tình cảm người thường với một người bạn cũ. Cô ấy khuyên ông ta học Pháp khi thấy ông ta có vẻ chấp nhận sự thật, và thậm chí còn đưa ông ta về nhà. Cô ấy quên rằng nhà cô ấy quan trọng như thế nào. Những gì học viên C làm là không lý trí, và cô ấy có chấp trước vào tình cảm người thường. Rất nhiều công an trước đây đã làm như thế: ngoài bề mặt là đồng ý với bạn với mục đích để tiếp cận bạn hơn vì mục đích nào đó của họ. Chúng ta đã học Pháp, vậy tại sao chúng ta không nhận ra điều đó? Tại sao chúng ta không hiểu họ thật sự muốn gì? Đó là bởi vì chúng ta có chấp trước tình cảm người thường. Người này đã từng là người bạn cũ, và ông ta có vẻ đồng tình với Pháp và muốn học Pháp. Cô ấy đã quá hoan hỉ và đã không thể tỉnh táo để đối đãi với các việc.

Một lý do khác tạo ra khổ nạn cho học viên C nữa đó là một trong các họ hàng của cô đã từng làm các việc liên qua đến máy móc. Anh ta rất sợ hãi sau khi bị bức hại. Anh ta nghe thấy học viên C luôn đi học Pháp nhóm và có điểm sản xuất tài liệu tại nhà thì rất sợ hãi. Anh ta luôn cố gắng thuyết phục cô không nên đi đến các lớp học Pháp và nói rằng máy tính của cô ở nhà đã bị theo dõi hơn một năm nay, mà điều này là không có thật. Anh ta còn cảnh báo rằng cô sẽ có vấn đề nếu không chịu dừng lại. Bởi vì anh ta là họ hàng, nên cô không muốn chặn anh ta khi anh ta đến nhà cô và cũng không ngăn anh ta nói ra những lời đó. Một cách vô tình, cô đã để những nhân tố sợ hãi và biến dị của anh ta ảnh hưởng.

Chúng tôi học Pháp cùng nhau hàng ngày. Tại sao chúng tôi không thể đột phá vượt qua cái tình của con người để ngăn chặn những lời nói không phù hợp với Pháp, và chính lại những hành vi và tư tưởng không đúng đắn? Chẳng phải đây là cơ hội để chúng tôi duy hộ Đại Pháp? Chúng tôi học Pháp vậy mà không loại bỏ chấp trước vào tình cảm. Đây là lý do tại sao mọi thứ bị đảo lộn. Nếu cô không đi học Pháp nhóm, thì cô đã bị bức hại rồi. Sư phụ đã an bài cho lớp học bị trì hoãn để học viên C không có ở nhà khi công an đến.

Sau khi học Pháp và chia sẻ, học viên C đã hiểu ra tại sao cô lại bị bức hại, và những người khác cũng đề cao khi đối chiếu vấn đề với Pháp. Chúng tôi cùng phát chính niệm và giải thể những mưu đồ bức hại học viên C và các học viên khác của tà ác.

Thêm vào đó, chúng tôi luôn dùng tiền giấy có các thông tin Đại Pháp trong nhiều năm nay. Chúng tôi dùng nó hàng ngày để mua mọi thứ. Nếu người bán hàng không nhận tiền của chúng tôi, chúng tôi sẽ giảng chân tướng cho người đó và nói rằng nếu anh ta nhận nó và đưa cho những người khác, thì anh ta đã giúp cho sự thật được truyền đi, và anh ấy sẽ được nhiều may mắn hơn và thành công hơn trong công việc. Khi chúng ta dùng niệm chân thành để nói, lời nói xuất ra sẽ có lực lượng, và người bán hàng sẽ thấy rõ uy lực kỳ diệu của Đại Pháp, và công việc của anh ta sẽ tốt hơn bao giờ hết. Nên khi chúng ta mua đồ của họ, những người bán hàng thậm chí còn hỏi về những tờ tiền có thông tin giảng chân tướng và còn muốn đổi thêm tiền của họ để lấy tiền có nội dung giảng chân tướng nữa. Rất nhiều người đã được cứu theo cách này.

Ai sợ hãi?

Vào năm 2007, chúng tôi đến một vùng nông thôn để mua một số nguyên vật liệu cho điểm sản xuất tài liệu. Một học viên D ở địa phương đó nói rằng: “Ở làng này ngay khu vực của chúng tôi, mật vụ kiểm soát chúng tôi rất chặt chẽ vào ban đêm, còn có những người giám sát đe doạ sẽ bắt hết những người phân phát tài liệu. Suốt cả ngày, người dân trong làng đều gây phiền nhiễu cho học viên. Bây giờ họ đều rất sợ hãi và các học viên ở các nơi khác cũng không dám vào đó. Chúng ta nên làm gì đây?” Học viên E liền đáp lại: “Để chúng tôi đến đó xem”. Học viên D không đồng ý và cho rằng không an toàn. E liền nói: “Anh cứ về làm việc của mình đi và tìm ai đưa chúng tôi đến đó. Chúng tôi sẽ chia sẻ lại sau khi chúng tôi trở về”.

D tìm một người biết lái xe 3 bánh để đưa chúng tôi đến đó. Thình lình trời đổ mưa, và E nói rằng chúng tôi không nên quan tâm. Trời lại mưa càng lúc càng lớn, giống như trút nước vậy. Mặc dù chúng tôi đều có ô nhưng cũng như không, quần áo đều ướt sũng. Lúc ấy, E nhìn thấy con ác long khổng lồ trên bầu trời, hàm mở rộng, đổ nước ra. Anh ta biết chính con ác long này đang tạo ra trở ngại này. E nói chúng tôi cùng phát chính niệm ngay lập tức. E nhìn thấy anh ấy như bay lên không trung. Mặc dù con ác long rất khổng lồ, nhưng xem ra nó không có sức mạnh gì, như thể nó đang bị trói lại. Học viên E minh bạch rằng Sư phụ đang gia trì cho chúng tôi. Sư phụ đã cố định con rồng lại nên nó không có sức mạnh gì cả. Đó chính là thử thách cho sự can đảm của chúng tôi. Liệu chúng tôi có sợ hãi không và có ghi nhớ rằng chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp đang trợ Sư Chính Pháp không? Học viên E tưởng tượng anh đang cầm gươm trong tay, và ngay lập tức anh đã có gươm trong tay. Liền tức thì tới giết con ác long. Sau đó học viên E nói rằng: “Trước đây tôi đã từng đọc tiểu thuyết nói về hàng long phục hổ. Ai có thể hàng long phục hổ? Chúng ta mới chính là người có thể [hàng long phục hổ].” Sư phụ đã giảng rằng chúng ta sẽ có năng lực nếu chúng ta thực sự tin vào điều đó, chúng ta có tất cả các năng lực cần thiết. Ngay khi con ác long bị tiêu diệt, cơn mưa cũng chấm dứt.

Sau khi đến nơi, chúng tôi ghé vào nhà một học viên. Cô ấy nói rằng: “Thôn ủy đã báo với chúng tôi là không được ra ngoài hay đi thăm nhau. Họ cũng nói không được ra ngoài ban đêm, nếu không sẽ bị bắt”. Chúng tôi nói: “Chúng ta hãy tìm tất cả các học viên, học Pháp và chia sẻ cùng nhau, để cùng hiểu vấn đề dựa trên Pháp”. Vì trước đây chúng tôi đã làm các việc Đại Pháp cùng nhau và đã chứng kiến sức mạnh kỳ diệu của Đại Pháp, nên cô ấy đã tin tưởng chúng tôi và đi tìm các học viên khác đến để cùng chia sẻ.

Khi cuộc bức hại bắt đầu lần đầu tiên vào năm 1999, chính quyền đã ra lệnh rằng: “Hãy ở nhà. Nếu bạn học Pháp ở nhà một mình, chúng tôi sẽ không làm gì bạn”. Rất nhiều người đã tin lời họ, nhưng vẫn bị bức hại. Vào lúc đó, trang web Minh Huệ Net đã báo cáo rất nhiều trường hợp bị bắt. Các học viên học Pháp bí mật ở nhà nhưng vẫn bị bắt và bị đưa vào trại lao động. Tại sao? Không phải là vì tà ác quá mạnh, mà là bởi vì chúng ta đã không chiểu theo Pháp. Sư phụ đã yêu cầu chúng ta học Pháp theo “nhóm” và “luyện công nhóm”. Khi chúng ta học Pháp và luyện công cùng nhau, trường năng lượng sẽ rất lớn mạnh. Uy lực chỉnh thể sẽ rất to lớn. Trường năng lượng sẽ điều chỉnh và thanh trừ tà ác. Nếu chúng ta không học Pháp nhóm như Sư phụ giảng, chúng ta đang hành theo an bài của tà ác và bị bức hại.

Chúng ta bị bức hại bởi vì chúng ta sợ và tin rằng chúng ta đang phạm tội khi chúng ta tụ tập lại, và rằng các tài liệu ở nhà sẽ là các bằng chứng phạm tội. Tà ác không có sức mạnh, nhưng chính suy nghĩ không thuần chính đã tăng sức mạnh cho nó. Vậy tà đảng có mạnh không? Sau khi đọc Cửu Bình, chúng ta đều biết đó chỉ là sức mạnh giả tạo. Chính quân đội Quốc dân Đảng đã đánh đuổi quân xâm lược Nhật. Giờ đây nó sợ cả các quốc gia lớn và nhỏ. Những nhà lãnh đạo đảng thậm chí còn sợ hãi hơn nữa và không dám ra ngoài một mình; thậm chí còn sợ hãi cả trong giấc ngủ, và sợ bị ám sát. ĐCSTQ đã bắt đầu rất nhiều chiến dịch để phô trương sức mạnh của nó. Mọi người đều làm theo những gì nó nói. Kể cả một số học viên cũng thông qua các công tác tuyên truyền mà nói rằng tà đảng mạnh như thế nào, và nó tàn bạo như thế nào khi đàn áp các học viên. Đầu của họ đầy những suy nghĩ này.

Sư phụ đã giảng rằng:

“Thị nhi bất kiến – Bất mê bất hoặc
Thính nhi bất văn – Nan loạn kỳ tâm” (Đạo trung – Hồng Ngâm)

Tại sao chúng ta phải nhìn và nói về nó?

Sư phụ cũng giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng:

“Bình thường người thường nghĩ tưởng về một vấn đề gì thì phát xuất ra một thứ có hình thái đại não; bởi vì nó không có năng lượng, nên [sau khi] phát xuất ra một thời gian ngắn liền tản mất; nhưng năng lượng của người luyện công thì được bảo trì trong một thời gian lâu hơn.”

Khi chúng ta thừa nhận tà ác tệ như thế nào, chúng ta đúng là đang làm cho nó mạnh hơn. Nếu như không có ai trong chúng ta sợ nó, thì hãy nhìn xem nó sẽ làm gì.

Cuối cùng, hết thảy mọi thứ đều do Sư phụ nắm giữ. Sư phụ của chúng ta đã tạo ra vũ trụ và các thể sinh mệnh, vậy tại sao chúng ta lại phải sợ? Cựu thế lực đang tìm cách để đạt đến trạng thái tà ác này và phô trương thanh thế. Nó nói với dân làng rằng không cho chúng tôi làm điều này điều khác, tuần tra trong và ngoài làng, và đe doạ sẽ đàn áp khiến người dân lo sợ rằng họ sẽ bị bắt bất kỳ lúc nào. Vậy tại sao nó không bắt người ngay lúc này đi? Bởi vì thực sự là nó rất yếu nhược. Nếu chúng ta sợ sau khi nghe và nhìn thấy như thế, và lại quan tâm chú ý nó, chúng ta đang giúp tà ác mạnh hơn và làm suy yếu chính chúng ta, cho nó cái cớ để bức hại chúng ta. Nếu chúng ta không hề sợ và không để nó làm động tâm, và tin rằng nó thực sự rất yếu như Sư phụ đã giảng, thì nó sẽ suy yếu ngay. Nếu chúng ta có thể thật sự nhận ra như vậy từ trong tâm, tà ác sẽ bị khống chế bởi chính niệm của chúng ta. Nếu chúng ta đều có thể đứng lên, bước ra thanh trừ chúng vào buổi tối theo từng nhóm hai người, vừa đi vừa phát chính niệm, nếu chúng ta nhìn thẳng vào những tay mật vụ và phát chính niệm, thì ai sẽ là người phải sợ?

Chúng tôi học Pháp cùng nhau và phát chính niệm. Sau khi chia sẻ xong, quần áo bị ướt đã khô hoàn toàn. Tâm của mọi người như được khai mở, và các nhân tố ức chế tâm lý đã biến mất. Đương nhiên, những suy nghĩ như sợ bị theo dõi hay bị bắt đều bay mất.

Ngày hôm sau, chúng tôi chia sẻ vấn đề này với học viên D và thể ngộ của anh ấy cũng đề cao dựa theo Pháp. Sau đó chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên những năm tiếp theo, khu vực này đã làm ba việc rất tốt.

Giải thể tà ác bằng chính niệm và chặn đứng bức hại

Vào năm 2009, học viên F tới dự một nhóm học Pháp. Ngay khi anh ấy vừa tới thì công an đã vây quanh khu vực đó và gõ cửa. Học viên F gọi điện cho chúng tôi và nhờ chúng tôi giúp phát chính niệm.

Lúc đó, ba người chúng tôi đang học Pháp cùng nhau. Chúng tôi liền dừng lại ngay và bắt đầu phát chính niệm. Một lúc sau, học viên F gọi lại và cho biết rằng công an đã đi khỏi. Vậy lúc đó chúng tôi đã phát chính niệm như thế nào?

Sư phụ giảng rằng:

“ Vì vũ trụ đang cải biến, thiên thể vũ trụ to lớn nhường ấy đang trong quá trình cải biến cứu độ vô lượng chúng sinh; dẫu sinh mệnh nào đến can nhiễu thì đều là tội cực ác to lớn nhất.” (Giàng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2005)

Sư phụ đã nói đó là tội ác cực to lớn, cho nên nó phải bị thanh trừ, và nó không được dùng bất kỳ lý do gì để bức hại chúng ta và can nhiễu chỉnh thể. Nó sẽ phải hoàn toàn bị thanh trừ.

Đương nhiên, nói thì đơn giản. Đôi khi có gì đó cản trở bạn và làm cho bạn cảm thấy yếu đuối và mất hết sức mạnh. Nó làm bạn không thể phát chính niệm được, không tin vào Sư phụ, và bắt đầu nghi ngờ uy lực của việc phát chính niệm. Chúng ta sẽ cần phải tranh trừ những thứ này trước tiên và không chấp nhận chúng hay nghĩ đó là do chúng ta. Nếu có thứ gì cản trở tôi phát chính niệm, tôi sẽ thanh trừ tất cả chúng, tôi sẽ không làm theo nó mà phải giữ vững chính niệm.

“Một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động” (Tinh tấn yếu chỉ IITống khứ chấp trước cuối cùng)

Bất kể là gì đi nữa, tôi luôn kiên định bài trừ và giải thể các nhân tố tà ác đã bức hại các đồng tu của tôi. Cuối cùng, tất cả đều là sự kiên định. Sư phụ đã giảng điều này trong Pháp – chúng ta có tin hay không? Càng tín Pháp thì chính niệm sẽ càng mạnh.

Sư phụ giảng rằng:

“Có chính niệm mạnh bao nhiêu, thì có uy lực lớn bấy nhiêu” (Tinh tấn yếu chỉ IICũng một đôi lời)

Nếu chúng ta nắm vững nguyên lý này, thì tất cả sẽ đều bị giải thể. Buổi tối chúng tôi ghé qua nhà học viên F. Cô ấy nói rằng một học viên bị chính quyền theo dõi đã đến nhóm học Pháp nên đã gây ra sự tình này. Chúng tôi phân tích sự việc và cho rằng tất cả đều có vẻ hợp lý. Đầu tiên, công an vây quanh khu vực đó. Nhà của người đó ở tầng trệt, và cửa được làm bằng gỗ – chỉ cần hai người là có thể phá cửa rồi. Nhưng công an chỉ gõ cửa mà không vào. Tại sao? Thật sự, Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi và cho chúng tôi cơ hội để nhìn xem chúng tôi sẽ làm gì – liệu chúng tôi có hành xử theo Pháp. Khi chúng tôi không còn tâm sợ hãi, hoặc thậm chí nhiều hay chỉ một học viên không có tâm sợ hãi thì trường năng lượng chung sẽ được cân bằng, tà ác sẽ không dám tiến vào.

Một lần khác, công an vào can nhiễu điểm sản xuất tài liệu mà chúng tôi đang hỗ trợ. Họ gõ cửa. Học viên G không mở cửa, nhưng công an vẫn không chịu rời đi. Sau khi chúng tôi nghe được sự việc, rất nhiều người trong số chúng tôi đều ở nhà ngay để phát chính niệm, còn những người khác thì lái xe đến đó và cũng phát chính niệm trên đường đi. Khi các học viên đến đó thì công an cũng đã đi khỏi. Chúng tôi đã chia sẻ với nhau về việc này trong nhóm học Pháp. Chúng tôi đã thành công trong việc giải thể bức hại của tà ác và giải quyết được vấn đề. Tại sao các học viên không bị bức hại vào lúc đó, nhưng sau đó vẫn bị bức hại? Nguyên nhân do đâu?

Trong Chuyển Pháp Luân Sư phụ đã giảng:

“Lúc ấy người học viên này cũng không sợ hãi; nói chung lúc gặp tình huống như thế thì không sợ hãi; có thể sau này mới thấy sợ.”

Nếu bạn nghĩ “nó nguy hiểm như thế nào”, hay “lỡ việc này hay việc kia xảy ra thì sao nhỉ” thì bức hại sẽ xảy ra. An bài của Sư phụ là rất kỳ diệu. Nếu lúc đó chúng không bức hại bạn, thì bạn còn sợ gì nữa? Những suy nghĩ kiểu như thế giống như sự đồng tình theo an bài của cựu thế lực, và bạn đang truy cầu chúng. Nếu bạn truy cầu bức hại, thì cựu thế lực chắc chắn sẽ bức hại bạn.

Điểm sản xuất tài liệu tại nhà của học viên G vẫn đang sản xuất bình thường. Chồng của G cũng vừa bắt đầu tu luyện vào lúc đó và chứng kiến uy lực của chính niệm và sức mạnh của việc phối hợp chỉnh thể. Anh ấy nhanh chóng tăng tốc và làm nhiều việc để chứng thực Pháp.

Lời cuối

Sư phụ đã giảng trong “Tinh tấn yếu chỉ II”, “Bài trừ can nhiễu” rằng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.”

Khi chúng ta đối mặt với can nhiễu và bức hại, nếu chúng ta có thể ghi nhớ Pháp, chúng ta có thể giải thể bức hại.

Chúng tôi đã gặp một học viên chia sẻ kinh nghiệm của cô. Trong quá trình cô ở trong trại lao động cưỡng bức, cô ấy đã nhớ những gì Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng:

“Mọi người đều biết rằng về phân rã nguyên tử hạch, cần một năng lượng va chạm rất lớn cũng như một nhiệt lượng rất lớn mới có thể tổng hợp, mới có thể phân rã hạt nhân.”

Cô ấy nghĩ rằng: “Mình đang ở trong hang ổ của tà ác. Làm thế nào có thể phát sinh ‘tổng hợp’?” Cô ấy dùng Pháp để loại bỏ những suy nghĩ và quan niệm người thường, chỉ luôn nghĩ về Pháp. Nhiều ngày sau, những người khác nghĩ là cô đã bị bệnh nặng (còn bản thân cô lại không cảm thấy gì cả). Công an tới trại lao động đưa cô ấy về nhà. Sau khi về nhà, cô liền bắt đầu các công việc chứng thực Pháp.

Sư phụ đã giảng:

“Nhưng hiện nay hết thảy những điều ấy đều biến đổi rồi, đều bị thanh lý không còn nữa” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế ở Thủ đô Mỹ Quốc 2012)

Bạn có tin không? Nếu bạn thật sự tin, thì sẽ không có tà ác nữa và những gì chúng ta cần làm lúc này chính là cứu độ chúng sinh bằng hết khả năng của mình. Nếu bạn không tin điều này thì bạn là đang làm việc đệ tử Đại Pháp cần phải làm trong cái bóng của sự sợ hãi cuộc bức hại.

Bao nhiêu năm qua, dựa trên niềm tin kiên định vào Đại Pháp, chúng ta đã thanh trừ tất cả tà ác và chứng thực sự mỹ diệu của Đại Pháp. Trong thời gian cuối cùng của sứ mệnh trợ Sư Chính Pháp, hãy cũng nhau phối hợp thật tốt và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa!

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/20/学好法-平稳的走在证实法的路上-265051.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/16/137127.html

Đăng ngày 12-05-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share