[Minh Huệ 18-11-2012] Tôi là một học viên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp lâu năm. Trong suốt mười năm qua, tôi đã thay đổi từ không biết tu luyện là gì đến nhận ra sự nghiêm túc và quý báu của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã đến được thời điểm này là nhờ sự bảo hộ của Sư phụ.

– Trích từ tác giả

Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Tôi đã không tham gia các lần Pháp hội Trung Quốc trước đây vì bị cản trở bởi suy nghĩ: “Tôi tu luyện không tốt.” Tôi biết rằng Pháp hội là nghiêm túc nên không dám xem thường điều này. Sau khi đọc qua các bài chia sẻ của Pháp hội lần thứ 09, tôi đã nhận ra rằng đây là lúc tôi phải chia sẻ thể ngộ của mình với các đồng tu.

Học cách trở thành người tu luyện

Tôi là một học viên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp lâu năm. Trong suốt mười năm qua, tôi đã thay đổi từ không biết tu luyện là gì đến nhận ra sự nghiêm túc và quý báu của Pháp Luân Đại Pháp. Trong những năm qua, tôi đã sống sót qua nhiều thăng trầm dưới sự bảo hộ của Sư phụ. Tôi không biết làm thế nào để bày tỏ được lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ. Điều tôi có thể làm là tập trung tu luyện tinh tấn để đền đáp công ơn của Sư phụ.

Khởi đầu tu luyên Đại Pháp, tôi không biết tu luyện là gì. Tôi chỉ luyện công. Tôi miễn cưỡng tham gia học Pháp nhóm và nghĩ: “Cuối cùng tôi cũng có được một ngày nghỉ nhưng lại phải dùng nó để tham gia học Pháp nhóm. Học tại nhà thì cũng như nhau mà.” Thực ra thì không giống nhau. Thật không may, tôi đã không nhận ra điều này. Tuy nhiên tôi đến tham gia học nhóm vì giữ thể diện cho bản thân. Tôi giữ nhiều tâm ràng buộc người thường khi học Pháp, nên chẳng thu được ích lợi gì từ học nhóm. Tôi cũng không tiếp thu được gì. Tuy nhiên, mặc dù tôi là một người có ngộ tính kém như vậy, Sư phụ đã không từ bỏ tôi. Tôi không phải là người tu luyện tinh tấn nhưng hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt và và có thể nâng cao đạo đức của một người, thanh lọc nhân tâm và chữa khỏi bệnh tật.

Bắt giữ và bức hại

Khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 07 năm 1999 tôi không thể hiểu nổi lý do đằng sau thảm kịch này. Những nhà lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) chắc đã lầm lẫn rồi. Tôi đi đến Bắc Kinh để nói sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng bị bắt giữ trước khi đến được văn phòng khiếu nại.

Vào năm 2003, tôi bị bắt giữ phi pháp và bị kết án tù 03 năm. Tôi đã không tinh tấn học Pháp và bị tà ác lợi dụng sơ hở. Trong suốt 03 năm này, tôi đã viết hai bức thư gửi lên Ban Thanh tra Kỷ luật để tố cáo về tình hình trong tù, bao gồm việc các lính canh đã ra lệnh cho các tù nhân đánh đập các học viên Pháp Luân Công và tra tấn họ bằng nhiều phương thức khác nhau.

Người ở Ban Thanh tra Kỷ luật đã đến nói chuyện với tôi. Tôi đã không sợ hãi và giải thích mọi chuyện bằng cách dẫn chứng các điều luật mà luật pháp Trung Quốc đã ban hành. Tôi nói rằng các học viên sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong khi các lính canh và cảnh sát thì dùng bạo lực. Có thể dễ dàng nhận ra ai tốt ai xấu. Vậy mà, họ cứ cố để chuyển hóa những người tốt.

Tôi hỏi: “Vậy các ông muốn chuyển hóa chúng tôi thành loại người nào?” Sau đó, họ nói rằng ĐCSTQ đã loan truyền rằng Sư phụ các người trục lợi kiếm tiền, nên tôi đã chỉ ra cho họ bằng cách so sánh giá bán cắt cổ của các vật dụng trong tù với mức giá ít ỏi của những tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói: “Vậy thì thực sự ai đang làm tiền?” Họ đã không vui khi nghe thấy chuyện này.

Một lính gác nói: “Ông thì chịu khổ trong này trong lúc Sư phụ của ông đang vui sống ở hải ngoại.” Tôi trả lời: “Những điều tuyên truyền trên báo đài là vu khống.” Tôi liền chỉ ra các chi tiết dàn dựng lừa dối của vụ “Tự thiêu ở Thiên An Môn”. Họ đã không trả lời.

Lúc đến, tôi nghe một lính canh chửi rủa Pháp Luân Đại Pháp trong suốt các buổi làm việc. Tôi đã giảng sự thật về Pháp Luân Đại Pháp nhiều lần. Một ngày nọ, cô ta đã khen ngợi Pháp Luân Đại Pháp sau buổi luyện công sáng. Trong lúc đó tôi thật sự vui mừng cho cô ấy.

Loại bỏ các chấp trước

Sư phụ đã gợi ý rằng các điểm sản xuất tài liệu cần như hoa nở rộ trên khắp Trung Quốc Đại lục. Chúng tôi đã giúp các đồng tu cài đặt máy tính và dạy họ cách sử dụng chúng. Cố gắng này đã giúp tôi nhận ra và loại bỏ các chấp trước của mình.

Tôi luôn giúp các học viên lớn tuổi không biết sử dụng máy tính một cách nhẫn nại. Đây là sự an bài của Sư phụ, cho tôi cơ hội để loại bỏ các chấp trước, bao gồm tính kiêu ngạo, tự phụ và nhiều thứ khác. Tôi không bao giờ cảm thấy phiền hà và luôn cố gắng giúp các đồng tu để máy tính họ hoạt động suôn sẽ và chỉ cho họ tới nơi tới chốn các chức năng mà họ quên.

Một lần nọ, tôi phải sửa một máy tính đến tận nửa đêm. Khi tôi làm xong việc, cổng nhà đã khóa. Tôi đã cầu Sư phụ giúp và cổng nhà đã mở. Tôi thầm cảm ơn Sư phụ: “Cảm ơn Sư tôn!” Tôi nhận ra rằng nếu các học viên giữ được chính niệm và có Pháp trong tâm, Sư phụ sẽ bảo hộ và giúp đỡ họ.

Không run sợ khi đối diện bức hại

Trong thế vận hội Olympic năm 2008, tôi bị bắt giữ khi đang dán các tấm biểu ngữ giảng chân tướng cùng với một đồng tu khác. Để giúp đồng tu trốn thoát, tôi giả vờ đưa cô ấy túi xách. Tôi làm phân tâm người cảnh sát để người bạn đồng tu có thể trốn thoát.

Tôi bị đưa đến một trung tâm giam giữ. Loại bỏ mọi tâm chấp trước của mình và không sợ hãi hay lo lắng gì, tôi cố gắng để cứu người. Tôi không hợp tác với cảnh sát và từ chối trả lời các câu hỏi của họ. Tôi phát chính niệm để tiêu trừ các nhân tố tà ác đằng sau họ. Cùng lúc tôi có một niệm: “Tôi không thể ở đây lâu. Tôi sẽ nhanh chóng ra khỏi đây sau khi đã giảng sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi đã bị giữ lại 15 ngày, trong suốt thời gian này tôi phát chính niệm liên tục mỗi giờ, luyện công và khuyên mọi người thoái xuất khỏi  ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Họ gửi hai người tới để cố làm tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ: “Pháp Luân Đại Pháp giúp nâng cao giá trị đạo đức của con người, dạy người ta không đánh lại khi bị đánh hoặc xúc phạm. Xã hội nhờ đó mà trở nên tốt lên. Anh không được bức hại người tốt.” Họ nói: “ĐCSTQ cho bà công ăn việc làm, sao bà lại đi chống nó?” Tôi trả lời: “Nếu các anh không bức hại chúng tôi, ĐCSTQ có trả tiền cho các anh không? Chúng tôi không chống lại  ĐCSTQ, chúng tôi chỉ nói cho mọi người biết nó là gì.”

Sau đó, họ nói với tôi: “Có một học viên lớn tuổi bị bệnh, và một nhóm người tập Pháp Luân Công ngồi phát chính niệm xung quanh ông ta và cùng đọc sách Chuyển Pháp Luân với ông ấy. Nhưng sau đấy thì ông ta chết, những người tập thì bỏ đi.” Tôi đáp lại: “Tôi không tin.” Một thanh niên trẻ nói: “Tôi có mặt ở đó và chụp hình.” Tôi nhận ra anh ta là người đã bắt giữ các học viên. Tôi nói: “Chính là anh đã giết ông ấy, nếu anh không bắt giữ ông ấy, ông ấy đã không chết.”

Điều đó làm họ rất tức giận. Tôi hỏi họ là người ở Đội An ninh Nội địa hay Cục An ninh Quốc gia. Họ trả lời rằng họ là người ở Cục An ninh. Họ là những mật vụ. Tôi nhớ rằng Sư phụ dạy chúng ta cũng phải cứu cả mật vụ. Tôi cảm động bởi thiện tâm và từ bi của Sư phụ và cảm thấy xấu hổ vì tôi không được tốt. Họ im lặng trong một lúc và nói: “Chúng tôi sẽ trở lại.” Tôi nói “Tôi mong vậy.” Tôi có niệm rằng họ đã đến để nghe sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã không quay lại.

Sau khi được thả về nhà, tôi suy nghĩ về lý do tôi bị bắt giữ. Tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn sợ hãi. Mặc dù tôi làm ba việc, tôi đã không có chính niệm. Tôi lo sợ khi làm các việc và cựu thế lực đã dùi vào sơ hở này.

Các đồng tu nói với tôi rằng rất hiếm khi họ thả ai sớm như vậy trong lúc diễn ra Thế vận hội. Tôi biết đây là Sư phụ đã bảo hộ tôi.

Chú trọng thực tu

Tôi là một người tranh đấu và thiếu kiên nhẫn. Tôi thường hét lên khi mất kiên nhẫn và không bao giờ lắng nghe người khác. Tôi xem thường mọi người. Trong một thời gian dài, tôi nghĩ rằng tôi đã tu tốt và đã từ bỏ các chấp trước của mình. Nhưng khi nhìn vào bên trong, tôi nhận ra tôi đã không thực sự loại bỏ được các tâm chấp trước.

Tôi giúp đỡ một đồng tu 80 tuổi và mắt kém. Tôi dọn dẹp phòng và giặt giũ cho bà. Nhưng mỗi khi tôi bảo bà học Pháp, bà nói bà nhìn không rõ. Nhưng khi tôi đọc sách cho bà, bà lại ngủ thiếp đi. Tôi đã không được tử tế và nghĩ bà không tu tốt. Tôi nghĩ rằng bà không chú ý thực tu, đã bị tà ác bắt và bức hại. Sau đó, tôi chán ghét ra mặt. Tôi mất kiên nhẫn và thậm chí mất bình tĩnh. Tôi đã không nhẫn hay tử tế mà còn thiếu khoan dung. Tôi làm tổn thương bà thay vì giúp đỡ.

Sư phụ giảng:

“Tôi thường nói, nếu tất cả những gì một người muốn chỉ là điều tốt cho người khác, thì những điều anh ta nói ra có thể làm người nghe cảm động khóc lên được. Tôi không chỉ giảng Pháp, tôi còn để lại cho quý vị cách hành xử của tôi. Trong công tác, giọng nói, lòng tốt, và tính hợp tình hợp lý của quý vị sẽ cảm hoá lòng người; còn dùng mệnh lệnh thì không thể được! Nếu lòng người chưa thật sự được thuyết phục, thì họ cũng chỉ chấp hành theo cái vỏ bề ngoài thôi, còn họ sẽ tự hành động theo cách riêng của họ khi không có người khác bên cạnh.” (Tâm thanh tỉnh, Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi đã không đối xử với bà như vậy và tôi đã ích kỷ. Tôi tự hỏi lòng mình: “Tôi đã tu luyện thế nào vậy trong những năm qua? Tôi mất đi từ bi mỗi khi có mâu thuẫn xảy đến. Mọi tâm chấp trước xuất phát từ sự ích kỷ. Nếu tôi không từ bỏ sự ích kỉ của mình, tôi sẽ không bao giờ tu tốt.” Sau khi suy ngẫm, tôi nhận ra sự nghiêm túc của tu luyện. Nó không phải là một hình thức để phô diễn ra với người đời. Tôi phải thực sự tu tâm của mình. Tôi phải giữ mỗi niệm và suy nghĩ dựa trên Pháp và coi bản thân là một người tu luyện chân chính. Chỉ có như vậy, tôi mới có thể là một đệ tử Đại Pháp trong thời kì Chính Pháp.

Sau khi đề cao bản thân, tôi gặp phải một khảo nghiệm mới. Tôi biết nó được an bài bởi Sư phụ. Một đồng tu lớn tuổi muốn học cách để làm các tài liệu giảng thanh chân tướng. Tôi hứa sẽ chỉ cho bà ấy, nhưng chúng tôi có hiểu lầm trong việc giữ an toàn. Tôi đã nổi cáu lên và to tiếng. Học viên này yêu cầu tôi rời khỏi nhà và đã nói vài từ khó nghe.

Tôi biết đây là một khảo nghiệm. Tôi phải giữ bình tĩnh và không nên giữ tâm oán hận hay ghét bỏ. Tôi cũng không nên cãi nhau. Sư phụ giảng:

“Như ngộ cường biện vật tranh ngôn
Hướng nội trảo nhân thị tu luyện
Việt tưởng giải thích tâm việt trọng
Thản đãng vô chấp xuất minh kiến” (Thiểu biện, Hồng ngâm III)

(Tạm dịch:

“Gặp thời xảo biện tạm lặng im
Tu luyện ắt phải hướng nội tìm
Càng giải thích nhiều tâm càng nặng
Bỏ chấp mở lòng sáng trong tim.”)

Tôi đã không bỏ về, không tức giận và giúp bà ấy cài đặt một hệ thống kép trên máy tính và chỉ cho bà cách vận hành. Cả ngày hôm đó, tuy không ăn gì nhưng tôi vẫn không cảm thấy đói hay tức giận. Thực ra, tôi cảm ơn bà ấy rất nhiều vì đây là Sư phụ đã dùng miệng bà ấy để cho tôi cơ hội đề cao. Tôi cũng xin lỗi bà ấy về thái độ bất kính của mình.

Chúng tôi đều nhận ra rằng thiết lập một điểm sản xuất tài liệu thật không dễ dàng. Nếu có sơ hở, cực thế lực sẽ tìm đến và can nhiễu. Nếu chúng ta không kịp thời quy chính thì sẽ mang đến tổn thất lớn hơn. Hơn nữa, chúng ta phải giữ chính niệm. Các đồng tu phải phối hợp và không nên tạo ra bất kỳ khoản cách nào giữa chúng ta, nếu không sẽ mang đến những tổn thất không mong muốn.

Chỉ có học Pháp tốt mới có thể đi đúng trên con đường tu luyện

Tôi là một người bận rộn và thời gian là rất quý đối với tôi. Tôi thức dậy lúc ba giờ rưỡi sáng hàng ngày để luyện công và học một bài trong sách Chuyển Pháp Luân sau khi phát chính niệm. Nhiều khi thời gian có hạn, tôi nghe Pháp trong khi lái xe. Khi đi ra ngoài, tôi sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện giảng chân tướng về Pháp Luân Công, đồng thời luôn phát chính niệm. Tôi luôn giữ ba việc trong tâm. Mặc dù bận rộn và mệt nhọc, tôi sẽ không bao giờ chểnh mảng trách nhiệm của một đệ tử Đại Pháp.

Đôi khi trong lúc học Pháp, tôi bị phân tâm và nghĩ về những chuyện khác. Đây là can nhiễu của nghiệp tư tưởng. Tâm tôi không phải lúc nào cũng giữ được bất động và tôi còn phải tu phương diện này.

Tôi thấy có một hiện tượng phổ biến sau khi tiếp xúc với các đồng tu. Khi một số đồng tu, đặc biệt là người lớn tuổi, luyện năm bài công pháp, động tác của họ không được chuẩn xác lắm. Một số còn rất khác với động tác Sư phụ dạy.

Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, các học viên Đại lục mất đi môi trường để luyện công chung, thế nên giờ đây họ học Pháp và luyện công tại nhà. Một số học viên chưa được thuần thục lắm trong các động tác căn bản.

Giờ rất khó để chỉnh sửa cho họ. Tôi đề nghị các đồng tu hãy làm mẫu lại các bài công pháp để giúp đỡ các đồng tu lớn tuổi trong buổi học Pháp nhóm.

Xin hãy từ bi chỉ ra bất kỳ thiếu sót nào trong tu luyện của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/18/明慧法会–实修以报师恩-265025.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/29/136855.html

Đăng ngày 01-04-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share