Bài viết của Tịnh Thủy, một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-03-2013]
Hướng nội là căn bản đề cao tầng
Vào năm 2002, chúng tôi lập kế hoạch để chặn các chương trình phát sóng truyền hình ở khu vực địa phương chúng tôi. Chính quyền đã phát hiện ra các cửa hàng bán các thiết bị cho chúng tôi và bám theo người giao hàng, và nhiều học viên là điều phối viên và kỹ thuật viên đã bị bắt giữ bất hợp pháp. Đây là sự cố bức hại tồi tệ nhất trong khu vực chúng tôi. Chúng tôi đã chịu áp lực khủng khiếp và cảm thấy bị tê liệt và điểm sản xuất tài liệu ngừng hoạt động. Tôi đã được thả tự do trong vòng chưa đầy một năm từ trại lao động cưỡng bức. Điểm sản xuất của chúng tôi là nơi duy nhất trong khu vực và các học viên chịu trách nhiệm tìm kiếm thông tin trên Internet cũng ngừng làm việc. Không ai biết phải làm gì. Nhiều học viên xin tôi lời khuyên mặc dù tôi chưa bao giờ là một điều phối viên. Họ đề nghị làm tờ rơi, đĩa và chia sẻ kiến thức về máy tính và các thao tác trên Internet. Thật tuyệt vời khi các học viên đã chủ động vận hành điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng bất chấp cuộc bức hại nghiêm trọng.
Một nữ học viên khoảng 20 tuổi nói với tôi: “Bác ơi, cháu biết cách truy cập Internet và tải các thông tin. Bác hãy cho cháu biết những gì bác cần.” Tôi hỏi cô ấy liệu cảnh sát có đang giám sát khu dân cư của cô ấy không. Cô trả lời: “Công an mật vụ theo dõi tòa nhà hàng ngày. Nhưng cháu vẫn có thể đi lại. Cháu sẽ không bật đèn, và sử dụng đèn pin để mở máy tính và tải các thông tin vào đĩa. Sẽ không có vấn đề gì.”
Với sự vô ngã, cô đã đề nghị thu thập thông tin mặc dù công an giám sát chặt chẽ. Dù lo lắng cho cô ấy, nhưng tôi rất xúc động bởi quyết tâm của cô. Cô ấy đã thành công nhiều lần trong việc lấy được thông tin. Trong những ngày đó, nhiều học viên đến chỗ tôi để lấy lời khuyên, và tôi tự hỏi liệu tôi có khả năng là một điều phối viên không. Nhưng làm sao chúng ta có thể chờ đợi trong khi các học viên bị bức hại và chúng sinh đang đợi để được cứu? Được các học viên khác khích lệ, tôi đã bỏ qua những lo lắng và bận tâm của mình và lựa chọn phối hợp với họ để chứng thực Đại Pháp.
Một ngày, tôi bảo sáu học viên, những người rất nhiệt tình và có khả năng, họp mặt tại nhà một học viên. Tôi nói với họ: “Tất cả các bạn đều biết về tình hình của chúng ta. Tôi muốn biết liệu chúng ta có thể cùng với nhau phối hợp để làm các việc trong khu vực của chúng ta không.” Họ đồng thanh trả lời:” Vâng, chúng ta chắc chắn sẽ làm việc cùng nhau.” Sau khi nhìn thấy quyết tâm và sự tự tin của họ, tôi đã phân công các công việc giữa chúng tôi, trong đó bao gồm vận hành thiết bị, tải thông tin, vận chuyển tài liệu, tiến hành chia sẻ kinh nghiệm, v.v. Bởi vì tất cả mọi người đều chủ động, chỉ mất hai tuần để điểm sản xuất tài liệu của chúng tôi được thành lập và vận hành trở lại.
Bất chấp sự bức hại nghiêm trọng, các học viên vẫn có thể tiến bước, chủ động phối hợp các hạng mục Đại Pháp, và nhanh chóng bắt đầu lại các hoạt động. Điều này là do huyền năng phi thường của Đại Pháp. Sư phụ đã khai sáng cho con đường tu luyện của chúng ta. Chúng ta chỉ cần có nguyện vọng và ý muốn có trách nhiệm với Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Sư Phụ yêu cầu chúng ta buông bỏ bản thân và có thiện tâm trên con đường tu luyện.
Là một trong những điều phối viên, tôi đã gặp rất nhiều vấn đề và xung đột tâm tính. Mỗi lần xuất hiện là một cơ hội cho tôi đề cao. Tôi đã có thể hướng nội, buông bỏ bản thân, và không nhìn vấn đề một cách hời hợt. Khi nghĩ đến Pháp và chỉnh thể của chúng tôi chứ không phải bản thân mình thì tâm tôi và môi trường của chúng tôi được chuyển biến.
Sau khi một nữ học viên trong vùng chúng tôi đã chết do bị bức hại, tôi đã gặp các điều phối viên khác để thảo luận về cách chúng tôi có thể dùng trong trường hợp này để vạch trần bức hại và giảng chân tướng cho những người khác. Một trong những điều phối viên đã không có mặt và làm cho một số học viên bỏ lỡ cuộc họp. Tôi đã không chắc rằng liệu chúng tôi có thể tiếp tục cuộc họp với rất nhiều học viên vắng mặt không. Tôi không biết phải làm gì.
Sau đó tôi nghĩ rằng có thể bởi vì người học viên này đã không đồng ý với tôi về vấn đề nào đó. Tôi nghĩ tôi không nên đổ lỗi cho cô và thay vào đó nên đến thăm cô ấy. Chúng tôi đã đến chỗ cô ấy và hỏi liệu chúng tôi có thể chia sẻ với cô ấy không, nhưng cô từ chối. Lúc đó, tôi biết mình không nên tìm kiếm những sai sót của các học viên, nhưng tôi cũng không biết sai sót của mình là gì. Tôi nhượng bộ và nói: “Chúng ta không chia sẻ cũng không sao. Tại sao chúng ta không học Pháp cùng nhau?” và cô đồng ý. Một học viên đưa cho tôi cuốn sách khi đến lượt tôi đọc. Bởi vì vẫn còn thấy ủy khuất và cảm giác không được tốt, tôi đã không thể đọc thành tiếng. Một học viên khác đã thay tôi và tiếp tục đọc.
Sau khi học Pháp được một lúc, tôi nói: “Tôi đang gặp khó khăn khi phối hợp. Nếu bất cứ ai có khả năng sẵn sàng để tiếp nhận thì tôi sẽ không làm điều phối viên nữa.” Một học viên trả lời:” Chúng tôi không lựa chọn điều phối viên. Anh có muốn phối hợp hay không?” Tôi đã không vui khi nghe thấy điều đó, nhưng tôi cố gắng kiềm chế bản thân mình và không bắt đầu tranh cãi. Không ai nói gì nữa. Sau đó, tôi nói thêm: “Chúng ta hãy tìm người khác làm điều phối viên. Chúng ta không nên để hạng mục Đại Pháp bị ảnh hưởng.” Một học viên khác trả lời:” Tại sao anh không điều phối trong thời gian này cho đến khi chúng ta tìm thấy người thích hợp để thay thế anh? ” Chúng tôi kết thúc buổi chia sẻ mà không có kết quả. Trước khi về nhà, tôi bảo người học viên mà đã không đồng ý với tôi đến chỗ tôi để chia sẻ, và cô ấy đồng ý.
Người học viên đã đến chỗ tôi vào ngày hôm sau, và tôi chân thành nói với cô ấy: “Hãy chỉ ra sai sót của tôi. Tôi sẽ sửa đổi bản thân mình.” Sau khi nhìn thấy sự chân thành và thành thực của tôi, cô trả lời: “Tôi có một vài điều để nói. Hãy suy nghĩ về những gì anh đã hứa lúc đầu.” Tôi nghĩ về nó, nhưng không thể nhớ bất cứ điều gì. Tôi hỏi cô ấy có nhớ những gì tôi nói không. Cô tiếp tục: “Khi lần đầu tiên chúng ta đồng ý phối hợp làm các hạng mục với nhau, anh nói rằng chúng ta nên thảo luận với nhau trước. Sau đó, anh đã đi trước và đã làm một một số việc mà không hỏi chúng tôi.” Tôi trả lời: “Tôi nhớ ra rồi. Tôi thấy rằng một số học viên trẻ đã rất chủ động và làm các việc một cách nhanh chóng, vì vậy tôi để họ làm một số việc mà không thảo luận với ai cả. Tôi biết là tôi sai, và nó không phải là lỗi của cô. Thật xin lỗi! Từ bây giờ, tôi sẽ thảo luận với tất cả mọi người trước. Tôi nên tôn trọng sự đồng ý của tất cả mọi người.” Thái độ của cô thay đổi ngay lập tức và cô ấy nói: “Tôi đã lớn tuổi và không làm việc hiệu quả như các học viên trẻ. Họ rất chủ động và nhanh nhẹn. Nếu cứ thay đổi các việc, chúng ta có thể ảnh hưởng đến động lực của họ. Hãy để họ làm các việc. Chúng ta không nên trì hoãn các hạng mục Đại Pháp. Tôi sẽ đứng sau làm việc và điều chỉnh một cách phù hợp.”
Cô ấy từ bi, tốt bụng, thông cảm, và có thể buông bỏ bản thân và tu chính lại bản thân mình ngay lập tức. Đây là những đức tính của một người tu luyện và tôi mừng cho cô ấy. Tôi nhận ra rằng, với tất cả các hạng mục Đại Pháp chúng ta làm, chúng ta nên bình tĩnh khi gặp phải mâu thuẫn. Chúng ta không nên tập trung vào việc tìm kiếm nguyên nhân của vấn đề mà thay vào đó phải lùi một bước và hướng nội. Khi chúng ta buông bỏ bản thân, cố gắng ngăn thiệt hại cho Đại Pháp, nghĩ cho các học viên khác, và làm chính lại các vấn đề cơ bản thì mọi việc sẽ cải thiện nhanh chóng.
Như Sư phụ giảng: “Chúng ta nói rằng khi gặp mâu thuẫn trước mặt, lùi một bước biển rộng trời trong, đảm bảo sẽ là một cảnh tượng khác.” (Chuyển Pháp Luân) Nếu chúng ta không thể hướng nội trong các mâu thuẫn và cố gắng đối chiếu mọi việc theo tiêu chuẩn của người thường thì sẽ rất khó khăn để bước ra khỏi người thường. Thực vậy, sự xuất hiện của những mâu thuẫn này cho phép chúng ta đề cao trong tu luyện. Nếu chúng ta có thể vượt qua chúng thì chúng ta đang đi trên con đường hướng tới Thần.
Cơ bản thay đổi các quan niệm con người
Thông thường tôi có thể phối hợp tốt với các học viên nhưng khi ở nhà thì tôi không làm tốt được như vậy. Đôi khi tôi thậm chí không nhận ra các chấp trước của mình và do đó không thể vượt qua chúng trong một thời gian dài. Bây giờ tôi nhận ra rằng đó là vì tôi đã không buông bỏ các quan niệm con người và không nghĩ bản thân mình là một người tu luyện. Tuy nhiên, khi nhận ra điều này, tôi có thể đề cao một cách nhanh chóng.
Có một lần, tôi là người đầu tiên có được một bản đĩa DVD Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận. Thật trùng hợp, nhiều đứa trẻ con của những người họ hàng của tôi đang ở nhà tôi. Con gái tôi đã lập gia đình đang mang thai lúc đó và đang ở với tôi. Tôi nói với nó: “Tất cả các con nên xem đĩa Thần Vận chiều nay.” Con gái tôi trả lời ngay lập tức:”Bố, mẹ đã bảo chúng con học Pháp sáng nay và con muốn xem các chương trình truyền hình khác chiều nay.” Tôi trả lời một cách cứng rắn: ” Không! Con nên xem Thần Vận. Nhiều người trên thế giới không thể xem Thần Vận. Bố vừa có đĩa DVD này, vì vậy các con nên xem nó chiều nay.” Không suy nghĩ gì thêm nữa, tôi bật máy tính xách tay và bắt đầu mở đĩa DVD. Con gái tôi, đang ngồi trước máy tính xách tay, đã quay mặt đi chỗ khác. Tôi hỏi nó: “Tại sao con không xem? ” Nó nói: “Con không muốn.”
Tôi đã tức giận và hét vào mặt nó: “Quay mặt lại.” Mặc dù quay mặt lại, nó đang lặng lẽ khóc. Tôi đã quên rằng mình là một người tu luyện và đã không nghĩ rằng mình có lỗi. Tôi nói với nó: “Có phải bố không đối xử tốt với con không? Nhiều trẻ em không biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và không có cơ hội xem đĩa DVD Thần Vận. Bố đã ghi lại buổi biểu diễn gần đây nhất cho con. Không phải bố đang dành cho con điều tốt nhất sao? Tại sao con không cảm kích điều này? Nếu con nghĩ rằng bố đã sai thì hãy về nhà của con đi.” Sau đó tôi bỏ ra khỏi nhà.
Tôi trở về nhà vào buổi tối và thấy rằng con gái mình không cón ở đó. Tôi hỏi vợ tôi nó đang ở đâu và vợ tôi trả lời: “Anh không biết con gái anh đi đâu ư? Nó đã đi rồi.” (Con gái tôi sống ở Thanh Đảo.) Tôi nhận ra tôi đã sai. Vì tôi nên con gái tôi bỏ đi. Tôi lập tức nhận ra nhiều chấp trước – tranh đấu, oán giận, kiên quyết giữ ý kiến riêng của mình, không hướng nội trong mâu thuẫn và không nhìn mọi thứ từ quan điểm của người khác, không cân nhắc đến người khác trước. Rõ ràng, “ích kỷ” đứng đằng sau tất cả chấp trước và tôi cũng thiếu sự từ bi
Ngay sau khi nhận ra sai lầm của mình, tôi hỏi vợ tôi con gái tôi ở đâu. Cô ấy trả lời: “Có lẽ nó đang ở sân bay.” Sau khi thảo luận ngắn gọn, chúng tôi quyết định gọi điện cho nó và bảo nó quay lại. Nó đang ở sân bay khi trả lời điện thoại. Tôi nói với nó: “Tại sao con bỏ đi? Đó là lỗi của bố và bố không nên đối xử với con như bố đã làm. Con hãy quay lại.” Nó không nói gì và bắt đầu khóc. Nó nói: “Bố, không phải là lỗi của bố. Con không nên làm vậy. Điều bố làm là muốn tốt cho con và con xin lỗi.” Tôi nói: “Hãy quay lại. Bố là một người tu luyện và bố biết bố đã sai.” Nó nói: “Con đã mua vé và có lẽ phải trả thêm để lấy tiền hoàn lại. Vì con đã trả tiền rồi nên có lẽ con nên về nhà và nghỉ ngơi một thời gian. Gần đây bố mẹ đã không có tâm trạng tốt. Con sẽ quay lại trong vài ngày nữa. Được chứ ạ?” Tôi đã đồng ý với nó.
Tôi nhớ rằng khi tôi còn nhỏ, chị tôi có lần nói đùa với tôi: “Khi em lớn lên và cưới một cô gái, đừng quên mẹ nhé.” Tôi nghĩ rằng chị tôi đang xúc phạm đến nhân cách của tôi nên tôi đã đánh chị ấy bằng một cái thắt lưng. Mẹ tôi nhìn thấy và nói với tôi: ‘Chị con chỉ đùa với con. Tại sao con đánh chị ấy?” Bà phát vào mông tôi và tôi khóc. Tôi cảm thấy oan ức. Trước đây khi mẹ tôi đánh tôi, bà luôn an ủi tôi sau đó để làm tôi cảm thấy tốt hơn. Nhưng lần này bà không an ủi tôi và không nói gì để dỗ dành tôi. Tôi đã đứng trong góc phòng từ tối cho đến sáng cho đến khi mẹ tôi đến an ủi tôi.
Tôi đã luôn có một tính cách bướng bỉnh và ngang ngạnh. Hôm nay, trước Phật Pháp, khi Đại Pháp được hồng truyền trong thế giới con người, tôi phải thực sự thay đổi bản thân mình. Bây giờ tôi có thể thừa nhận sai lầm của mình trước mặt con tôi, điều mà tôi chưa bao giờ có thể làm được trước khi bắt đầu tu luyện. Nhưng tôi có thể làm điều đó bây giờ với sự bình tĩnh. Sư phụ giảng: “Nghĩa là nếu chư vị muốn cải biến, thì ắt phải từ chỗ thâm sâu bản chất chư vị mà cải biến bản thân chư vị, thế mới là thăng hoa chân chính, cải biến chân chính.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998]“) Lần này, cách hành xử của tôi thay đổi vì tôi đã nghiêm túc thay đổi từ bên trong. Tôi nhận ra rằng bất kể chúng ta ở trong môi trường nào, thay vì tập trung vào việc đúng hay sai của vấn đề, chúng ta nên hướng nội và thay đổi bản thân mình và đó chính là căn bản của tu luyện.
Đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể
Trong những năm gần đây, tôi đã học Pháp tốt với các học viên, bước tốt trên con đường tu luyện và chú ý đến thái độ của Minh Huệ về những vấn đề nghiêm trọng. Trong giai đoạn đầu của thời kỳ Chính Pháp, Minh Huệ yêu cầu các học viên Trung Quốc đại lục thiết lập nhiều điểm sản xuất tài liệu nhất có thể ở khắp Trung Quốc, cá nhân hóa điểm sản xuất hơn và trên quy mô nhỏ. Vì vậy, chúng tôi đã cố gắng mở rộng nhiều điểm sản xuất và để các học viên bước trên con đường riêng của họ. Điều này an toàn hơn và quan trọng hơn là nó cho phép nhiều học viên hơn bước ra khỏi người thường và tham gia chứng thực Pháp.
Nói chung, các học viên trong vùng chúng tôi có kỹ năng về kỹ thuật tốt và họ đã làm chủ một loạt các công nghệ. Ngay sau khi các học viên học các kỹ năng mới, chúng đã trở thành Pháp khí để giúp chúng tôi tiêu diệt các nhân tố xấu. Nhiều năm trước đây, để thiết lập các điểm sản xuất tài liệu, chúng tôi đã tiến hành năm lớp đào tạo lớn được các học viên chuyên nghiệp trong lĩnh vực kỹ thuật giảng dạy. Khi số lượng các hạng mục tăng lên, nhiều học viên trong vùng chúng tôi đã học được những kỹ năng mới, và các học viên từ các vùng khác thường đến để được hướng dẫn. Chúng tôi cũng lái xe đến các vùng khác, hướng dẫn các học viên và giúp họ thiết lập các điểm sản xuất của mình. Một khu vực là một thành phố cấp huyện mà không có điểm sản xuất tài liệu. Các học viên ở đó thậm chí còn không biết cách truy cập Internet. Họ thường nhờ người thân của họ sống trong khu vực chúng tôi mang cho họ các tài liệu trên các chuyến xe lửa. Điều này diễn ra trong nhiều năm, cho đến khi một học viên nói ra tình hình của họ. Chúng tôi đã mua hai máy tính xách tay và hai máy in cho họ. Một học viên đã ở lại với họ cho đến khi họ được huấn luyện xong.
Một học viên sống ngoài khu vực phía Đông của Sơn Hải Quan phải đi khắp vùng đó để nhờ cài đặt hệ thống máy tính, và cô không thể làm gì nhiều nếu máy tính có vấn đề. Cô nghe nói về kỹ năng kỹ thuật học của các học viên chúng tôi và đã đi đến vùng chúng tôi. Cô hỏi một người bán hàng: “Anh có biết ai tập Pháp Luân Công trong tòa nhà này không? ” Ông ấy đã chỉ cho cô, và cô tìm thấy chúng tôi. Lúc đầu không có điểm sản xuất nào trong vùng của cô ấy. Tuy nhiên, sau khi huấn luyện với chúng tôi, nhiều điểm sản xuất đã nở rộ trong vùng của cô chỉ trong vài năm.
Một học viên khác đã đi 1.000 dặm đến vùng chúng tôi để học những kỹ năng về kỹ thuật. Lúc đầu, cô thậm chí còn không biết cách sử dụng chuột máy tính. Chúng tôi đã kiên nhẫn dạy cho cô ấy tất cả mọi thứ, từ cách sử dụng chuột máy tính cho đến cách làm các tài liệu. Chúng tôi thậm chí còn hướng dẫn cô ấy duy trì và sửa chữa các thiết bị máy tính. Bây giờ cô ấy chịu trách nhiệm vận hành các điểm sản xuất trong khu vực của mình.
Chúng tôi cũng quan tâm đến các khía cạnh khác nhau của các hạng mục Đại Pháp. Ví dụ, để duy trì bảo mật Internet, trang web Minh Huệ đã xuất bản một bài viết vào ngày 16 tháng 03 năm 2011. Bài báo đã đưa ra một hướng dẫn có hình ảnh về cách xóa một chứng nhận CNNIC (Trung tâm thông tin mạng Internet Trung Quốc). Nó gợi ý các học viên xóa hoặc ngừng sử dụng chứng nhận CNNIC. Khi chúng tôi biết về nó, chúng tôi đã gỡ nó ra khỏi hệ thống máy tính và trình duyệt. Chúng tôi đã làm minh họa và chia sẻ nó với các điểm sản xuất khác. Trong vòng chưa đầy một tháng, tất cả các hệ thống máy tính trong vùng chúng tôi đều được cập nhật.
Trong những năm qua, chúng tôi đã không chỉ chứng thực Pháp trong khu vực của mình mà còn giúp đỡ để phối hợp với các học viên trong ở các vùng khác. Mưa hay nắng, không gì ngăn được chúng tôi hoàn thành trách nhiệm của mình. Khi chúng tôi đi đến những nơi khác, chúng tôi ăn trên đường, và đôi khi chỉ là một miếng bánh mì và một chai nước. Thỉnh thoảng, chúng tôi lái xe lao xuống mương, và lần khác, xe của chúng tôi bị trượt về phía sau trên một con đường dốc đầy tuyết. Chúng tôi đã không bỏ cuộc vì những khó khăn. Một lần chúng tôi đã bị lạc trên đường về nhà trên đường cao tốc quốc gia. Khi đang cố gắng tìm hướng, chúng tôi nhìn thấy một người đàn ông ở phía trước. Khi lái xe đến gần hơn, chúng tôi nhận ra ông là một người đàn ông cao ráo, khoảng 80 tuổi. Chúng tôi nhờ ông chỉ đường, và ông bảo chúng tôi quay lại theo một hướng khác. Sau đó chúng tôi tự hỏi:” Một ông già làm gì ở giữa đường cao tốc vào đêm khuya?” Sư phụ đã giúp chúng tôi tìm đường về nhà.
Trong mười năm Chính Pháp qua, các học viên trong vùng chúng tôi đã làm tốt công việc phối hợp với nhau và thảo luận các việc cùng nhau. Sư phụ đã ban cho chúng ta một chìa khóa vàng, và bất cứ khi nào chúng ta gặp vấn đề, chúng ta sẽ sử dụng chìa khóa vàng để mở cửa tâm mình. Không chỉ chúng ta nên tu luyện tốt mà cũng nên phối hợp tốt với nhau để cứu nhiều chúng sinh hơn. Đó là mong muốn của chúng ta để đạt viên mãn và trở về nhà với Sư phụ.
Cảm ơn! Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Hợp thập.
_________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/11/向内找是修炼升华的根本-264167.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/23/138597.html
Đăng ngày 03-05-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.